Chương 57
Anh đợi một lúc lâu, lông mày càng lúc càng nhíu lại, bên người gió lạnh vẫn thổi. Anh có chút không kiên nhẫn, " Cô gái này có phải là quá ngốc hay không?", anh đã biểu thị rõ ràng như vậy mà... Trầm mặt xuống, anh kéo tay nàng một cách thô lỗ, giữ chặt tay nàng trong tay anh, mới phát hiện ra, tay nàng rất nhỏ, rất mềm mại, nhưng...lạnh đến độ tưởng như không có một chút hơi ấm.
" Thật là ngốc" Muc Nham thấp giọng nói, đoạn kéo nàng đến bãi đỗ xe.
Diệp An An nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Tay anh thật ấm áp. Dường như bàn tay ấy đang sưởi ấm toàn bộ thể xác và tâm hồn nàng. Đây là lần đầu tiên anh cầm tay nàng, tuy rằng chỉ là một hành động rất đơn giản nhưng lại khiến nàng vô cùng hạnh phúc, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì thật là tốt.
Lúc này, thời gian chậm rãi trôi đi, cái giá lạnh của mùa đông thỉnh thoảng lại rơi xuống người họ. Nhưng thật kỳ lạ, trái tim của cả hai, dường như lại rất tĩnh lặng, rất bình thản. Quang cảnh xung quanh vừa hoang vắng lại vừa yên tĩnh, gió không ngừng thổi tới, tóc cũng rối tung lên, nàng nhìn anh. Trong chốc lát, vẻ măt của anh rất ôn nhu, dịu dàng.
Anh vẫn nắm tay nàng kéo đi, rất chặt, rất chặt, tựa như cả đời cũng sẽ không buông.
Khi họ đi tới bãi đỗ xe, đứng trước một chiếc xe hơi màu đen rất xa hoa. Mục Nham mới buông lỏng tay Diệp An An. Một tay cho vào túi áo tìm chìa khóa, rồi đột nhiên, thất thần buông tay kia ra, khiến cho không khí dường như cũng lạnh hơn rất nhiều.
Diệp An An nắm lấy bàn tay mình thật chặt, cố gắng để lưu lại chút hơi ấm của anh. Với nàng chỉ cần như vây đã đủ thỏa mãn rồi.
" Chồng, nếu có thể cầm tay anh đi hết cuộc đời này thì tốt biết bao"
Mục Nham mở cửa xe, ngồi xuống, mà Diệp An An vẫn đứng ngây tại chỗ.
" Cô còn đứng đó làm gì, lên xe đi". Mục Nham nói giọng điệu lạnh lùng.
Diệp An An nghe lời, ngồi lên xe, cửa kính được đẩy lên. Bên trong, bật điều hòa, không khí rất ấm áp, không giống bên ngoài, vừa có gió, nhiệt độ lại thấp.
Lúc này ban đêm rất lạnh nhưng ở đây không gian lại vô cùng ấm áp.
Diệp An An ngồi trong xe không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên chiếc xe này. Bên trong xe có thể nói là thập phần rộng mở, không gian cũng rất lớn. Nàng tựa đầu vào ghế trên cảm giác rất mềm mại. Gió thi thoảng lại xẹt qua bên cửa sổ, tạo ra những âm thanh vù vù. Bên trong, hơi thở của hai người lại khiến không gian có phần ấm áp.
Là anh cùng nàng.
Nàng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe. Bàn tay của anh nắm tay lái, khuôn măt nhìn nghiêng vô cùng bình tĩnh , nhưng cũng rất bá đạo. Môi anh mím chặt lại.Chiếc xe lao nhanh đi trên đường.
Không giống với ngồi trên xe taxi, bên trong lúc này rất ấm áp và cũng rất an toàn.
Mục Nham có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bất giác cũng quay sang nhìn về phía nàng. Rất nhanh, anh dùng một tay với sang bên cạnh, lấy một chiếc áo khoác đưa cho nàng.
" Lo ình trước đi" Sau đó thì không nói gì nữa tập trung lái xe. Anh không thể không thừa nhận rằng : ánh mắt của nàng chẳng những không khiến anh cảm thấy chán ghét mà còn khiến anh có cảm giác thích thú kỳ lạ.