Quyển 1 - Chương 96

James lại gãi gãi đầu, tuy rằng hoang mang, khó hiểu nhưng vẫn kiên định, ” Harry, tớ thấy cậu nói rất khoa trương, Muggle rất đáng yêu. Bọn họ có được văn minh riêng, nhỏ bé, nhưng chính trực. Những gì cậu trải qua, là trường hợp đặc biệt, đặc biệt.”


” Có lẽ.” Harry cũng không tranh luận, đồng ý với ý kiến của James. Người không trải qua sẽ tưởng tượng hoàn toàn khác, bị ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ vây quanh mình – đó là cảm giác so với rác rưởi còn kém hơn. Người không trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu. Có lẽ ý nghĩ của James cũng giống kiểu cố chấp của những học sinh máu trong nhà Slytherin.


Đề tài về Muggle cũng dừng lại ở đó, hai người tán gẫu trong chốc lát, Harry đứng dậy ra về.


Hương cam dìu dịu còn phảng phất trong không khí, giống như Harry chưa rời đi, vẫn là đôi mắt dịu dàng chứa ý cười nhè nhẹ như trước, không ngừng trêu chọc lòng người. Khó có thể tin, có người nhẫn tâm gây tổn thương cho cậu bé xinh đẹp hiền lành như vậy, chỉ vì lúc đó cậu ấy không có sức mạnh chống lại Muggle – Muggle đáng giận!


A……! James vỗ đầu thật mạnh, làm mình tỉnh táo lại. Sao lại thế này, bị Harry Potter ảnh hưởng, nên ghét Muggle sao? Muggle cũng rất thông minh, sáng tạo, giàu trí tưởng tượng, hiện tại là năm 80 của thế kỉ 20, không phải thế kỷ 14 mù quáng, rất ít Muggle hận phù thủy, ngược lại phù thủy, có ít nhất một phần ba phù thủy, thậm chí có thể đạt một nửa, bọn họ cho rằng Muggle là bừa bãi, ngu xuẩn, buồn cười, thấp hèn, vô dụng, cho nên luôn dùng pháp thuật gây tổn hại cho Muggle, bởi vậy Muggle cần những phù thủy có tri thức và tốt bụng bảo vệ, bọn họ cũng có tư cách nhận cuộc sống vui vẻ.


James hạ quyết tâm, không cùng nhà Slytherin thảo luận chuyện về Muggle nữa, học sinh Slytherin đều là một đám phù thủy ăn nói rất giỏi, tài ăn nói là thiên phú của họ, không ai không có, chỉ là trình độ nông sâu khác biệt mà thôi. Hơn nữa lời của bọn họ có tính kích động rất mạnh, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ lệch lạc, là phần tử nguy hiểm tẩy não người.


available on google playdownload on app store


Ngày 20 tháng 10, Quidditch World Cup trở lại khai mạc. Gần hai mươi vạn người đến cầu trường Quiddich, mỗi người đều quấn một vòng băng đen trên cánh tay. Trước trận đấu, họ tưởng niệm cho những phù thủy đã mất trong cuộc tấn công ngày 15 tháng 8, tiếp theo, mọi ánh đèn đều tập trung trên người Harry, mọi người vỗ tay, Harry không quen, cười rất mất tự nhiên, mặt và cổ đều đỏ.


” Bảo bối, em rất đáng yêu.” Voldemort kề sát lỗ tai cậu, nói nhỏ. Hơi thở ấm áp khiến tai Harry đỏ ửng. Cậu trừng mắt nhìn Voldemort, Voldemort càng thích bộ dáng hờn giỗi của cậu, vươn tay ôm chặt.


” Vị kia chính là cậu chủ Harry?” Một phụ nữ xinh đẹp nheo mắt lại, qua kính viễn vọng nhìn về phương hướng những ngọn đèn tụ tập. ” Không thể nào, chỉ là một cậu bé, một chút lẳng lơ cũng không có.”


Người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen, rất mất trất tự, hai mắt xanh lá giống như mắt mèo. Cô hiển nhiên là cực kỳ hấp dẫn, váy đen bó sát người tôn lên bộ ngực đầy đặn cùng cái eo thon nhỏ và đôi chân thon dài không tỳ vết như ẩn như hiện, hấp dẫn ánh mắt của những gã đàn ông xung quanh, ngoài trừ người bên cạnh cô ta.


” Miranda, cô không nên nói cậu chủ Harry như thế, một khi bị chủ nhân tôn kính biết, cô sẽ bị đưa vào Azkaban, tiếp nhận nụ hôn của giám ngục.” Jim dùng thanh âm nhỏ nhất cảnh cáo cô, nhìn trái nhìn phải một chút, hoàn hảo, không có ai thấy.


Miranda không buông kính viễn vọng, cũng không quên đối thoại với Jim, ” Nhưng tôi nói thật, cậu chủ Harry rất không xứng với chủ nhân anh tuấn vĩ đại, anh nhìn xem, chủ nhân gần như lớn gấp hai lần hắn, hắn sao có thể thỏa mãn chủ nhân chứ?”  (ặc, ta không biết nói gì nữa)


Jim trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin vừa rồi mình nghe được cái gì. Hắn khó thở giật lấy kính viễn vọng từ tay Miranda, nhỏ giọng quát: ” Cô muốn cho cả cầu trường biết chúng ta ở đây sao? Cô thử nghe xem côđang nói cái gì, khoa trương cũng nên có giới hạn!”


Miranda im lặng vài giây, rồi cười cười,” Jimmy, Jimmy thân yêu, chẳng lẽ anh không hận cái tên nhóc bỗng nhiên xuất hiện đó sao? Anh cho rằng tên nhóc đó chính là người khiến chủ nhân tìm kẻ thay thế suốt 30 năm qua sao?”






Truyện liên quan