Chương 78: Dây chuyền sản xuất
Sau khi trở về lại thành Mỹ Thị, Nhạc liền tổ chức khao quân. Những thứ cướp được từ quan quân triều đình thì đều mang ra thưởng cho ba quân tướng sĩ. Trong buổi tiệc, Nhạc lên tiếng hỏi:
""Tham tán đã chế tạo súng được bao nhiêu rồi, sẵn đây ngươi báo lên để cho mọi người cùng biết""
Huy Đống chắp tay đáp:
""Bẩm trại chủ, đã chế tạo được 1247 súng, ngoài ra có 174 súng bị lỗi, chỉ cần sửa lại là có thể dùng được""
Nhạc gật gù:
""Trong vòng có nửa tháng mà chế tạo được như vậy là khá lắm rồi. Lần trước ta vui mừng quá mà quên mất công lao của đô đốc Lân, nay sẵn đây ta có quà tặng cho đô đốc và tham tán"".
Nói rồi Nhạc vỗ tay hai tiếng, có hai người lính mang ra hai cái hộp gỗ, Nhạc sai họ đưa cho Lân và Huy Đống. Cả hai chắp tay, khom người bái tạ
""Đa tạ trại chủ đã ban thưởng""
Trong lòng Lân như muốn khóc [ít ra cũng phải vậy chứ, tưởng đâu quên ta luôn rồi]
Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống bàn luận về trận đánh ở Trà Sơn. Các tướng lĩnh thi nhau chúc mừng Nhạc đã bắt được hoàng tôn Dương.
Buổi tiệc kết thúc, Lân mang cái hộp quà trở về lại doanh trại của mình. Bước vào trong, Lân thấy Phi Yến đang ngồi chờ sẵn
""Đại ca, muội có chuẩn bị cho huynh một bình trà nóng để giải rượu đây, à mà huynh đang cầm cái gì đó""
Lân mỉm cười nói:
""Là phần thưởng của trại chủ ban tặng, muội giúp ta mở ra xem thử trong đây có gì""
Phi Yến ngại ngùng nói: ""Không được đâu, cái này do trại chủ ban tặng cho huynh, sao muội có thể mở được. Huynh nên tự mình mở ra thì hay hơn""
Lân đặt cái hộp trước mặt Phi Yến, sau đó ngồi xuống tự mình rót trà uống
""Muội không cần phải câu nệ tiểu tiết vậy đâu, cứ mở ra xem trong đó có gì, nếu muội thích cái nào thì ta tặng cho muội luôn. Lần trước ta có nói là sẽ lấy bánh đậu xanh từ chỗ trại chủ cho muội nhưng lại quên mất. Lần này xem như đại ca đền bù lại cho muội""
Lân phải nói vài lần thì Phi Yến mới chịu mở ra xem. Trong lòng Lân thì biết rõ [Phụ nữ rất thích được mở hộp quà, đôi khi biết rõ bên trong gói quà đó là gì nhưng vẫn cứ thích cái cảm giác được tự tay mình mở hộp. Còn những hộp quà chưa biết rõ bên trong có thứ gì thì lại càng tò mò, muốn biết bên trong có gì, khi mở ra xem, thấy được thứ mình yêu thích thì lại càng hưng phấn và vui mừng gấp bội]
Nhìn Phi Yến cẩn thận quan sát cái hộp, rồi động tác tay nhẹ nhàng mở hộp thì Lân thầm mỉm cười.
""Đại ca, là một sấp lụa thượng hạng, một chuỗi ngọc trai rất to, ba thỏi vàng, có cả một con gì bằng ngọc nữa…""
Tay Phi Yến run run khi cầm lấy những món đồ trong hộp ra, cứ sợ nó tuột khỏi tay mà rơi xuống. Nhìn thấy con vật kia được làm bằng ngọc rất tỉ mỉ, Lân lên tiếng giải thích:
""Cái này là tỳ hưu, nó là vật phong thủy, có tác dụng trấn trạch, trừ tà, bổ sung dương khí, mang lại may mắn cho người sở hữu nó""
Trong hộp còn vài thứ linh tinh nữa nhưng Phi Yến không dám xem tiếp, toàn những thứ quý giá.
""Những thứ này toàn là những cái muội chưa từng thấy qua, nhưng chỉ nhìn sơ là biết đồ vô cùng quý giá, không có trong dân gian""
Lân gật gù: ""Ta nghĩ là đồ của hoàng tộc, lần này đi đánh quân triều đình, chắc là trại chủ thu được nhiều đồ quý trong cung nên mới ban thưởng cho bọn ta. Vàng thì ta cần dùng đến, những thứ còn lại tặng cho muội hết đó""
""Không được đâu, những thứ này…này…quá quý giá, muội không thể nhận được""
Lân lắc đầu: ""Có quý đến đâu cũng chỉ là vật ngoài thân, ta xông pha trận mạc không biết ch.ết lúc nào, khi ch.ết thì cũng đâu có mang theo được gì, vả lại mấy món này ta cũng đâu dùng tới. Muội theo ta cũng chịu nhiều cực khổ rồi, cứ nhận lấy đừng ngại""
""Đại ca đừng nói gỡ, đại ca sẽ không bị gì đâu…""
Phi Yến một mực từ chối, kiên quyết không nhận, Lân nói đủ kiểu nhưng nàng chỉ dám nhận cái chuỗi ngọc trai kia. Lân đành nói
""Muội không muốn nhận thì giữ dùm cho ta đi, ta là người hay để đồ lung tung, cái này muội biết mà, những vật này nếu để ta giữ thì chắc sẽ lạc mất""
Phi Yến gật đầu lia lịa: ""Được, được, muội sẽ giữ dùm cho đại ca""
""À, mà muội tìm ta có việc gì không""
Phi Yến có chút bẽn lẻn cúi đầu nói: ""Cũng không có việc gì, chỉ là muội ghé qua thăm huynh thôi""
Lân nhẹ giọng trêu chọc: ""Là muội nhớ ta phải không""
Phi Yến nghe câu này thì mặt đỏ bừng, cúi đầu càng thấp:""Không…không…à, muội…muội nhớ ra có việc phải làm, đại ca nghỉ ngơi sớm đi""
Nói rồi cô nàng để các đồ vật vào trong hộp rồi ôm chạy đi. Lân lắc đầu mỉm cười [Con gái thời này dễ mắc cỡ thật, haizz, Phi Yến là cô gái tốt, mình không phải là người của thời đại này, nếu lỡ…à mà thôi đi, để dần ổn rồi tính tiếp]
Sáng hôm sau, Lân ghé qua chỗ khu thợ mộc để xem mọi người sản xuất súng ra sau. Vừa đến thì thấy Huy Đống đang tiếp một thanh niên vẻ ngoài anh tuấn
[người này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp qua rồi]
Nhìn thấy đại ca đến, Huy Đống lên tiếng giới thiệu:
""Đại ca, đây là Tham huynh người nhà của trại chủ vừa từ Kiên Mỹ đến đây""
Nhắc đến tên Lân liền nhớ ra ngay [thì ra là Phạm Văn Tham, là em vợ của Nhạc, tên tiểu tử này nghe nói rất có tài ăn nói, giỏi văn chương nên Nhạc bố trí đi theo bên cạnh hỗ trợ cho Huệ]
""Chào Lân đô đốc""
""Tham đô đốc"" Lân chắp tay đáp lễ
Hôm qua đệ vừa tới nơi này, có gặp qua trại chủ. Trại chủ hết lời khen ngợi về việc chế tạo súng nên sáng sớm đệ liền ghé qua đây xem thử. Thuở mới phất cờ khởi nghĩa đệ có gặp Lân huynh một lần, mới đó mà đã mấy năm trôi qua.
Lân cũng có hơi bất ngờ [người này là em vợ của Nhạc nhưng thái độ rất nhã nhặn, không vì mình là người nhà của trại chủ mà tỏ ra bề trên]
""Tham đô đốc đã đi xem việc chế tạo súng chưa. Loại súng gỗ này chỉ làm trong trường hợp cấp bách thôi, về lâu dài thì vẫn phải chế tạo các loại súng gang đồng. Ta có nghe trại chủ nói qua Huệ tướng quân đang chiêu mộ thợ rèn, thợ thủ công ở khắp nơi, sắp tới ta sẽ lên kế hoạch để sản xuất ra thép""
Huy Đống lên tiếng đáp thay:
""Tham huynh cũng vừa mới tới, chưa có xem qua quy trình chế tạo.""
Lân gật gù:
""uh, vậy giờ chúng ta vào thôi""
Bước vào khu chế tạo, nhìn thấy các binh lính, thợ mộc, thợ thủ công làm việc hăng say thì Lân rất vừa ý. Còn Tham thì để ý đến việc những người thợ này phân chia ra từng khu, từng nhóm, mỗi khu sẽ chuyên làm một cái sau đó chuyển tiếp sang bộ phận khác chứ không làm hết tất cả.
""Lân huynh, việc phân chia như thế này có gì khác so với việc chế tạo luôn từ đầu đến cuối""
Lân cười nói: ""Đây gọi là dây chuyền sản xuất, tốc độ sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với việc phải làm toàn bộ. Ta lấy ví dụ có bốn người cùng sản xuất một cây súng, trong đó người số 1 khéo tay, người số 2 khỏe mạnh, người số 3 giỏi quan sát, tính toán, người số 4 nhanh tay. Khi đó ta sẽ phân công theo sở trường của từng người như người khỏe mạnh thì xẻ gỗ, người khéo tay thì tạo hình thành súng, người nhanh tay thì làm lòng súng, người giỏi tính toán, quan sát thì đảm nhận khâu cuối cùng, lắp ghép lại, hòa thành một cây súng. Mỗi người có một thế mạnh của bản thân, nếu như tận dụng được tối đa thế mạnh đó thì công suất sẽ tăng gấp bội. Còn như một người phải hoàn thành tất cả các công đoạn thì sẽ nhanh được phần này nhưng chậm ở phần khác, việc không đúng sở trường của mình thì làm sẽ chậm đi""
Tham gật gù: ""Mỗi người chỉ làm một việc, một loại thì dần sẽ quen tay mà làm nhanh. Cộng thêm việc làm đúng với sở trường thì càng thêm hiệu quả, cách này rất hay. Nhưng nếu như để cho họ làm việc độc lập, tự tạo ra một khẩu súng thì tất cả người ở đây sẽ không biết làm, vì họ chỉ chuyên làm một cái, các khâu còn lại sẽ không nắm được""
Lân mỉm cười nói: ""Điều đó không quan trọng, vì người đội trưởng sẽ đảm nhận việc đó, đội trưởng là người nắm rõ hết các quy trình chế tạo, có nhiệm vụ phổ biến lại cho các đội viên, đôn đốc và kiểm tr.a từng giai đoạn, đi kèm đội trưởng là người nghiệm thu giai đoạn, nếu như không đủ tiêu chuẩn thì phải làm lại để đảm bảo chất lượng của từng khâu""
""À thì ra là vậy, tổ chức rất chặt chẽ, vừa nhanh vừa đảm bảo được chất lượng. Hôm nay đệ coi như được mở mang tầm mắt""
Đi tham quan một vòng xong Huy Đống mời hai người vào trong cái lều nhỏ cùng nhau uống trà trò chuyện.
Lúc này ở phía quân Trịnh
Sau khi chiếm được Phú Xuân, Hoàng Ngũ Phúc cho quân đi tiếp quản các vị trí trọng yếu, ổn định người dân để tính kế lâu dài. Thành Phú Xuân là chỗ đầu cùng của miền biên giới và là một thị trấn rất xung yếu. Bởi thế, Phúc cắt cử ba ngàn quân đóng đồn và canh phòng; lại cử một viên đại tướng, một viên phó tướng, cùng với một viên đốc thị, một viên phó đốc thị trông nom công việc đó. Các nơi trọng yếu từ đèo ải Vân trở ra cho xây dựng đồn đóng quân. Rồi lấy dân địa phương để bổ sung thêm quân lính.. Lập kế hoạch mở trường thi cử để kén chọn người tài. Dùng danh vị, tước lộc để thu phục lòng người...
Đến giữa tháng 2 năm Ất Mùi (1775) Phúc nhận được lệnh của chúa Trịnh Sâm tiếp tục lên đường đánh vào Quảng Nam. Quận Việp sai Phó tướng Đoan quận công Bùi Thế Đạt ở lại giữ Phú Xuân, đại quân Trịnh tiến vào Quảng Nam. Quân Trịnh vượt đèo Hải Vân, Hoàng Ngũ Phúc chia quân làm 2 đạo cùng tiến.
Trong số những người hầu cận quận Việp có một viên quan nhỏ theo hầu bút mực, người này tuy giữ chức nhỏ nhưng rất khéo ăn nói, có tài văn chương được quận Việp rất yêu quý, những lúc kề cận Phúc thường truyền dạy binh pháp, hành quân đánh trận cho Chỉnh nên chỉnh xem Phúc như là thầy của mình. Đâu ai ngờ rằng viên thư ký nho nhỏ ấy sau này lại gây nên một trận phong vân, diệt luôn cả một triều đại.
!