Quyển 2 - Chương 3: Xuất Cung
Hoàng cung Tây Lam rất hoa lệ to lớn, đình thai lầu các điêu lan ngọc đống đều lộ ra phong cách cổ điển lịch sự tao nhã, cảnh sắc hợp lòng người.
Nhưng mà trong một đình tạ tràn ngập cảm giác thanh lịch tinh xảo, đế vương tuổi trẻ của Tây Lam mang theo hoàng tử y sủng ái nhất, tinh linh xinh đẹp nhất Tây Lam—— Tây Lam Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân, đang nhà nhã ngồi trong đình tạ, thưởng thức phong cảnh yên tĩnh bên ngoài, hưởng thụ bầu không khí hợp lòng người.
Mà Tang Đạt tổng quản vẫn luôn hầu hạ bên người Lam đế bệ hạ cùng nội thị Tiểu Di Tử gần nhất mới được an bài hầu hạ bên người Cửu hoàng tử đang cung kính đứng hai bên lối vào đình tạ, thực thức thời không tiến vào quấy rầy bệ hạ cùng Cửu điện hạ đang ôm ấp tình cảm phụ tử. Ách, mặc dù bầu không khí của bệ hạ cùng Cửu điện hạ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút… ám muội…
Khẳng định là mình đa tâm rồi. Tiểu Di Tử quay đầu lại nhìn nhìn hai người đang thân mật ngồi cùng nhau trong đình tạ, trong đó một người là Tây Lam Lam đế bệ hạ vĩ đại, nam nhân làm tất cả người trong thiên hạ vừa sợ hãi lại sùng kính, một là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, thiếu niên yêu dị xinh đẹp lại ngạo thị chúng sinh.
Hai người bọn họ vô luận là ai cũng có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của người khác, làm ánh mắt người ta dõi theo thật lâu. Nhưng hiện giờ trong đình tạ, hai người này lại xem như không có gì mà thân thiết. Lam đế bệ hạ thậm chí vẫn ôm Cửu hoàng tử điện hạ ngồi trong lòng ngực mình, ánh mắt sủng nịch chăm chú nhìn thiếu niên tuyệt mĩ.
Tiểu Di Tử thậm chí kinh hồn táng đảm nhìn thoáng qua, hoàng đế bệ hạ lạnh lùng tưa hồ, hình như, có lẽ là đang… hôn Cửu điện hạ?… ha hả, nhất định là mình nhìn lầm rồi. Cửu điện hạ chính là đứa nhỏ của bệ hạ a, bọn họ sao có thể hôn môi cơ chứ.
Bất quá hiển nhiên, tiếng rên rỉ đột nhiên từ phía sau truyền ra thuộc loại quyến rũ đặc biệt của thiếu niên làm cơ thể Tiểu Di Tử lập tức cứng ngắc một chút. Tuy sau đó Tiểu Di Tử lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt thành bình thường, nhưng lúc biết hoàng đế bệ hạ thế nhưng có quan hệ cấm kị với chủ tử của mình, Tiểu Di Tử bị đả kích cũng là phản ứng bình thường.
Tiểu Di Tử thậm chí cảm thấy có lẽ mình bị sư phụ mang đi khỏi nhân thế quá lâu, bằng không vì sao tình huống hiện giờ làm hắn cảm thấy xa lạ như vậy? Cái kia, theo hắn biết, Cửu điện hạ thực sự là hoàng tử của Lam đế bệ hạ đi, hay mình xuất hiện ảo giác?
Đứa nhỏ đáng thương! Tang Đạt tổng quản dùng ánh mắt đồng tình nhìn thiếu niên cách đó không xa đã lâm vào trạng thái dại ra, nội tâm yên lặng cầu nguyện, hi vọng Tiểu Di Tử không cần bị đả kích tới choáng váng, bằng không bản tổng quản thực khó khăn.
Tuy lúc trước dần dần ý thức được bệ hạ đối với Cửu điện hạ có tình cảm khác thường, bản thân Tang Đạt cũng bị hoảng sợ. Bất quá mấy năm qua hắn vẫn bồi bên người bệ hạ, nhìn bệ hạ cùng Cửu điện hạ sáng tối không rời, hiện giờ có thể nói là nhìn như không thấy.
Bất quá nội thị vừa mới đi theo bên người Cửu điện hạ hiển nhiên là lần đầu tiên thấy hình ảnh cấm kị này, khó trách bị dọa. Cũng đúng, cho dù là mình có tâm linh được tôi luyện cứng cỏi vô cùng, lúc thấy bệ hạ hôn môi Cửu điện hạ, tim còn đập thình thịch. Huống chi là một nội chị chưa trải đời. Bất quá Tiểu Di Tử làm nội thị của Cửu điện hạ, sau này khẳng định sẽ luôn ở bên cạnh, xem ra mình phải tìm cơ hội truyền thụ kinh nghiệm cho tiểu tử này, mài dũa đứa nhỏ này, để nó biết cái gì là thấy biến bất kinh, ân, giống như mình vậy.
Tang Đạt tổng quản say mê gật gù, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Di Tử lòe lòe sáng. Tự nhiên, tiểu nội thị đang chìm trong kinh hách không chú ý tới.
Đương nhiên, mặc kệ là Tang Đạt tổng quản có chủ ý dạy bảo người, hay Tiểu Di Tử lấy lại chút tinh thần, Tây Lam Thương Khung đều không rảnh để ý tới, hiện giờ y đang chìm đắm trong vị ngọt ngào mê người của thiếu niên trong lòng ngực mà không thể kiềm chế.
Đầu lưỡi linh hoạt tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, không ngừng quấy rối, lôi kéo đầu lưỡi thiếu niên cùng mình dây dưa. Tây Lam Thương Khung ôm nhân nhi tuyệt mĩ trong lòng kích động hôn thật lâu, thẳng đến khi tiếng rên rỉ quyết rũ bật ra từ đôi môi anh đào đỏ sẫm của thiếu niên.
Nhìn thiếu niên vô lực rúc vào trước ngực mình thở hổn hển, đôi môi anh đào bị mình ɭϊếʍƈ ʍút̼ đến đỏ tươi không ngừng khép mở, Tây Lam Thương Khung không khỏi cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi mê người của Huân nhi, sau đó mới chịu buông tha thiếu niên.
“Huân nhi, ngươi muốn xuất cung không?” Thưởng thức những lọn tóc đen tùy ý xõa trước ngực Huân nhi, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhẹ giọng hỏi. Huân nhi vẫn luôn ở trong hoàng cung, tuy y luôn ở cùng Huân nhi, nhưng dù sao Huân nhi cũng chỉ là một đứa nhỏ còn chưa được mười ba tuổi, đối với thế giới bên ngoài nhất định rất hiếu kì đi.
“Xuất cung? Phụ hoàng, chúng ta muốn xuất cung sao?” Nghe phụ hoàng đột nhiên hỏi vậy, thiếu niên dựa trong lòng ngực dày rộng của phụ hoàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tây Lam Thương Khung mặc dù có chút mờ mịt nhưng vẫn tràn ngập chờ mong.
Cuộc sống bên ngoài hoàng cung Tây Lam có bộ dáng gì, Huân nhi hoàn toàn không biết. Từ khi sinh ra ở lãnh cung, bé chưa từng xuất cung. Mặc dù có những lúc nghe Hoán di kể về cuộc sống của nàng lúc còn ở bên ngoài, nhưng đó cũng chỉ là trí nhớ của người khác, bé chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa cho dù trước kia từng ở bộ tộc Đế Luyện, nhưng bởi vì lánh đời nên nếu không có chuyện đặc biệt trọng đại, tộc nhân căn bản sẽ không rời khỏi tộc. Mặc dù trước sáu tuổi, Thần nhi cũng chỉ sinh hoạt trong Đông Lăng mà thôi.
Xuất cung sao? Huân nhi không phủ nhận mình thực chờ mong có thể ra ngoài ngắm nhìn thần dân của phụ hoàng, Tây Lam của phụ hoàng. Trong hoàng cung tuy lớn, lại có rất nhiều kiến trúc hùng vĩ xinh đẹp, nhưng cũng có một ít người đáng ghét, những người luôn dùng ánh mắt kì quái nhìn phụ hoàng, những nữ nhân đáng ghét vô cùng.
“Quân phụ đại thần Phong Nham Ngạn chính là ngoại công của Huân nhi, cũng là thần tử trung tâm của phụ hoàng, mà Huân nhi dù sao cũng là đứa nhỏ của Nhược phi, là ngoại tôn của Phong Nham Ngạn. Hiện giờ Huân nhi đã sắp mười ba, vì thế lần này phụ hoàng sẽ để Huân nhi xuất cung tới phủ Phong Nham Ngạn ở lại một thời gian, Huân nhi muốn đi không?”
Nghĩ tới quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn sáng nay đột nhiên cầu kiến mình, cố nói tới nói lui, cuối cùng mới nói trọng điểm là muốn thăm Cửu hoàng tử điện hạ. Tây Lam Thương Khung lúc này mới nghĩ đến, lão nhân gần trăm tuổi này cho dù cố chấp đến cỡ nào thì Huân nhi cũng là thân nhân của hắn, là ngoại tôn của hắn a.
Mà Huân nhu từ khi được mình đón ra khỏi lãnh cung đã qua sáu năm, trừ bỏ những ngày lễ long trọng, Phong Nham Ngạn cơ hồ chưa từng được gặp qua Huân nhi, được nói chuyện nhiều với Huân nhi. Quả thực mình đã sơ sót.
Phong Nham Ngạn dù sao cũng là phụ thân của Nhược phi, ngoại công của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung suýt chút nữa đã quên hắn cùng Huân nhi có tầng quan hệ huyết thống này. Là mình đã xem nhẹ, hay đến bây giờ cũng không muốn nghĩ tới? Cho rằng người duy nhất Huân nhi có thể ỷ lại là mình, cũng chí có mình mình là thân nhân của Huân nhi?
“Ngoại công?” Huân nhi đối với ngoại công mà phụ hoàng nói tới không có nhiều cảm xúc, thậm chí có thể nói là mờ mịt. Ngay cả mẫu phi cùng bé sống trong lãnh cung bảy năm, nếu không phải phụ hoàng nhắc tới, bé suýt chút nữa đã quên luôn nữ nhân đáng giận kia.
“Phụ hoàng, phụ hoàng muốn Huân nhi xuất cung ở chỗ ngoại công sao? Kia phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng có ở cùng Huân nhi không?” Xuất cung tuy rất đáng mong chờ, nhưng Huân nhi lại càng muốn phụ hoàng có thể đi cùng mình.
Dù sao đột nhiên nói tới ở Phong phủ, không chỉ xa lạ mà đối với người gọi là ngoại công kia, trong lòng Huân nhi có cảm giác rất phức tạp. Đó là người thế nào, vì sao mình ở trong hoàng cung lâu như vậy lại hoàn toàn không thấy bọn họ tới tìm mình?
Đương nhiên quan trọng là nếu mình ra cung ở, mà phụ hoàng không có ở bên cạnh, kia chẳng phải nói mình thật lâu không được thấy phụ hoàng sao? Này bất luận thế nào Huân nhi cũng không muốn.
“Phụ hoàng tự nhiên phải đi cùng Huân nhi rồi, bằng không phụ hoàng làm sao yên tâm để Huân nhi một mình xuất cung. Huống chi gần nhất Tây Lam cũng không có đại sự gì cần xử lý gấp, mà chính vụ gần nhất trẫm chỉ cần vài ngày là xử lý tốt rồi. Nếu muốn mang Huân nhi xuất cung, trẫm sao có thể không chuẩn bị.”
Nhìn thiếu niên tuyệt mĩ trong lòng dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong chăm chú nhìn mình, Tây Lam Thương Khung lập tức biết Huân nhi đang nghĩ gì trong lòng, không khỏi sủng nịch nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của bé, cười nói.
Qua vài ngày nữa liền mang Huân nhi xuất cung xem Tây Lam của trẫm, thiên hạ của trẫm.
“Hảo!” Biết phụ hoàng sẽ cùng mình, thiếu niên cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm. Nghĩ đến không bao lâu nữa, mình có thể cùng phụ hoàng ra ngoài cung, tuy tới ở trong phủ của ngoại công bé, bất quá ai cản được bé cùng phụ hoàng ra ngoài cơ chứ.
Ngoan ngoãn dựa vào người phụ hoàng, gương mặt Huân nhi tràn ngập biểu tình nôn nóng làm Tây Lam Thương Khung không khỏi sủng nịch mỉm cười.
Nhưng ai cũng không ngờ, lúc này trong phủ quân vụ đại thần, nhuyễn kiệu hoa lệ chậm rãi được nâng từ cửa chính vào. Người ngồi bên trong là một phụ nhân bộ dáng thướt tha, khí chất cao quý nhìn chưa quá bốn mươi tuổi.
Phụ nhân này chính là phu nhân của quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân, mẫu thân của Nhược phi, cũng chính là ngoại bà của Tây Lam Cửu điện hạ, Phong phủ lão phu nhân mới từ Tây Ẩn Sơn dưỡng bệnh trở về.