Quyển 2 - Chương 20: Phong Thị Trưởng Tôn
Diệp nhi, ngươi nằm trên băng làm gì vậy? Cẩn thận cảm lạnh, nếu sinh bệnh thì làm sao đây?” Nam nhân nhăn nhíu mày kiếm, không hài lòng nhìn thiếu niên đang nằm úp sấp trên mặt băng.
Bộ dáng nam nhân đứng bên cạnh liên trì hiển nhiên mới từ bên ngoài trở về, toàn thân phong trần mệt mỏi, ăn mặc một thân võ sĩ. Dáng người rất cao lớn, so sánh với thiếu niên gầy yếu thì hẳn phải cao hơn hai cái đầu. Mà đợi đến lúc hắn đi tới trước mặt mình, Huân nhi mới phát hiện bé cùng lắm chỉ đứng tới vai đối phương mà thôi.
Huân nhi nhìn nam nhân có cảm giác áp bách rất lớn vừa xuất hiện, ánh tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Tuy rất muốn thấy mặt nam nhân này, nhưng muốn vậy phải ngẩng đầu lên, điểm này làm bé rất bất mãn. Bất quá, nam nhân thoạt nhìn có quan hệ mật thiết với Phong phủ này hiển nhiên đã làm Huân nhi chú ý.
Không nói tới ánh mắt tràn ngập quan tâm cùng lời nói sủng nịch của người này dành cho Phong Diệp biểu ca, người này hiển nhiên được duy truyền khí lực tráng kiện của Phong Nham Ngạn đại nhân cùng vài phần dung mạo của Dao Cơ phu nhân, này đủ thuyết minh nam nhân thoạt nhìn rất tuấn mỹ này có quan hệ mật thiết với Phong phủ.
Hơn nữa, so với Phong Nham Ngạn đại nhân đã bắt đầu tiến vào độ tuổi xế chiều, nam nhân này càng có vẻ cường tráng hơn. Cho dù là cữu cữu Đông Địch tướng quân mà bé gặp vài lần chỉ sợ cũng không bằng người này.
Huống chi, Huân nhi từ người nam nhân hùng tráng này cảm giác được hơi thở áp bách rất mãnh liệt. Hắn, có linh hồn dao động rất mạnh. Một người bình thường thì linh hồn phải rất yếu ớt mới đúng, nhưng nếu là võ sĩ hay thuật sĩ có tu vi mạnh mẽ thì linh hồn bọn họ sẽ cường đại hơn nhiều, nhưng Huân nhu lại cảm giác cường độ linh hồn trên người nam nhân này đã vượt khỏi giới hạn nhân loại.
Hơn nữa, nam nhân này là võ sĩ đi! Nhưng vì cái gì bé không nhìn thấy kiếm của hắn? Huân nhi nâng đầu dừng lại ở gương mặt người nọ, tuy thoạt nhìn tràn ngập khí chất thành thục tang thương nhưng hẳn là vẫn còn rất trẻ tuổi đi.
“Đại ca, anh đã trở lại?” Chỉ thấy thiếu niên đang nằm trên mặt băng vừa nghe thấy âm thanh hùng hậu lại tràn ngập từ tính của nam nhân thì vô cùng hưng phấn nhảy lên, sau đó bổ nhào vào lòng ngực người nọ.
Đại ca? Huân nhi nghiêng đầu nhìn nam nhân vô cùng hào khí này ôm lấy thiếu niên vì quá kích động mà nhảy dựng lên trước mặt. Trong đầu tự động nhớ lời phụ hoàng về Phong phủ cùng các bị biểu ca cùng lứa với mình.
Phong thị gia tộc lứa này xuất sắc nhất là hai tôn tử của Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân, phân biệt là con lớn Phong Vô Kỳ cùng con thứ Phong Chích Viêm do Đại nhi tử và Nhị nhi tử của Dao Cơ phu nhân. Mà trong đó nổi bật nhất phải nói tới đứa con lớn Phong Vô Kỳ.
Nghe nói lúc Phong Vô Kỳ năm tuổi đã dễ dàng nắm giữ tâm pháp tu luyện bí truyền của Phong thị gia tộc, hơn nữa so với cữu cữu Phong Đông Địch tướng quân được xưng là kì tài võ học thì lại càng xuất sắc hơn, có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào. Giống như vương giả trời sinh, vô luận sử dụng binh khí nào cũng phù hợp, tuy cuối cùng, Phong Vô Kỳ đã chọn kiếm.
Di truyền khí lực dũng mãnh của tổ phụ quân nhân, Phong Vô Kỳ mười lăm tuổi thoạt nhìn đã cường tráng hơn cả người trưởng thành, hơn nữa tựa hồ cũng càng chín chắn hơn. Sau mười lăm thì đột nhiên yêu thích lang bạt giang hồ, bốn biển là nhà.
Nếu không phải khi đó Phong Vô Kỳ vẫn chưa trưởng thành, chỉ sợ hiện giờ không biết đã phiêu bạc tới tận phương trời nào a. Mà vài năm nay, Phong Vô Kỳ kì thực cũng chạy suốt bên ngoài. Nếu không phải vì hắn vẫn còn là đệ tử Tây Diệp La học viện, phải hoàn thành khóa nghiệp thì chỉ sợ nam nhân một lòng đặt bên ngoài này đã sớm biến mất ở đâu đó rồi.
Lên núi xuống biển, cổ mộ nhai động, những dãy đèo cheo leo hay rừng rậm sương mù, những nơi thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm kia đều bị vị tôn tử Phong thị gia tộc này đi qua, hơn nữa đều hoàn hảo không chút hao tổn sống sót quay về.
Bởi vì Huân nhi nên Tây Lam Thương Khung rất chú ý tới đời tôn tử của Phong thị gia tộc. Dường như, Phong Vô Kỳ đang tìm kiếm thứ gì đó quan trong mà mỗi năm đều chạy ra ngoài, hành vi này hiển nhiên làm Tây Lam Thương Khung rất hiếu kì. Phải biết, mấy năm này Phong Vô Kỳ đã vài lần chạy ra khỏi Tây Lam.
Cũng không biết có phải Phong thị gia tộc có gen di truyền chấp nhất với tự do hay thế giới bên ngoài hay không, dù sao tới lứa Phong Vô Kỳ, tình huống tựa hồ đặc biệt nghiêm trọng. Đứa con lớn Phong Vô Kỳ cơ hồ luôn ở bên ngoài tìm kiếm thám hiểm, con thứ Phong Chích Viêm cơ hồ cũng rất hiếm khi ở nhà. Còn đứa tôn tử nhỏ nhất trong Phong phủ, suốt ngày cũng chỉ nghĩ cách làm thế nào chạy ra khỏi Phong phủ.
Có lẽ bởi vì Tây Diệp La học viện sắp khai giảng nên trưởng tôn của Phong thị gia tộc luôn phiêu đãng bên ngoài đã trở lại trong những ngày cuối cùng. Bằng không, Huân nhi rất có thể không gặp được mặt vị biểu ca này.
So với gương mặt búp bê vô cùng đáng yêu của Phong Diệp, Phong Vô Diệp trừ bỏ bề ngoài tuấn mỹ đặc trưng của Phong phủ, người khác cơ hồ không thể nhìn ra hắn là huynh đệ với Phong Diệp. Huân nhi nhìn thấy thiếu niên dáng người vô cùng nhỏ xinh yếu ớt nhào vào lòng Phong Vô Kỳ làm nũng, ánh mắt trà ngập khó tin nhìn vị biểu ca cường tráng trước mặt.
Cùng một phụ mẫu, vì sao đứa nhỏ sinh ra lại khác biệt lớn như vậy? Huân nhi khó hiểu. Mà lúc này, Phong Vô Kỳ hiển nhiên cũng chú ý tới Huân nhi đứng ên cạnh. Dù sao, diện mạo của Huân nhi rất khó làm người ta bỏ qua.
“Diệp nhi, đây là bằng hữu của ngươi à?” Phong Vô Kỳ ôm lấy đệ đệ đáng yêu đã lâu không gặp, chăm chú nhìn thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt, trầm giọng hỏi.
Dung nhan yêu dị tuyệt luân, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, mái tóc mềm mại dài chấm đất, thiếu niên bề ngoại thoạt nhìn nhỏ xinh yếu ớt này giống như tinh linh đã tuyệt tích trong truyền thuyết, cả người tản mát ra quang mang chói mắt.
Nhưng mà đó không phải điểm đặc biệt chú ý Phong Vô Kỳ. Dù sao cho dù xinh đẹp tới cỡ nào cũng không bằng bóng hình xinh đẹp trong lòng hắn, huống chi, đối với Phong thị gia tộc đã sinh ra thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà nói, đã sớm không còn để ý tới dung mạo, cho dù thiếu niên trước mắt quả thực đẹp tới kinh tâm động phách.
Phong Vô Kỳ chú ý thiếu nhiên này thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh cường đại! Cho dù chính mình đứng trước mặt cũng cảm thấy nhịp tim hơi tăng tốc, thế nhưng thiếu niên này lại còn đang cố ý che dấu hơi thở.
Có lẽ người khác không biết thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng đối với người có thực lực hùng hậu như hắn thì có thể cảm ứng vô cùng rõ ràng. Này chính là trực giác của cao thủ. Sự cảm ứng đối với nguy hiểm! Tuy Phong Vô Kỳ nhìn thế nào thì thiếu niên tuyệt mỹ này cũng không giống một nhân vật nguy hiểm.
Hơn nữa, không biết có phải bị ảo giác hay không, hắn thế nhưng cảm thấy thiếu niên này nhìn thực quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu? Chính là một người chói mắt như vậy, nếu đã gặp hắn có thể quên sao? Thực rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng.
Xem ra lần này hắn trở về, trong phủ có rất nhiều chuyện ngạc nhiên a. Bỏ qua khoảnh khắc hắn vừa bước vào Ly uyển thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều hơi thở ẩn dấu trong nháy mắt tập trung vào hắn, chỉ cần thiếu niên trước mắt thôi đã không thể bỏ qua. Phong phủ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
“Đại ca, đây là Huân nhi biểu đệ! Ân? Chính là đứa nhỏ của muội muội phụ thân được đưa vào cung làm phi tử, Cửu hoàng tử của Lam đế bệ hạ. Lần này Huân nhi biểu đệ tới nhà chúng ta ở một đoạn thời gian, bởi vì đại ca không ở nhà nên không biết a. Bất quá đại ca cũng thật là, ra giang hồ sao không chịu mang theo đệ đệ thân ái của ngươi theo a?”
Phong Diệp mím môi, vô cùng bất mãn với hành vi một mình lang bạt của anh lớn nhà mình. Nhất là đại ca bình thường luôn đi thật lâu không về, nhị ca thì cũng không biết chui vào góc nào, chỉ lưu lại mỗi mình loanh quanh trong nhà.
“Cửu hoàng tử?” Người hoàng tộc sao lại tới Phong phủ ở? Tuy theo lời Diệp nhi, Cửu hoảng tử này chính là biểu đệ của hắn. Bất quá, sâu trong lòng Phong Vô Kỳ không có ấn tượng tốt với hoàng tộc. Nhưng mà thiếu niên này hẳn là loại trừ đi, dù sao cũng là thân nhân của hắn.
Trách không được vừa nãy nhìn thấy quen mắt như vậy, giờ mới phát hiện hóa ra ánh mắt thiếu niên này rất giống tổ mẫu Dao Cơ. Có lẽ vì rất lâu không gặp tổ mẫu, vì thế khi nãy mới không phát giác ra.
Vẫn luôn lang thang ở những nơi tĩnh mịch thâm u nên Phong Vô Kỳ cũng không biết Lam đế bệ hạ đột nhiên tới Phong phủ. Vì thế mới cảm thấy nghi hoặc với sự xuất hiện của Cửu hoàng tử điện hạ ở đây.
Mà Huân nhi vẫn chăm chú nhìn Phong Vô Kỳ tự nhiên thấy được lúc người này biết mình là Tây Lam Cửu hoàng tử thì ánh mắt chợt lộ ra phẫn hận cùng thống khổ. Cứ việc Huân nhi biết, nam nhân này cũng không phải nhằm vào hoàng tộc Tây Lam.
“Đại ca, Huân nhi biểu đệ cũng tới Tây Diệp La học viện a, Diệp nhi thực thích Huân nhi biểu đệ, vì thế Diệp nhi cũng muốn tới Tây Diệp La, ngươi nói với nãi nãi một tiếng có được không? Đại ca, được không a?”
“Diệp nhi, ngươi lại phá liên trì, tổ mẫu nhất định không dễ dàng tha cho ngươi.” Phong Vô Kỳ nhìn liên trì bị đóng băng, lại nhìn thiếu niên đáng yêu đang làm nũng trong lòng mình, bất đắc dĩ cười khổ. Dao Cơ phu nhân tuy chưa vao giờ tiến vào Ly uyển, vì sợ xúc cảnh sinh tình, chính là luôn rất để ý nơi này.
Nếu để bà biết Diệp nhi phá hủy liên trì thì không biết tổ mẫu sẽ tức giận cỡ nào. Khó trách vừa nãy hắn vô tình đi ngang liền thấy Diệp nhi nằm bẹp trên mặt băng không chịu dậy, hóa ra cũng biết hậu quả a. Tuy biện pháp này không biết làm người ta nên khóc hay nên cười.
“Kia làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?” Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Phong Diệp vô cùng buồn rầu nhảy ra khỏi lòng ngực đại ca, sau đó lại nằm úp lên mặt băng, cố làm nó tan chảy.
“Diệp nhi…”
Vì thế chờ tới lúc Tây Lam Thương Khung cùng Dao Cơ phu nhân ra ngoài tìm hai thiếu niên chính là thấy một màn như vậy. Huân nhi ngồi bên cạnh liên trì bị đóng băng, mái tóc đen mướt mềm mại tán loạn trên mặt băng trong suốt lấp lánh, hắc bạch giao nhau tạo thành một hình ảnh hấp dẫn, mà trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên tràn ngập ý cười vui sướng.
Theo ánh mắt Huân nhi nhìn qua, Tây Lam Thương Khung phát hiện thiếu niên đang nằm úp sấp trên liên trì. Mà bên cạnh ao là một nam tử xa lạ đang dùng biểu tình bất đắc dĩ nhìn Phong Diệp trên mặt băng.