Quyển 2 - Chương 18: Thiên Lý Băng Phong
Đại sảnh Ly uyển lúc này tràn ngập bầu không khí căng thẳng, Tây Lam Thương Khung vẻ mặt lạnh như băng nhìn Dao Cơ phu nhân ngồi trên chiếc ghế đàn hương, trên người phát ra uy áp áp bách đến mức Dao Cơ phu nhân không khỏi cứng ngắc cả người.
Cho dù trong lòng biết rõ, nhưng trước khi xác định được mục đích của mình, Lam Đế bệ hạ sẽ không giết mình, nhưng đối mặt với Lam đế tràn ngập sát khí, Dao Cơ phu nhân vẫn không khỏi cảm thấy một trận phát lạnh, đó là sự run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn.
Mà lúc này, mặc kệ sự im lặng quỷ dị giữa Tây Lam Thương Khung cùng Dao Cơ phu nhân, Phong phủ tiểu thiếu gia Phong Diệp mang theo Cửu điện hạ vô cùng nhu thuận im lặng, đang rất cao hứng dẫn Huân nhi tới cây cầu nhỏ đầy phong cách cổ điển trong Ly uyển.
“Biểu đệ, biểu đệ, hôm nay ngươi tới Tây Diệp La học viện à?” Nhìn thiếu niên tuyệt mỹ im lặng không nói lời nào, gương mặt búp bê đáng yêu của Phong Diệp không biết vì sao lại vô cùng hưng phấn mà đỏ ửng lên, phụ trợ với dung mạo non nớt làm thiếu niên dị thường chọc người ta yêu thương.
“Sao ngươi biết?” Huân nhi dừng cước bộ, nhìn thiếu niên đáng yêu đã sắp tiến sát trước mặt mình, hỏi. Tuy hôm nay phụ hoàng mang theo bé tới gặp Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia cũng không che dấu hành tung, nhưng thiếu niên Phong Diệp chỉ mới mười lăm tuổi này làm sao biết được? Chẳng lẽ hắn thấy mình cùng phụ hoàng ở Tây Diệp La học viện?
Chính là nghe Tang Đạt tổng quản nói, trước lúc mình cùng phụ hoàng trở về, ngoại bà cùng Phong Diệp đã ở đây chờ bọn họ thật lâu, như vậy không có khả năng là Phong Diệp vô tình nhìn thấy mình cùng phụ hoàng ở bên ngoài. Hơn nữa, ngoại bà tìm phụ hoàng có chuyện gì? Thế nhưng lại muốn mình rời đi? Huân nhi có chút buồn bực nhíu mày.
“Hắc Ảnh Tử thúc thúc nói với nãi nãi, ta ở bên ngoài vô tình nghe được.” Phong Diệp hoàn toàn không che dấu, tiến tới bên tai Huân nhi thần bí hề hề nói. Nhất là còn quan sát xung quanh một phen, sau khi xác định ngoài cung nữ Hoán nhi cùng Tiểu Di Tử cung kính đứng cách đó một khoảng thì không còn bất kì kẻ nào, ánh mắt Phong Diệp nhìn Huân nhi không khỏi lòe lòe tỏa sáng.
“Hắc Ảnh Tử thúc thúc?” Kia hẳn là ám vệ giống như Nha vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng đi. Bất quá, ngoại bà phái người theo dõi phụ hoàng cùng mình sao? Vì cái gì? Nghĩ đến đây, Huân nhi không khỏi có chút tức giận. Đối với Dao Cơ phu nhân, tình cảm của Huân nhi rất phức tạp.
Trừ bỏ phụ hoàng, Huân nhi luôn duy trì xa cách với những người khác, sẽ không muốn để ý hay tiếp cận, bé cao ngạo, lạnh lùng nhìn hết thảy, nhưng đối với ngoại bà, Phong phủ lão phu nhân vừa gặp gỡ, trong lòng Huân nhi lại sinh ra ý muốn thân cận mà không hề có bất cứ lí do nào.
Nếu nghe thấy người khác phái người theo dõi mình cùng phụ hoàng, Huân nhi nhất định sẽ rất chán ghét người đó, trong lòng cũng không thèm để tâm. Nhưng nếu là Dao Cơ phu nhân, trong lòng bé chỉ cảm thấy hơi giận cùng để tâm một chút.
Bất quá, ngoại bà thật sự có phái người theo dõi mình cùng phụ hoàng không? Hẳn là không phải. Với thực lực của mình cùng phụ hoàng, nếu thật sự có người theo dõi, sao bọn họ lại không phát hiện. Mà dọc theo đường đi tới Tây Diệp La học viện, rất nhiều người nhìn mình cùng phụ hoàng tới ngây ngốc, ngay cả lúc rời đi vẫn chưa hồi phục tinh thần. Nhưng Huân nhi không hề cảm giác được có người có dụng tâm theo dõi mình.
“Đúng vậy, biểu đệ biểu đệ, lúc ở Ly uyển chờ các ngươi về, nãi nãi có nói với ta, bảo ta cũng tới Tây Diệp La học viện nga. Vì thế sau này á, Huân nhi biểu đệ, biểu ca sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi không cần sợ, nếu ai dám nhìn trộm thì Phong Diệp đại nhân ta nhất định sẽ cho hắn một trận.”
Thiếu niên có gương mặt búp bê vô cùng đáng yêu xắn xắn tay áo, giống như chuẩn bị cùng ai đó đánh một trận để biểu hiện sự dũng mãnh của mình, đứa nhỏ đáng thương, sau khi trải qua phương pháp giáo dục kì lạ của Phong thị từ các anh trai phúc hắc, hiện tại đã bắt đầu chậm rãi trưởng thành một cách ‘dị thường’.
Nhìn thiếu niên bên cạnh không biết vì sao lại vô cùng hưng phấn, Huân nhi cảm thấy trán mình tựa hồ nhảy ra thêm mấy lằn hắc tuyến khó coi. Nếu người khác thấy được, tuyệt đối cũng không cho rằng như vậy. Dù sao, hết thảy mọi thứ trên người mỹ nhân đều đẹp, cho dù mỹ nhân đang hờn dỗi, người khác nhất định cảm thấy đó là chút u buồn bất chợt.
“Biểu đệ, biểu tình của ngươi là sao? Không tin tưởng thực lực của bản đại nhân sao? Ta nói cho ngươi biết nga, đừng thấy ta hiện giờ chỉ mới mười lăm tuổi, so với người bình thường mà nói bản đại nhân chính là thiên tài a, còn à thiên tài trăm năm khó gặp a.” Phát hiện thiếu niên tuyệt mỹ bên người tựa hồ không tin, Phong Diệp có chút nóng nảy.
“Biểu đệ, này không phải ta khoe khoang, ngay cả nãi nãi cũng thừa nhận, nói con cháu Phong gia chúng ta không có ai bình thường. Nếu không phải hai ca ca cứ thích che khuất phong thái của ta thì Phong Diệp đại nhân ta chính là ngôi sao chói mắt nhất ở Phong gia trong tương lai a. Tuy hiện giờ ta chỉ đứng thứ ba, mà sau khi biểu đệ tới thì có xu thế tuột nữa.”
Nói tới đây, Phong gia Tiểu thiếu gia hiển nhiên có chút nhụt chí, nhất là không biết nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt búp bê đáng yêu của Phong Diệp tràn ngập biểu tình suy sụp đáng thương, có chút rầu rĩ đá đá mấy hòn đá nhỏ bên chân.
Phong gia Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn có ba nhi tử và một nhi nữ, nữ tự nhiên chính là Nhược phi bị nhốt trong lãnh cung, hiện giờ ở Phong gia, sự tồn tại của nữ nhân này dường như đã hoàn toàn quên mất. Mà ba nhi tử, trừ bỏ Tiểu nhi tử Phong Đông Địch kế thừa y bát của phụ thân được phong làm Tướng quân, chỉ còn lại đại nhi tử cùng nhị nhi tử từ nhỏ theo mẫu thân Dao Cơ phu nhân hàng năm ở bên ngoài.
Mà hai nhi tử này của Dao Cơ phu nhân, tuy bình thường luôn lộ ra bộ dáng phong lưu bất kham, nhưng lại rất lo cho gia đình, đối với nhi tử của mình cũng phi thường yêu thương. Đại nhi tử sau khi thành gia có được hai người con, đều là tôn tử. Nhị nhi tử thì cũng có một nam một nữ. Mà Phong Diệp, chính là đứa nhỏ của Đại nhi tử của Dao Cơ phu nhân. Cũng là đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất trong Phong gia.
“Phong Diệp, ngươi làm sao vậy?” Không phải mới nãy còn rất kích động sao, sao tự nhiên lại ủ rũ như vậy? Tuy rất hoài nghi về lời thiếu niên nói, nhưng Huân nhi đối với vị biểu ca hoạt bát này vẫn rất có hảo cảm.
Hơn nữa, nếu ngay cả ngoại bà cũng khen ngợi hai vị ca ca của Phong Diệp rất lợi hại thì bé quả thực có chút hiếu kì, từ sau khi bé tới phong phủ vẫn chưa gặp qua hai vị ca ca thường được thiếu niên này nhắc tới, không biết là người thế nào.
“Gọi biểu ca đi gọi biểu ca đi, Huân nhi biểu đệ, ngươi có phải cũng nghĩ ta rất vô dụng, là kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi đúng không. Oa oa oa, ta biết mà, nhị ca luôn nói ta như vậy, nói ta là tiểu bạch si, điểm tác dụng duy nhất là ở trong nhà cho hắn dưỡng, cái gì cũng không cần làm, bằng không chính là phá hủy tài sản cùng tình trạng cân bằng sinh thái của gia tộc. Mặc dù nhị ca nói vậy, nhưng ta nào có vô dụng như thế a.”
“Ách?” Thấy thiếu niên bên cạnh tựa hồ có xu thế sắp bùng nổ, Huân nhi thầm nghĩ, hiện giờ có nên trở về bên cạnh phụ hoàng hay không, tránh lát nữa phải hối hận vì bị thiếu niên tác động. Bất quá vì sao lại có cảm giác những lời nói tràn đầy phiền não của thiếu niên lại nồng đậm thân tình.
“Biểu đệ, ta thật sự rất lợi hại, không tin thì để ta cho ngươi xem thực lực của bản đại nhân. Tuy kém đại ca cùng nhị ca, nhưng bảo hộ Huân nhi biểu đệ, trở thành kị sĩ bảo hộ bên cạnh mỹ nhân thì vẫn phù hợp điều kiện. Đi.” Thiếu niên kéo tay Huân nhi, nhìn nhìn xung quanh, sau đó mang theo Huân nhi, kích động chạy tới một hướng.
Mà Huân nhi thì chăm chú nhìn bàn tay mình bị thiếu niên nắm, cảm giác có chút kì quái. Không giống cảm giác ấm áp cùng tràn ngập an toàn khi được bàn tay to lớn của phụ hoàng nắm lấy, làm bé thật sự không muốn xa rời. Tay của thiếu niên rất mềm mại, không lớn lại rất nhẵn nhụi bóng loáng, tuy không chán ghét, nhưng cũng không lưu luyến.
Theo cước bộ thiếu niên tiến vào một hồ sen u tĩnh, Huân nhi nhìn cả hồ sen nở hoa rực rỡ, có chút không hiểu nhìn qua Phong Diệp. Mang mình tới đây làm gì? Trong hoàng cung có rất hiều hồ sen thế này, Huân nhi cũng không cảm thấy nơi này có gì kì lạ.
Hơn nữa, Phong Diệp hôm nay giống như rất kì quái, vì cái gì luôn muốn mình thừa nhận thực lực của hắn, còn nói gì mà trở thành kị sĩ bảo hộ mình? Đây là có chuyện gì? Huân nhi không nghĩ mình cần người khác bảo hộ. Hơn nữa còn có phụ hoàng luôn ở bên cạnh mình a!
“Biểu đệ, chính là nơi này.” Nói xong, Phong Diệp liền cười hì hì ngồi xổm bên cạnh hồ sen, sau đó đưa tay vào trong nước. Khẽ nói: “Thiên lý băng phong.” Nháy mắt, hồ sen vừa nãy còn gợn nước lăn tăn đã đóng thành băng. Ngay cả những đóa hoa nở rộ cũng trở thành băng trong tíc tắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi chiết xạ lóng lánh hoa mỹ.
Thiên lý băng phong? Huân nhi nhìn ao nước trong nháy mắt đã đóng băng, lại nhìn thiếu niên ngồi chồm hổm bên cạnh ao, trầm mặc. Từ lúc Phong Diệp đưa tay vào nước, Huân nhi trong nháy mắt cảm nhận được một trận ma pháp hệ thủy dao động mãnh liệt từ người thiếu niên truyền tới.
Mà nếu bé nhớ không nhầm, thiên lý băng phong là cấm chú hệ thủy. Tuy Phong Diệp chẳng qua chỉ đóng băng một hồ sen, không thể hiện được ý nghĩa thật sự của cấm chú, bất quá cho dù hiện tại uy lực rất nhỏ nhưng người này lại có thể dễ dàng sử dụng ‘thiên lý băng phong’ như vậy, nếu ma lực cao lên cũng thực sự rất đáng khen ngợi.
“Biểu đệ biểu đệ, thế nào? Ta có phải rất lợi hại không? Tuy bị ta cải biến một chút, uy lực của cấm chú hệ thủy này không thể xem là cường đại, nhưng vẫn rất lợi hại nha, ngay cả phụ thân cũng khen ta a.” Thiếu niên đối với biểu hiện thực lực của mình rất hài lòng, ánh mắt lóng lánh đáng thương hề hề nhìn Huân nhi.
“Phong Diệp biểu ca, có phải có chuyện gì muốn ta hỗ trợ không?” Thiếu niên bình thường luôn mơ hồ đột nhiên biểu hiện vô cùng thông minh, lại còn tích cực lôi kéo mình tới nơi này như vậy, nhất định là có chuyện.
“Ách? Biểu đệ, sao ngươi biết a? Ta còn chưa nói mà ngươi đã đoán được? Huân nhi biểu đệ, thực thông minh nga.”
“Nói trọng điểm.”