Chương 87
Đột nhiên anh vươn tay ra, đem toàn bộ bữa sáng của nàng kéo về phía mình, trực tiếp cầm đũa, cũng không cần để ý nàng là nàng đã ăn qua, anh cúi xuống và bắt đầu thỏa mãn cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Tuy không phải khẩu vị ưa thích của anh, nhưng hiện tại anh đã đói đến mức không thể chịu nổi nữa. Diệp An An vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Người đàn ông lãnh đạm thường ngày đang rất tự nhiên mà ăn phần điểm tâm của nàng.
Một lúc sau, anh đã ăn hết phần thức ăn trước mặt, buông đũa, anh cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, khẽ lau miệng rồi đứng lên. Diệp An An cũng đứng lên theo, cầm lấy chiếc cravat anh để trên sofa mang lại cho anh. Khi bước đến gần, nàng phát hiện ra, trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ. Điều này, làm cho ánh mắt của nàng thoáng chút đau đớn, tự kìm lại hai dòng nước mắt, nàng lấy hơi hít thật sâu.
Chồng à! Cả đêm qua, em ốm ở nhà một mình, còn anh lại ở bên ngoài triền miên cùng người đàn bà khác sao? Vì sao anh lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với em.
Mục Nham nhìn chằm chằm vào tay nàng. Đây là người đàn bà thứ hai giúp anh đeo cravat. Một bên là người phụ nữ anh yêu, một bên là người vợ mà anh không hề yêu thương. Cả hai đều là người của anh. Một suy nghĩ vụt thoáng qua, khiến anh không để ý đến nỗi đau hằn trong mắt nàng. Tự mình cầm lấy cặp tài liệu, đột nhiên anh nhìn thấy chiếc áo len nàng đan đã hoàn thành. Ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh cảm thấy rất xúc động, muốn ở lại một chút để ngắm nhìn cái áo kia.
Nhưng cuối cùng thì lý trí cũng chiến thắng. Anh nhanh chóng quay đầu bước đi. Khi ra tới cửa anh lại đột ngột dừng lại nói, giọng nói lạnh lùng vang bên tai Diệp An An: “ Tối nay, tôi sẽ không về, cô không cần chuẩn bị cơm cho tôi”
Nói xong, Diệp An An nghe thấy tiếng cửa sập mạnh, tiếng động cơ lao vút đi. Nàng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ, nhìn về phía mông lung, cái gì cũng không rõ ràng. Nàng thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, ôm chặt lấy chính mình, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể khiến cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo này biến mất.
Trong phòng khách truyền đến tiếng khóc đã bị dồn nén bấy lâu của nàng. Trong một năm vừa qua, nàng đã khóc nhiều hơn cả 20 năm cộng lại. Nàng không sợ khổ, không sợ mệt, nhưng nàng thực sự rất sợ anh sẽ ghét bỏ nàng.
Nhưng đổi lại tất cả những cố gắng của nàng, kết quả vẫn là thế này sao?
Trong phòng VIP của bệnh viện, Cố Nghê Y đang ngồi trên giường, ngắm nghía bộ móng được chăm chút cẩn thận của mình.
Cô ta xoay người ghé vào giường. Thật không hổ là phòng VIP, không gian ở đây rất trang nhã, trông nó không giống một phòng bệnh mà giống một khách sạn thì đúng hơn, cái gì cũng có thể được đáp ứng, hơn nữa, đội ngũ y bác sỹ cũng rất đặc biệt.Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ở đây rất yên tĩnh, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì cũng sẽ không có ai đến quấy rầy cô.
“Thế nào? Đã điều tr.a ra chưa?” Cô ta ghé sát tai nghe điện thoại, âm thanh vừa ôn nhu lại vừa thâm trầm.
Một lúc sau, cô ta mới buông bỏ chiếc điện thoại, đặt nó trên đầu giường, sắc mặt so với vừa rồi lại càng thâm trầm, u ám.
“Diệp An An” Cô rít qua kẽ răng mấy từ này, ngón tay nắm chặt lấy ga giường. Đáng ra vị trí đó phải là của cô, tại sao lại có thể để cô gái đó cướp đi. Cô muốn tận mắt nhìn thấy đó là người như thế nào, có điểm gì đặc biệt là có thể ngồi vào vị trí phu nhân của tập đoàn Mục Thị.
Vị trí đó nhất định phải là của cô, Mục Nham cũng phải là của cô. Điều đó không ai có thể thay đổi được. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, khi cô quay đầu lại thì khuôn mặt với nụ cười nhàn nhạt của Ti Hạo.