Chương 91: Đối đáp
Lân chỉnh trang lại y phục, sau đó kính cẩn mà hành lễ vái lạy. Từng động tác đều rất chuẩn chỉnh, thể hiện sự thành kính. Hoàng Ngũ Phúc nhìn thấy thì khẽ mỉm cười
""Ngươi làm vậy là do sợ hay do kính""
Lân chắp tay cúi người đáp: ""Thảo dân làm lễ không phải vì sợ ngài, mà vì kính ngài là bậc danh tướng, kỳ tài trăm năm khó gặp, nếu chỉ là do sợ mà hành lễ thì với ánh mắt tinh tường của đại tướng quân ắt sẽ nhìn ra được ngay""
Hoàng Ngũ Phúc im lặng, chăm chú nhìn Lân, không khí bắt đầu trầm xuống. Đối diện với tình huống này Lân có chút căng thẳng, cảm giác như mình đang bị một con hổ lớn dò xét. Trong lòng Lân thầm nghĩ [đang chơi trò tâm lý chiến hay sao vậy, tạo ra không khí căng thẳng, khiến đối phương trong lòng bất an, tiếp theo sau thì chỉ cần trả lời không thành thật sẽ dễ dàng nhận biết được ngay]. Đang suy nghĩ miên mang thì Lân nghe tiếng quận Việp hỏi
""Nói cho ta biết, những tờ giấy được cột vào trong các mũi tên là như thế nào""
[Quả nhiên là chuyện này, lúc đó mình dùng nó để đã kích tâm lý của ông ta]
""Bẩm quận công, có phải trong quân hiện đang dần có người mắc bệnh, sức khỏe của ngài cũng đã có dấu hiệu suy giảm""
Quận Việp lớn tiếng nói: ""Xằng bậy, quân ta người người đều khỏe như trâu, hổ, làm gì có chuyện bệnh tật. Trong giấy ngươi có ghi, phúc trạch đã tận, sát nghiệp đã sâu, cố cãi mệnh trời, nguy trong sớm tối. Nếu như ngươi không giải thích rõ thì đừng mong nghĩ đến chuyện ngươi có thể rời khỏi đây""
Ngoài miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng quận Việp có chút bất an [hôm ấy tên ăn xin kia liều mạng can ngăn ta không nên tiến quân vào nam nữa, còn nói nếu như cố chấp thì ắt sẽ không qua khỏi ngày 18, tiếp đến là thần đến khuyên nhủ ta không nên tạo thêm sát nghiệp, tên tiểu tử này lại nói y như vậy, chẳng lẽ hắn ta là kẻ tinh thông huyền học, dịch số có thể đoán được mệnh, hay có chăng chỉ là nói bừa]
Lân dù bị quát nhưng vẫn điềm tĩnh, chậm rãi nói: ""Thảo dân có biết đôi chút về thuật chiêm tinh và dịch lý, nên đoán ra được quận công xuôi nam lần này đã phạm phải thiên ý, ngài là bậc danh tướng nên có thần tướng theo phù trợ, mắt thấy ngài phạm sai lầm nên ắt hẳn đã có nhắc nhỡ, chỉ là ngài vẫn chấp mê bất ngộ không nghe mà thôi""
Hoàng Ngũ Phúc vẫn cố dò xét thêm, nên tỏ ra giận dữ, đứng phắt dậy quát:""Hỗn xược, dám mượn chuyện quỷ thần để hù dọa ta, ngươi có tin ngay bây giờ ta liền cho người mang ngươi ra chém không""
Lân chỉ nhẹ mỉm cười, lắc đầu nói: ""Lời thật thì dễ mất lòng, ngài càng tỏ ra nóng giận thì chứng tỏ trong lòng đang bất an, nếu quả thật lời thảo dân là xằng bậy, vậy thảo dân nguyện dâng đầu tại đây""
Sở dĩ Lân dám cả gan đến vậy là do Lân nhìn ra được quận Việp không hề có chút sát ý nào, cố tỏ ra tức giận là để thăm dò thực hư. Nhìn thấy Lân vẫn điềm tĩnh an nhiên thì quận Việp bắt đầu có chút dao động
""Khá lắm, tên tiểu tử ngươi quả nhiên là người cứng cỏi. Thôi được rồi, ngươi cứ nói ra hết những gì mình biết, để cho lão già như ta được minh bạch""
Lân chắp tay vái một lạy rồi mới nói tiếp: ""Đại tướng quân xuất thân không phải dòng dõi nhà tướng, nghiệp binh đao khởi khi qua tuổi 30, mọi sự về sau đều thuận buồm xuôi gió. Ấy là do phúc trạch tổ tiên để lại cho ngài, nhưng khi đã đạt được quyền cao chức trọng thì cũng là lúc sát nghiệp đã dày, chuyện gièm pha, ganh ghét, đặt điều cũng theo đó mà sinh ra.
Ngài có nhận một người cháu nuôi, làm cho phúc trạch càng thêm mỏng, tai vạ từ người cháu khiến ngài phải cáo lão hồi hương. Nhưng đường binh nghiệp chưa dứt khiến ngài phải lần nữa xông pha chiến trường. Ngày lấy được Phú Xuân thì phúc trạch cũng đã cạn, cố phạm thiên ý mà xuôi nam không những hại mình mà còn liên lụy cả những binh lính đi theo. Người cháu sau này cùng học trò của ngài cũng không tránh khỏi tai họa""
Quận Việp lúc đầu còn điềm tĩnh nhưng càng nghe càng thấy bất an [tên tiểu tử này nắm rất rõ về ta, chẳng lẽ hắn ta thực sự am hiểu dịch lý, có thể đoán ra được vận mệnh con người, có vài việc chỉ một mình ta biết, hắn ta lại nói đúng vanh vách, việc ta dự định cho tên học trò Nguyễn Hữu Chỉnh theo phò cháu ta, đây cũng là chủ ý trong lòng, ấy vậy mà hắn cũng nắm được.
Kỳ thật từ lúc vượt Ải Vân binh lính bị bệnh tật rất nhiều, càng tiến sâu, càng thêm nhiều người ngã bệnh, phải chăng đây là do ta phạm thiên ý. Thử hỏi hắn ta xem có cách nào để cứu vãn không]
""Theo như ngươi thì ta phải làm sao để hóa giải được tai kiếp này, có còn cách nào cứu vãn. Tốt nhất là ngươi nên thành thật, đừng lộng thần giả quỷ như bọn thuật sĩ gian hồ để lừa gạt ta""
Lân trầm ngâm nói: ""Cài nút áo đầu tiên đã sai rồi, nhưng đến nút cuối cùng mới phát hiện, vì vậy không thể không cởi hết các nút ra. Có 1 số việc, ngay từ đầu đã sai rồi, nhưng đến lúc không thể cứu vãn mới chịu thừa nhận. Đời người, tiếc nuối lớn nhất chính là dễ dàng từ bỏ thứ không nên từ bỏ, nhưng lại cố chấp kiên trì cái không nên kiên trì. Thảo dân chỉ có thể giúp được cho cháu ngài tránh qua được một kiếp tai họa mà thôi, còn mệnh của ngài đành thuận theo thiên ý""
""Nhanh nói"" quận Việp ra lệnh
""Ngài hãy căn dặn một người thân tín nhất bên mình, nếu như sau này quận Huy có gặp tai họa lớn thì cố mà giữ vững lòng tin, kiên cường không khuất phục, dù ch.ết không nhận tội, chỉ cần như vậy là có thể qua cơn nguy biến""
Hoàng Ngũ Phúc nghe xong thì cười lớn: ""Hahaha ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi. Trước khi tiến quân ta cũng có tìm hiểu qua tiến trình nổi dậy của các ngươi, tên biện Nhạc kia là kẻ thích dùng chuyện quỷ thần để lôi kéo nhân tâm, nay ngươi lại muốn dùng cách ấy để lay động ta.
Nếu bây giờ ta trở mặt mang quân công đánh thì liệu các ngươi có chống đỡ nổi. Trong lòng các ngươi đang lo sợ nên mới dựng chuyện huyễn hoặc làm ta phải hoang mang không dám dấy động binh đao, có như vậy việc quy thuận sẽ càng thêm chắc chắn. Các ngươi đừng nghĩ ta không biết, các ngươi đầu hàng chỉ là muốn thoát khỏi thế lưỡng đầu thọ địch, tình cảnh nghĩa quân Tây Sơn lúc này như con cừu đang bị kẹp giữa hai con hổ mạnh""
Suy ngẫm một lúc, Lân lên tiếng đáp: ""Nếu như quận công đã có ý khảo hạch thì nhân đây thảo dân cũng xin được nói ra chính kiến của bản thân. Thiện thủ giả, tàng ư cửu địa chi hạ, thiện công giả, động ư cửu thiên chi thượng, người giỏi thủ ém quân tại các loại địa hình, người giỏi công phát huy mọi thế mạnh, thế nên bảo toàn được lực lượng mà vẫn toàn thắng đó là đạo của tướng quân.
Người giỏi tiến công là người có thể làm cho địch không biết nơi mà phòng thủ, người giỏi phòng thủ là người có thể làm cho địch không biết phải tiến công vào nơi nào. Ngài đang ở vị thế chủ về công, thảo dân chủ về phòng thủ, xét trận vừa qua ngài đã rơi xuống thế hạ.
Nguyên tắc chung khi dụng binh tác chiến là khi phải huy động chiến xa nghìn chiếc, xe tải nặng nghìn chiếc, quân đội hàng vạn, vận lương đi xa nghìn dặm, thì tình huống đó, chi phí ở tiền phương và hậu phương, bảo dưỡng và bổ sung tiêu phí nghìn vàng thì mới có thể cho vạn quân xuất chinh được.
Dùng một đạo quân khổng lồ như thế để tác chiến thì đòi hỏi phải thắng nhanh. Nếu kéo dài thời gian, quân đội sẽ mệt mỏi, nhuệ khí sẽ suy giảm, tấn công thành trì sẽ hao hết sức chiến đấu, quân đội tác chiến ở ngoài lâu có thể làm nền tài chính của triều đình gặp khó khăn.
Nếu quân đội mỏi mệt, nhuệ khí suy giảm thì lúc đó cho dù là người tài giỏi sáng suốt đến đâu cũng không thể cứu vãn tình thế được. Cho nên dùng binh đánh giặc, chỉ nghe nói trong tốc thắng có những thiếu sót vụng về chứ không bao giờ có việc kéo dài mà lợi cho triều đình cả. Cho nên người không hiểu biết chỗ hại khi dụng binh thì không thể hiểu được chỗ lợi trong dụng binh, người giỏi dụng binh, lính mãn ngũ không gọi lại, lương thực không vận tải quá 3 lần, quân nhu lấy tại nơi mình, lương thực giải quyết tại nơi địch.
Vận tải lượng thực xa, bá tánh sẽ nghèo. Chung quanh nơi quân đội tập kết, vật giá sẽ cao vọt bất thường. Vật giá cao vọt sẽ làm cho tiền tài của bách tính khô kiệt. Tiền tài khô kiệt tất phải gấp rút thu thêm thuế. Sức mạnh tiêu hao hết, tiền tài khô kiệt, trong nước khắp đồng quê nhà nhà đều trống rỗng. Bách tính thì tiền tài 10 phần hao bẩy, quân đội thì xe hỏng ngựa mỏi mười phần hết sáu.
Hiện nay quân của ngài đã phạm đủ các điều tối kỵ:
Binh lính mệt mỏi, mong nhớ cố hương, bệnh tật hoành hành lại vừa thua trận khiến cho nhuệ khí suy giảm nghiêm trọng, muốn cứu vãn tình thế không phải một sớm một tối có thể giải quyết được
Lương thực đã phải tiếp viện một lần và sắp phải tiếp viện lần nữa, sở dĩ ngày trước quận công không nhân đà thắng lợi mà tiến công ngay, lại vòng sang Hội An là để giải quyết chuyện lương thực. Nhưng nơi ấy đã sớm không còn gì để cướp, khiến cho quân lương không bù lại được.
Người giỏi lợi dụng thời cơ, người xuất sắc lợi dụng địa lợi, và người thành công lợi dụng nhân hòa. Việc cướp phá Hội An đã làm mất đi lòng dân, nhân đã không hòa thì ắt sẽ gặp nhiều trở ngại.
Việc nghĩa quân đến xin hàng có trăm điều lợi mà không một điều hại, quận công là người sáng suốt hiển nhiên sẽ không thể từ chối cơ hội này: Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi""
Một tiếng thở dài vang lên:"" Haizz… Tri bỉ tri kỷ giả, bách chiến bất đãi, bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ, bất tri bỉ bất tri kỷ, mỗi chiến tất đãi. Ngươi là một anh tài bậc nhất trong nghĩa quân nếu ngươi nguyện ý theo ta, ta cam đoan tiền đồ sẽ vô lượng, đừng để tài hoa của mình phải chôn vùi nơi nhỏ hẹp""
Lân chắp tay lần nữa kính cẩn hành lễ: ""Kỳ thật thảo dân chỉ có một chút tài mọn không dám trèo cao, nếu nói là tài giỏi thì còn rất nhiều người hơn thảo dân, chưa kể ở Quy Nhơn lúc này còn có một nhân tài kiệt xuất, hơn thảo dân gấp trăm lần. Không bao lâu nữa quận Việp sẽ rõ lời thảo dân nói""
Nghe thất Lân có ý từ chối khéo thì quận Việp cũng không cố gượng ép
""Ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ, đừng vội cự tuyệt. Ta có chút mệt cần nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi""
Ngày hôm sau đoàn người của Tham lên đường trở về lại Mỹ Thị. Các tướng lĩnh quân Trịnh tiến hành nghị sự
Nguyễn Nghiễm lên tiếng hỏi: ""Bẩm đại tướng quân, chúng ta cho bọn giặc Tây Sơn quy thuận liệu chúa có đồng ý, ngày trước khi tiến quân, chúng ta đã truyền hịch đi khắp nơi, lấy danh nghĩa giúp triều Nguyễn diệt bọn giặc Tây Sơn, nay ta lại cho chúng đầu nhập thì sĩ phu ắt sẽ lên án công kích""
Hoàng Ngũ Phúc mỉm cười đầy thâm ý: ""Đại cuộc mới là quan trọng, nay tướng sĩ quân ta đang lúc mỏi mệt, muốn chấn chỉnh lại cũng phải mất một đoạn thời gian. Ta muốn mượn tay bọn giặc cỏ công đánh triều đình nhà Nguyễn. Dùng binh không đánh mà thắng mới là cao minh. Quân Tây Sơn và chúa Nguyễn đánh nhau mệt mỏi và kiệt sức trong cuộc tranh hùng, đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay cũng không muộn"".
Đình Đống cũng phụ họa theo: ""Kế sách này của đại tướng quân quả thật cao minh, đợi cho chúng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì đó cũng là lúc chúng ta làm chủ đại cục, tạm thời cứ vỗ về cho bọn chúng ra sức, dù thắng hay bại người lợi vẫn là chúng ta""
Lúc này ở thành Mỹ Thị, Nhạc gấp rút cử người đi về Quy Nhơn chỉ thị cho em mình là Nguyễn Huệ xuất binh tấn công đạo quân do Tống Phúc Hiệp chỉ huy, đang đóng quân ở Đồng Xuân (Phú Yên)