Chương 93

Thử hỏi, người bạn chí cốt lâu năm của mình vẫn cứ nhớ thương vợ mình, ai mà chịu cho được chuyện này, cho dù người vợ kia không phải là người hắn yêu, thế nhưng tự tôn của hắn vẫn bị đả kích rất lớn. Hắn không cho phép phản bội, nhất là người bên cạnh mình phản bội.


Mà loại đả kích này vì Cố Nghê Y vừa ngoan ngoãn nghe lời vừa nhu thuận đã dần dần biến mất. Hắn phát hiện cho dù đã xa cách ba năm, tình cảm của hắn đối với người phụ nữ này vẫn mãnh liệt như thế. Tuy rằng không thể quay lại lúc trước, thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn dịu dàng hòa nhã như thế, lại làm hắn vô cùng thỏa mãn, tựa như thỏa mãn trong lúc báo thù vậy.


Hiện tại người phụ nữ hắn yêu đã trở lại bên cạnh hắn, hơn nữa còn rất yêu hắn, thế nhưng, không biết vì điều gì, hắn lại bắt đầu có chút mất mác kỳ lạ. Hắn cho rằng hắn sẽ rất vui vẻ, rất thoải mái, rất hạnh phúc. Nhưng thực không ngờ được, những tất cả điều này đều không có, sau nhiều lần giao tranh kịch liệt kết thúc, ôm người phụ nữ mà ba năm trước hắn đã yêu đến thấu tâm can, lại biểu hiện thực trống rỗng.


Hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lắc đầu, mà lúc này, ngón tay Cố Nghê Y lặng lẽ di chuyển trên ngực người đàn ông. Cô biết cách làm thế nào để khơi dậy dục vọng mãnh liệt của người đàn ông này.


Cô đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên, nhẹ nhàng cắn vào môi người đàn ông, người đàn ông đang có chút không yên lòng, cảm giác được trên môi mình có chút mềm mại, mùi thơm ngát quen thuộc tràn ngập trong hơi thở của hắn, hắn cúi đầu, rất nhanh giành lại quyền chủ động, hung hăng đem người phụ nữ đặt dưới thân mình.


“Nham, em yêu anh”, người phụ nữ lúc này đang thở dốc, giống như không thể chịu đựng được động tác cực kỳ mãnh liệt của người đàn ông, người đàn ông này mạnh mẽ, chỉ là thiếu đi sự ôn nhu như trước kia nhiều lắm, lúc này hắn cùng cô, giống như đang chiếm lấy nhau, nhưng lại thiếu đi một phần cảm giác yêu.


available on google playdownload on app store


Mơ hồ cô cũng nhận ra được người đàn ông này đã thay đổi, nhưng lại không biết hắn vì sao lại thay đổi. Có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, ở bên cạnh cô, hắn dường như rất ít khi mỉm cười.


Nhận ra được điều này khiến cô cảm thấy sợ hãi, cũng khiến cô thực hoảng hốt. Tuy rằng hàng đêm hoan ái, hàng đêm đầu ấp tay gối, thế nhưng, giữa hai người họ như thiếu một thứ gì đó rất nhiều.


Mục Nham nghe được giọng nói của người phụ nữ, lúc nghe đến câu nói ‘em yêu anh’ kia, giữa con ngươi đen bỗng chốc tối sầm lại, sau đó lại càng cướp đoạt lấy thân thể người phụ nữ dưới thân, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn ở trên thân thể người phụ nữ đạt được thỏa mãn, mới lật người qua, tựa vào đầu giường, từ trên đầu giường lấy ra một điếu thuốc lá bắt đầu châm lửa hút, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói. Thân thể đã thỏa mãn nhưng trong lòng lại như càng thêm trống rỗng.


Hắn phát hiện, lúc này hắn rất nhớ mái nhà kia, thiếu mất trái tim ấm áp như vậy, con người hắn dường như đã mất đi nhiều lắm. Còn có chiếc áo len kia, hắn thật sự rất muốn mặc thử nó.


“Nham, anh đang nghĩ gì vậy?”, sắc mặt Cố Nghê Y ửng hồng, ngồi dậy đem thân thể mình gắt gao dán lên thân thể của người đàn ông, trên người cả hai đều có một tầng mồ hôi mỏng. Da của người đàn ông thì ngăm đen, của người phụ nữ thì trắng nõn, quấn vào nhau, lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp.


“Không có gì, ngủ đi”, Mục Nham cũng coi như là dịu dàng mà kéo lấy bả vai của cô qua, sau đó ôm cô nằm xuống, liền nhắm chặt hai mắt, lại nhớ tới một người phụ nữ khác. Không biết giờ này cô đang làm gì. Một trận tâm phiền ý loạn, lúc này người hắn nên quan tâm hẳn là người phụ nữ đang ôm trong ngực mình mới đúng.


Cúi đầu hôn lên mái tóc của người phụ nữ trong lòng, không phải mùi hương thản nhiên kia, khiến hắn không tự giác cau mày lại một chút, giống như có gì đó đã thay đổi, mà hắn lại không có phản ứng lại được.


Gắt gao ôm người phụ nữ trong lòng, ban đêm ánh mắt người đàn ông vẫn mở, hắn nheo hai mắt, cho dù là trong bóng đêm, cũng không cách nào làm giảm đi vẻ sắc bén trong mắt hắn.


“Nham, em muốn xuất viện”, người phụ nữ đột nhiên dựa sát vào người hắn, “Ở trong bệnh viện, em rất sợ hãi sợ hãi, Nham, chúng ta trở về biệt thự kia được không, chính là căn nhà mà trước kia chúng ta đã cùng sống bên nhau ấy, em nhớ nơi đó”, Cô cầm lấy tay người đàn ông, trong bóng đêm nhìn không rõ sắc mặt của cô lắm, nhưng lại mơ hồ có thể thấy được khóe miệng cô đang cong lên quá mức.


Mục Nham không nói gì, chỉ mân khóe môi.






Truyện liên quan