Chương 39: Ngươi có kế Trương Lương thì ta có kế lão Lương

Thấy quân trong đồn đã phát hiện, Dật có chút bất ngờ, nhưng vẫn rất tự tin.
""Phát hiện thì cũng trễ rồi, nổi trống lên, đại bác vào vị trí.""
Dật phất cờ ra hiệu, các tướng lĩnh chỉ huy đồng loạt hô to:
""Bắn nnnn""
""Ầm""
""Ầm""
""Ầm""


Đại bác lần lượt thi nhau bắn vào trong đồn. Cánh quân ở trung lộ nghe tiếng đại bác làm hiệu thì cũng nổi trống lên, tiến hành tấn công.


Nhưng khác với tưởng tượng của Dật là binh lính trong đồn sẽ hỗn loạn nháo nhào, lửa cháy đỏ rực, tiếng la hét, tiếng khóc than vang trời mà chỉ có tiếng trống trận dồn dập, tiếng tù nối nhau thổi. Dường như trong thành đã có sự chuẩn bị sẵn, đang chờ quân địch đến.


Tuy đã mất đi thế bất ngờ nhưng Dật vẫn tự tin, khi hai mặt giáp công, quân giặc dù có chuẩn bị cũng không làm được trò trống gì. Phía trong lũy Lân cử một đội quân du kích ra, lên bè tiến đến ngăn chặn địch, sau đó giả vờ thua chạy dụ cho địch đến gần hơn.


Quân của Dật thấy bọn giặc cỏ chống cự yếu ớt rồi hò hét nhau bỏ chạy. Thì liền cho thuyền bè đuổi theo đánh gấp, tiến gần hơn đồn Thiên Lộc.


Lân đợi cho chúng tới gần liền đánh lên 3 tiếng trống, quân lính tháo hết ngụy trang của các bè chở voi trúc, đánh hai tiếng chiên, quân đẩy bè tiến về phía quân triều đình. Sau đó là một tiếng kèn, quân lính đồng loạt đẩy các voi trúc ấy xuống nước, rồi nhanh chóng rút quân vào bờ.


available on google playdownload on app store


Dật đứng trên thuyền cao quan sát thế trận. Nhìn thấy quân địch tháo chạy nhưng không loạn, tiếp theo là những hiệu lệnh được phát ra, một toán quân được cử ra răm rắm làm theo hiệu lệnh một cách nhanh chóng thì cả kinh, trong lòng có dự cảm không lành [không hay rồi, có biến].


Khi những con voi trúc đồng loạt bị đẩy xuống thì mặt sông bổng nổi bọt khí lên ùng ục, khói trắng nóng rát bốc lên ngùn ngụt, mặt sông hình thành một con sóng dữ ập tới quân triều đình. Các thuyền bè của quân triều đình chao đảo dữ dội, va vào nhau kịch liệt. Thuyền ở phía trước đập vào thuyền phía sau làm đắm hết 3 phần, đại bác cũng bị rơi xuống sông hoặc bị ướt đến quá nửa. Quân triều đình bị bất ngờ nên rơi vào hoảng loạn.


Nhân cơ hội đó Lân cho nổi trống trận lên xua quân lên bè tiến công đánh gấp, quân địch binh bại như núi đổ, Tú, Nhất, Điểm thi nhau chém giết, máu nhuộm đỏ cả dòng sông.


Nhìn thấy đại thế đã mất, Dật hiệu lệnh cho quân rút lui. Quân của Lân truy đuổi gấp một đoạn, sau đó Lân đánh 3 tiếng trống thong thả cho quân dừng lại, không truy đuổi tiếp.
Sau khi rút về, Tú có vẻ không vui như chịu ấm ức.
Lân hỏi:
""Là đệ đang ấm ức à.""
Tú nhìn Lân hỏi:


""Chúng ta đang thắng thế, tại sao giữa chừng đại ca lại ra lệnh thu binh,""
Lân giơ tay gõ vào đầu Tú một cái.


""Ta biết đệ lần trước bị quân triều đình mai phục nên đến nay vẫn còn ghi hận, muốn giết một trận thống khoái, nhưng địch tuy mất đại thế khi tiến chưa hẳn là không có đường lui, nếu như ta tiếp tục truy đuổi thì chưa chắc gì chúng ta có thể an toàn mà quay về.""
Tú, Điểm cùng nhìn nhau cả kinh.


""Đại ca nói thế là như thế nào?""
Lân cười nói:


""Nếu như ta đoán không lầm thì bọn chúng đã dùng ván để chặn nước, làm chậm lại dòng chảy rồi mới đưa thuyền xuống, nếu như ta truy đuổi tới cùng khi tới đoạn ấy hắn sẽ quay lại phục quân hai bên bờ sông, thuyền bè ta tiến đến thì cho dỡ ván, nước chảy mạnh làm ta rối loạn, nhân đó mà hai cánh quân sẽ đổ ra đánh"".


Nghe Lân giải thích xong, trán của Tú toát cả mồ hôi, không ngờ bọn quân triều đình còn có hậu chiêu.
Lúc này ở mặt trước đồn Thiên Lộc.


Khi cánh quân thủy nã đại bác tấn công mặt sau thì ở mặt trước cánh quân trung lộ cũng nhất tề tấn công. Nhạc nhờ có Lân báo trước nên quân sĩ và các tướng lĩnh đã thủ sẵn chờ địch. Nhạc cho quân ghép ván lại làm khiên lớn ngăn chặn đạn pháo, quân trung lộ của triều đình tấn công dồn dập nhưng không tiến lên được, hai bên giao tranh kịch liệt, không phân thắng bại.


Khi cánh quân thủy đại bại, bắn pháo hiệu rút quân này cũng bắt đầu vừa đánh vừa lui quân. Nhạc không ham chiến mà chỉ truy đuổi ngoài 20 dặm thì dừng lại thu binh về.


Còn về cánh quân của Lý Tài tuy đã được thông báo đề phòng địch nhưng vì chủ quan nên đã thua to. Cánh quân của Tập Đình không ứng cứu kịp. Lý Tài phải rút quân chạy về Kim Sơn hội quân với Tập Đình.
Sáng hôm sau.
Tú và Điểm, Nhất, Hòa đều chạy đến chỗ của Lân rất sớm.


Lân vừa nhìn thấy bốn người họ thì trợn mắt:
""Trong quân còn nhiều việc phải lo, các đệ mới sáng sớm đã chạy đến đây tìm ta làm gì""
Tú cười hề hề đáp:
""Đại ca, tụi đệ có hơi tò mò về mấy con voi kia, nên muốn ghé qua đây hỏi đại ca một chút""
Lân lắc đầu thở dài:


""Thôi được rồi, vào trong cái đã rồi nói""
Khi vào trong, Tú vội lấy bình trà rót cho Lân một chung, Nhất thì kéo ghế cho Lân ngồi, sau đó cả bọn ngồi vào vị trí, giương mắt nhìn Lân chờ đợi.
Lân bật cười ha hả:


""Các đệ làm gì vậy, cứ nhìn chằm chằm ta như thế thì làm sao ta nói được""
Hớm một ngụm trà Lân từ tốn nói:
"" Cái đó gọi là voi vôi, xét vôi dẫu không chế được nước, mà nước lại khắc vôi, cổ nhân làm trận voi vôi là bởi cớ ấy. "


Trận voi như trận nhạn, hình chữ nhất ( — ). Voi thì đan bằng trúc, vòi ngẩng trở lên. Lại lấy vải tẩm nhựa trám cùng giấy dầu sơn khô bồi vào thân voi 7,8 lần, rất kỹ. Cái này trong quá trình chế tạo thì các đệ đã rõ.


Rồi lấy 1.000 cân vôi tán làm bột, nạp vào bụng voi, vòi và cổ làm nút, nút lại. Chân voi thì buộc đá to vào. Xong rồi buộc hai voi làm một, hoặc 30 voi, hoặc 50 voi để đợi khi dùng.


Phàm thấy địch đem thủy binh đến đánh, ta lập tức đem voi vôi đặt ở trên bè, trên thuyền. Xong rồi ta đánh nhau với địch, ta dụ chúng tiến gần. Ta sai quân đẩy những voi vôi ấy xuống nước, tháo bỏ cái nút ở vòi voi ra, nước vào bụng voi, vôi và nước khắc nhau hóa làm sóng dữ, hơi độc xông lên, giặc hoảng hốt rối loạn, quân ta thừa thế đánh ngay, tất là phá tan được địch"".


""Đấy là trận voi vôi mà tối qua ta đã dùng, sở dĩ ta giao cho từng người từng công đoạn rời rạc là để phòng việc có gián điệp thăm dò.""
Đang nói thì có Huy Đống bước vào. Hôm nay, tình thần của Huy Đống có vẻ đã tươi tỉnh lên rất nhiều, đầu tóc cũng được chải gọn gàng.


Huy Đống chắp tay:
""Đại ca!""
""Đệ ngồi đi."
Nhất lại hỏi:
""Vì sao đại ca biết ngày hôm qua chúng sẽ đang đêm mà tấn công. Việc này chúng đệ đều rất khó hiểu.""
Lân cười nói:
""Cái đó thì phải nhờ vào cái tài của Tham tán quân vụ của chúng ta.""


Mọi người quay sang nhìn Huy Đống.
Tú a lên một tiếng rồi nói:
""Thì ra mấy ngày hắn ta điên cuồng câu cá thực ra là quan sát thủy triều.""
Lân gật đầu.
""Đúng vậy, ta sai đệ ấy quan sát thủy triều, thiên tượng mà tính toán ra ngày nước sông chảy yếu đi.""
Mọi người lúc này mới gật gù:


""Thì ra là vậy.""
Tú nói thêm:
""Lúc đó ta còn tưởng hắn phát bệnh cuồng câu cá, ngồi ngoài bờ sông ôm cần suốt cả ngày đêm.""
Huy Đống nhẹ mỉm cười:


""Đại ca giao trọng trách cho ta nên ta phải dốc sức mà hoàn thành. Bây giờ người nhanh chóng về lại doanh thu xếp đi, chúng ta có lẽ sắp phải rời đi rồi.""






Truyện liên quan