Chương 7

Cuối tuần, Đỗ Hiểu Hùng cơ hồ cả ngày đều ở trên giường vượt qua, eo mỏi nhừ cậu vốn ban đầu cố chống đỡ muốn xuống giường, chính là chân mới vừa điểm, liền mềm nhũn ngã xuống sàn. Hoàn hảo Chung Minh Lý tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng giữ chặt cậu mới tránh được một hồi bi kịch phát sinh, nên sợ tới mức không cho cậu xuống lần nữa.


Đỗ Hiểu Hùng đành phải chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ lại buồn bực nằm trên giường, hưởng thụ Chung Minh Lý đút đồ ăn.


“Đến, ngoan, há miệng ăn. Đây là cháo bào ngư anh cố ý lái xe đi mua, hương vị đứng đầu, mỗi ngày số lượng cung ứng hạn chế, để lạnh sẽ ăn không ngon.”


Dùng biện pháp vừa yêu chiều vừa nghiêm khắc, khiến Đỗ Hiểu Hùng ngoan ngoãn giương cái miệng nhỏ nhắn một ngụm một ngụm ăn cháo trong tay của mình, Chung Minh Lý có một loại cảm giác bón cho chim non ăn.
Động vật đối chủ nhân nuôi lớn mình bất ly bất khí (không rời không bỏ), vô luận chủ nhân giàu hay nghèo.


“Tiểu Hùng thể lực quá kém, lượng vận động không đủ, về sau chúng ta mỗi tối đều rèn luyện nửa giờ, chờ thời tiết ấm áp một chút chúng ta đi bơi lội.”


Tuy rằng bên trong bể bơi của chung cư đồng bộ có hệ thống sưởi ấm, bất quá Chung Minh Lý vẫn là sợ Đỗ Hiểu Hùng thích ứng không được.


available on google playdownload on app store


“Thể lực hảo, về sau mới có thể càng thêm hưởng thụ ân ái, xong việc cũng sẽ không xương sống thắt lưng cùng chân nhuyễn nửa ngày.” Chung Minh Lý nghiêm nghị nói nhũng lời làm cho người ta đỏ mặt.
“…… Khụ!” Đỗ Hiểu Hùng nghe xong hoảng hốt, ế.


Nhớ tới lần kịch liệt đầu tiên ngày hôm qua, cuối cùng cảm giác biếng nhác thư thả như là thân người đang bay tại trên đám mây, Đỗ Hiểu Hùng đỏ mặt.
“Hôm qua còn chỉ làm một lần, sau này làm ba, bốn lần, thể lực không đủ, em sẽ mệt ch.ết đi.” Chung Minh Lý tiếp tục quăng bom.


“Còn, còn ba, bốn lần?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng chợt trắng.
“Nếu nói một đêm bảy lần, em sẽ ngất xỉu mất thôi.” nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Hiểu Hùng lúc đỏ lúc trắng, Chung Minh Lý xấu xa dọa cậu.
Sẽ ch.ết đó a! Đỗ Hiểu Hùng liền thật sự bị dọa ngất đi.


Vượt qua cuối tuần hạnh phúc, Đỗ Hiểu Hùng mang theo thân thể như cũ có chút mỏi nhừ cùng tâm tình tốt đẹp đi làm. tại thời điểm xắc hành tây, bởi vì luôn nhớ tới một đêm kịch liệt kia, tâm tư hoảng động, tay không đè chặt hành tây, lúc xắc xuống liền trượt một cái, cắt phải móng…….tay.


“Tiểu Hùng sao lại không cẩn thận như vậy a!” Tô Trạch Tú ôn nhu mà cẩn thận giúp Đỗ Hiểu Hùng dán băng ok quanh móng tay.
“Thực xin lỗi, hôm nay không chuyên tâm làm việc, khiến Tô tiên sinh thêm phiền toái.” Đỗ Hiểu Hùng ngượng ngùng cúi đầu nhận lỗi.


Tuy rằng cắt trúng móng tay cũng không có tổn thương đến thịt, chỉ là chảy chút máu. Bất quá căn cứ chỉ dẫn an toàn của nhà bếp, bị thương thì không thể tiếp tục làm việc để ngừa ô nhiễm máu, mặt khác Tô Trạch Tú cũng sợ miệng vết thương sẽ sưng, cho nên Đỗ Hiểu Hùng hôm nay không thể ở nhà bếp hỗ trợ.


“Nghĩ chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe chút không? Nói không chừng tôi có thể giúp cậu.” đánh hơi được một tia không bình thường Tô Trạch Tú lập tức ‘tri tâm’ hỏi han.


“……” sao có thể không biết xấu hổ nói bản thân là nghĩ đến mấy chuyện sắc tình này nọ, Đỗ Hiểu Hùng đầu càng cúi thấp.
Tô Trạch Tú thấy mang tai Đỗ Hiểu Hùng hồng hồng, trong lòng hiểu rõ, sau đó cố ý vỗ tay một cái nói: “A, tôi đã biết, cậu cùng Chung Minh Lý làm chuyện xấu!”


Đỗ Hiểu Hùng bị đoán trúng tâm tư, đầu cúi thấp sắp đụng đến mặt đất.
“Được rồi, đừng thẹn thùng, đầu cậu còn cúi nữa là thành đà điểu đó.” Tô Trạch Tú buồn cười sờ sờ đầu Đỗ Hiểu Hùng.
“Cậu là thích Minh Lý đi, hắn không ép buộc cậu chứ?”


“Tôi là tự nguyện, anh ấy không ép buộc tôi……” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng phủ nhận, sợ Tô Trạch Tú hiểu lầm Chung Minh Lý. Tuy rằng lúc ấy bản thân uống chút rượu cũng có chút say, bất quá ý thức vẫn là thanh tỉnh, Chung Minh Lý ưu thương cùng thổ lộ làm mình cảm động, cho nên chính mình là cam tâm tình nguyện.


“Vậy là tốt rồi, tuy rằng lúc trước ý là muốn để cậu thay thế con gấu Teddy của hắn, tôi còn thực sự sợ hắn sẽ đem luyến vật phích (bệnh yêu đồ vật) của hắn chuyển dời đến trên người cậu. Tôi đã ở giúp hắn tìm về con gấu Teddy. Bất quá hiện tại các cậu thật tình yêu nhau, tâm kết của hắn cũng được cởi bỏ, thế này thật tốt quá.”


“……” Đỗ Hiểu Hùng ngẩn ra, hồi tưởng lại câu “tôi đã đánh mất tiểu hùng, ông trời bồi thường cho tôi một ‘tiểu Hùng’ lớn. ” của Chung Minh Lý.


Chung Minh Lý không thể nghi ngờ là hấp dẫn Đỗ Hiểu Hùng, đặc chất đặc biệt trên người hắn đều là thứ Đỗ Hiểu Hùng hâm mộ cùng khát vọng. Nhưng mà Đỗ Hiểu Hùng không cảm thấy mình có đặc tính gì có thể hấp dẫn Chung Minh Lý, đáng yêu? Giống con gấu Teddy trước kia của hắn?


Đỗ Hiểu Hùng đột nhiên trong lòng hít thở không thông. Nếu không phải bởi vì Chung Minh Lý đã đánh mất con gấu Teddy mà mình quý trọng, hay là bản thân không đủ đáng yêu, như vậy Chung Minh Lý còn có thể muốn mình hay không a?


Thấy Đỗ ánh mắt thất vọng của Hiểu Hùng, Tô Trạch Tú một bộ dáng gian kế được thực hiện.


Tô Trạch Tú đương nhiên sẽ không không chúc phúc cho bạn tốt, thế nhưng liền như vậy thuận lợi để cho bọn họ từ nay về sau tâm ý tương thông, bạch đầu giai lão, thoái ẩn sơn điền làm thần tiên quyến lữ a……
Kia, quá, vô, vị!


Tình lộ hẳn là nhiều điểm khó khăn mới có thể khảo nghiệm đám tình nhân trung trinh dũng cảm đúng không? Hắn Tô Trạch Tú cũng là vì tốt cho bằng hữu thôi, bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, chẩm đắc mai hoa phác tị hương*.
(* Nếu không một bận thấu xương lạnh. Sao được trước mũi ngát hương mai?)


 
Huống chi, Chung Minh Lý nhất định sẽ truy cứu chính mình hại bảo bối nhà hắn ‘vì làm việc mà bị thương’ cùng với trách nhiệm tâm tư dao động, hắn trước tiên phải chuẩn bị tốt ứng đối cùng phản kích oa!


Nghĩ đến đây, Tô Trạch Tú đối Vọng Long nói: “Vọng Long, tôi buổi chiều ra ngoài bàn bạc sự tình một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại, cậu giúp tôi trông chừng quán bar một chút nha.”
“Ân, khí lạnh mấy ngày nay tới bất ngờ, cậu sớm trở về một chút.”


“Được.” Tô Trạch Tú sảng khoái đáp ứng, sau đó liền lái chiếc xe MINI của mình đi đến cửa hàng miễn thuế Thánh Anna đồng dạng ở trung tâm thành phố để tìm người bạn thơ ấu của mình ngoạn.


Cửa hàng miễn thuế Thánh Anna là cửa hàng xa xỉ phẩm miễn thuế khá nổi danh ở khu trung tâm, là từ một toà kiến trúc Tây Dương trăm năm chỉnh trang mà thành, từ đồ trang điểm quý giá, túi xách hàng hiệu đến đồng hồ nổi tiếng, những chai rượu quý giá cả rất đắt tiền, đầy đủ mọi thứ. Là một trong những nơi các nơi du khách trước khi về nước đến shopping lần cuối.


Tổng giám đốc của Thánh Anna đồng thời lại là con trưởng của ông chủ cửa hàng miễn thuế này — Tiết Gia Thuần, hắn cùng Tô Trạch Tú là ‘thanh mai trúc mã’. Hai nhà bởi vì có liên hệ nghiệp vụ, cho nên quan hệ vốn không tồi. Tiết Gia Thuần cùng Tô Trạch Tú chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có thể nói ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, hợp tác khắng khít, ỷ vào thân phận là người kế thừa trong nhà tối được sủng ái, đem cha mẹ hai bên đều quậy đến nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế *.


(* Một ông phật xong đời, thì ông phật thứ hai sẽ xuất hiện trên đời)
 
Tô Trạch Tú đi vào cùng tiểu thư quầy tiếp tân bắt chuyện một chút, an vị trong thang máy đi lên phòng tổng giám đốc ở lầu ba.


Ra khỏi thang máy, hướng văn phòng tổng giám đốc đi đến, tới cửa, Tô Trạch Tú đang muốn gõ cửa tiến vào, liền thấy một nam nhân viên thanh tú, che cái cổ thần tình đỏ bừng từ bên trong xông ra, cậu thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tô Trạch Tú, cúi đầu chạy nhanh đi.


Lúc này một nam nhân mặc âu phục sang trọng từ trong đuổi ra đến, nhìn thấy Tô Trạch Tú đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt, “Thiên yếu hạ hồng vũ*, cậu tới để làm gì?”
(*Trời sắp đổ mưa đỏ)
 
Cư nhiên bị hắn thấy mình trêu chọc ‘lão bà’, mất mặt a!


“Đến xem Tiểu Thuần Thuần cậu quấy nhiễu *** nhân viên, ngoài ra chuẩn bị vì thanh danh cậu nhân viên đáng thương kia cung cấp viện trợ pháp luật miễn phí.” Tô Trạch Tú dù gấp mà vẫn ung dung thong thả tiến vào văn phòng xa hoa.


“Cậu mới quấy rối *** nhân viên, tôi đây là hai phu phu đùa giỡn cùng nhau, cậu hâm mộ không nổi đâu.” Tiết Gia Thuần nghiêm trang phản bác.


“Thiết! Xem người ta phản ứng căn bản chính là cậu lạt thủ tồi hoa (ra tay ác độc). Giúp tôi tìm một thứ đi.” Tô Trạch Tú đảo mắt xem thường, đức hạnh của vị bằng hữu này mình còn không rõ ràng sao?


“Không có biện pháp, hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi *. Thịt ở bên miệng kiêng là ngốc tử. Cậu muốn tìm cái gì?” biết nhà Tô Trạch Tú có khối đại mộc đầu (đại đầu gỗ), Tiết Gia Thuần đắc ý phản bác.
(*Hoa khoe sắc hãy bẻ nhanh, đừng chờ hoa rụng bẻ cành làm chi)


 
“Hừ, giúp tôi tìm một con gấu Teddy sản xuất giới hạn vào ba mươi năm trước. Đây là ảnh chụp.” quân tử báo thù, một tuần chưa muộn.


“Đây không phải là con gấu của Chung Minh Lý sao? Hắn về sau cũng đã buông tha cho con gấu Teddy kia, cậu còn tìm để làm chi?” Tiết Gia Thuần thông qua Tô Trạch Tú cũng nhận thức Chung Minh Lý, ba người ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau đến quán bar Tô Trạch Tú uống chút rượu. Mà nhân viên của hắn bởi vì phải đối mặt với khách nhân nước ngoài, cho nên cũng mời khách không ít người ngoại quốc, bọn họ đều thích đến nhà hàng cơm tây của Chung Minh Lý cùng ăn.


“Đương nhiên là có chỗ dùng, dù sao cậu cũng nhận thức nhiều nhà sưu tầm, mặc kệ bao nhiêu tiền đều phải giúp tôi mua lại.” dù sao tiền này đến lúc đó hướng Chung Minh Lý lấy lại là được rồi.


“Được thôi, tôi đành vất vả một chút, phát huy tấm lòng bác ái của tôi, giúp cậu tìm con gấu Teddy chọc người trìu mến này a! Đúng rồi, phí vất vả đó tôi muốn thu năm phần trăm, đã giảm giá rồi đó, giá huynh đệ a.”


“Tử trạch nam (tên trạch nam ch.ết tiệt), chút tiền nhỏ nhặt ấy cậu muốn để làm gì?” kỳ phùng địch thủ.
“Người ta phải nuôi vợ sống qua ngày a!” Như xuất nhất triệt (không có sai biệt).


“Hừ, cùng tôi đọ gian xảo hả, chờ coi.” Tô Trạch Tú bĩu môi, lại cùng Tiết Gia Thuần hàn huyên một hồi, lại lái chiếc MINI nhỏ nhắn màu đỏ của mình trở về quán bar.
 


Chung Minh Lý buổi tối về nhà liền phát hiện bầu không khí có gì là lạ, Đỗ Hiểu Hùng một bộ dáng ủ rũ, muốn nói lại thôi ánh mắt thì trộm nhìn về phía mình, lúc phát hiện ánh mắt của mình chuyển đến chỗ cậu, Đỗ Hiểu Hùng lại lập tức dời tầm mắt giả vờ nhìn nơi khác.


Quyết định phải hảo hảo thẩm vấn Đỗ Hiểu Hùng, Chung Minh Lý như thường ngày ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng ngồi ở trên ghế sa lon chuẩn bị nghỉ ngơi. Kết quả…… Đỗ Hiểu Hùng cư nhiên lại xấu hổ một chút, mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.


“Hiểu Hùng hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì không vui?” Chung Minh Lý hôn hôn đôi môi vểnh của Đỗ Hiểu Hùng, sủng nịch hỏi.
Đỗ Hiểu Hùng không trả lời, vẫn là nhếch miệng ủy khuất nhìn Chung Minh Lý.


‘Chứng sơ dạ biệt nữu* phát tác?’ Chung Minh Lý nghĩ thầm, cho rằng Đỗ Hiểu Hùng thần kinh trì độn hiện tại mới bắt đầu có phản ứng đó, vì thế bắt đầu thưởng thức bàn tay nhỏ bé của cậu.
(*người vợ thường không được tự nhiên vào đêm động phòng)
 


Sau đó hắn hít vào một luồng khí lạnh, “Taynhư thế nào bị thương?”


Đỗ Hiểu Hùng móng tay không dài, nhưng là bởi vì làn da trắng nỏn, thịt móng tay phấn phấn nộn nộn, cho nên cũng có vẻ khéo léo đáng yêu. Chính là hiện tại trên ngón áp út tay trái, một vết trầy xấu xí phá hủy toàn bộ móng tay cùng mỹ cảm bàn tay, mờ mờ còn có thể thấy một chút vết máu.


“A……” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng rút tay ra, khi về nhà cậu đem băng cá nhân ok tháo ra, chính là sợ Chung Minh Lý thấy, thế nhưng vẫn là bị phát hiện.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Chung Minh Lý đau lòng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng tay nhỏ, “Đau không?”


Tiểu Hùng vì vậy mà không được tự nhiên a, thật đáng yêu.
“Thời điểm làm việc thất thần, bất quá chỉ là cắt trúng móng tay mà thôi, hiện tại đã không có việc gì.” Đỗ Hiểu Hùng chột dạ trả lời.


“Làm việc?” Chung Minh Lý bình tĩnh nhìn Đỗ Hiểu Hùng, lúc trước mình từng đối cậu nhóc nói qua là cậu không cần tiếp tục đi làm, Đỗ Hiểu Hùng khi nào thì trộm đi làm mà mình lại không biết?
“Ân, em ở chỗ Tô tiên sinh phụ giúp, luyện tập kỹ thuật nấu ăn.” Đỗ Hiểu Hùng rầu rĩ đáp.


“Vì cái gì không tìm anh mà tìm Tô Trạch Tú?” Chung Minh Lý sinh khí nheo mắt trách cứ. Đỗ Hiểu Hùng dù được sủng ái như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không suồng sã vốn là chuyện tốt, nhưng là thái thú quy củ cũng sẽ làm cho nhân sinh có cảm giác xa cách.


“Đừng đi làm ở nơi của hắn, đến tiệm cơm Tây chổ anh đi.” Chung Minh Lý chưa từng thật truy cứu chuyện người khác nhưng lại ăn phải cái đinh mềm như thế, không thể không nói là rất buồn bực.


“Không nên…… Em không muốn gây thêm phiền toái cho anh……” Đỗ Hiểu Hùng ủy khuất nói, nguyên lai là sợ gây phiền toái cho Chung Minh Lý, bất quá hiện tại thật ra còn có một lý do: Vạn nhất về sau Chung Minh Lý không cần mình, hắn nhất định sẽ đuổi mình đi. Nếu ở chỗ Tô Trạch Tú, ít nhất mình không phải quá bị tổn thương tự tôn mà rời đi.


“……” Chung Minh Lý chán nản. Chính mình trăm phương ngàn kế không cho Đỗ Hiểu Hùng tìm Tô Trạch Tú, kết quả Đỗ Hiểu Hùng lại cư nhiên vì sợ gây phiền toái cho mình mà tự động chạy tới.
Nghĩ đến tâm tình vui ngất trời của Tô Trạch Tú, Chung Minh Lý hai tầng buồn bực.


“Hắn đối với em nói cái gì?” Chung Minh Lý tiếp tục hỏi. Khẳng định là Tô hồ ly nói gì đó, tiểu Hùng mới rầu rĩ không vui. Tự hắn thịt béo đến miệng ăn không nổi là chuyện của hắn, sao có thể đem bực nhọc trút lên mình kẻ khác.


“Không có……” Đỗ Hiểu Hùng không chịu trả lời, sau đó ôm lấy Chung Minh Lý nằm ở trước bờ ngực ấm áp của hắn, làm nũng không nói.


Chung Minh Lý cũng không nói gì, động tác làm nũng này vẫn là do mình dạy Đỗ Hiểu Hùng, không nghĩ tới cậu hiện tại học nó dùng để đối phó với mình ……
Quên đi, vẫn là tự mình hỏi Tô hồ ly tương đối tốt, nhìn xem trong hồ lô người này rốt cuộc bán thứ dược gì.


Ngày hôm sau, Chung Minh Lý thừa dịp nghỉ trưa bớt thì giờ đi quán bar Red Lion, Tô Trạch Tú vừa thấy Chung Minh Lý đến, lập tức tung tăng chạy đến ôm, “Minh Lý, đã lâu không gặp, đến uống rượu a? Có chút sớm nga.”


“Hừ, bớt giả vờ đi, tôi là vì chuyện của Hiểu Hùng mà tới.” Chung Minh Lý vừa gọi một ly bia vừa nói.
“Ô — thật không có lương tâm, đồ đồng tính không nhân tính!” Tô Trạch Tú vô cùng đau đớn lên án. Vọng Long cười cười nhìn hai người, sau đó đưa ly bia cho Chung Minh Lý.


“Bớt lời, tôi còn muốn hỏi cậu đối Hiểu Hùng nói cái gì, làm cho cậu ấy một bộ dáng ủ rũ.”


“Oan uổng, tớ cái gì cũng chưa từng nói, tớ chỉ hỏi Hiểu Hùng một chút về chuyện đêm đầu của hai cậu, sau đó còn chúc phúc các cậu a.” Tô Trạch Tú chớp chớp hàng mi khả ái, một bộ dạng ngây thơ vô hại nói.


Chung Minh Lý trầm mặc, tiểu Hùng quả thật giấu không nổi, ngay lập tức đã bị người ta bắt được, ai.


“A, khẳng định là kỹ thuật của cậu rất tồi, để lại cho tiểu Hùng bóng ma không phai, cho nên tiểu Hùng vừa nghe về sau phải cùng cậu cả đời, còn nghĩ đến vấn đề tính phúc, liền thương tâm.” Tô Trạch Tú đột nhiên vỗ tay nói.
“Phốc –” Chung Minh Lý cơ hồ một ngụm bia đều phun ra.


“Điểm ấy cậu yên tâm, cậu ấy rất tính phúc!” sự tình liên quan đến mặt mũi nam nhân, cho dù chống lại ánh mắt buồn cười của Tô Trạch Tú, Chung Minh Lý vẫn là không thể không giận nói.


“Được rồi được rồi, trăng có tối sáng tròn khuyết, người có lúc tâm tình suy sụp, qua vài ngày là tốt thôi.” Tô Trạch Tú giả mù sa mưa an ủi.


Từ miệng Tô hồ ly moi không ra điều gì, Đỗ Hiểu Hùng lại tiếp tục kỳ lạ mà không chịu nói ra nguyên nhân, Chung Minh Lý liền như thế tiếp tục buồn bực mấy ngày, mới rốt cục được giải thoát.
 


“Hiểu Hùng, lại đây, tôi có lễ vật muốn cậu đem cho Minh Lý.” chờ Đỗ Hiểu Hùng làm xong công việc ngày hôm đó, Tô Trạch Tú vẫy tay, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào gọi Đỗ Hiểu Hùng đến, phía sau dường như còn có một cái đuôi hồ ly bự vẫy a vẫy.


“Lễ vật gì vậy?” Đỗ Hiểu Hùng tò mò đi qua, sinh nhật Chung Minh Lý không phải hôm nay, Tô tiên sinh tặng lễ vật gì cho Minh Lý?


“Đăng đăng đăng đằng…… Tôi tìm được con gấu Teddy bị mất của Chung Minh Lý trở về rồi! Cậu xem!” Tô Trạch Tú từ dưới quầy lấy ra một con gấu bông màu lam to bằng đứa bé.


Con gấu kia ước chừng cao khoảng năm mươi tới sáu mươi cen-ti-mét, toàn thân màu xanh da trời, bàn tay cùng lòng bàn chân còn lại là màu trắng, đầu tròn tròn, hai tiểu lổ tai tròn tròn, cùng kiện cosplay của Đỗ Hiểu Hùng kia cơ hồ giống nhau như đúc.


Đỗ Hiểu Hùng trong lòng không hiểu tại sao lại run lên, đây là tiểu hùng của Chung Minh Lý?


Quả nhiên Tô Trạch Tú lập tức chứng thật ý nghĩ của Đỗ Hiểu Hùng, “cậu xem.” hắn lấy ra ảnh chụp, trên hình là Chung Minh Lý vẻ mặt hồn nhiên mỉm cười ôm một con gấu lớn màu lam, bối cảnh là một gian phòng khách của một hộ cung cư rất to, có thể thấy được mấy cái thùng giấy to đặt ở giữa phòng khách, nói lên chủ nhà không phải chuẩn bị chuyển nhà thì là mới vừa dọn vào.


“Có phải giống nhau như đúc hay không? Tôi chính là tự mình điều tr.a qua. Con gấu này là ba mươi năm trước sản xuất có giới hạn, cho nên tên trộm tuy rằng bị hụt một vố nhưng không có ném đi, đem nó bán lại cho nhà sưu tập búp bê, tôi nhờ rất nhiều bạn bè vất vả mới tìm được về.” Tô Trạch Tú vẻ mặt tự hào kể lể.


“Cám ơn Tô tiên sinh, Minh Lý nhất định sẽ thật cao hứng.”
Đỗ Hiểu Hùng trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết vì sao tâm tình quái lạ như thế nhưng cậu vẫn tận lực bày ra một bộ dạng vui vẻ, tiếp nhận con gấu bông.


Thế nhưng khóe miệng cong xuống kia, mi đầu (vùng xung quanh lông mày) nhíu lại kia đã sớm bán đứng cậu.
Tô Trạch Tú khoan khoái đưa tiễn Đỗ Hiểu Hùng, nhìn bóng lưng cậu nhóc ôm con gấu màu lam đi dưới ánh chiều tà, trong lòng sung sướng vẫy vẫy khăn tay, ‘Chung Minh Lý cố lên! Tiểu Hùng cố lên!’
 


Chung Minh Lý nhìn thấy con gấu bông to đùng trên ghế sa lon kia, không thể tin hỏi: “Tô Trạch Tú nói là giúp anh tìm về?”
“Ân, Tô tiên sinh nói hắn có điều tr.a qua, chính là con gấu bị mất kia của anh.” Đỗ Hiểu Hùng rầu rĩ.


“Làm sao có thể? Em bị Trạch Tú lừa rồi.” Chung Minh Lý buồn cười nói với Đỗ Hiểu Hùng, cũng chỉ có nhân tài ngây ngô như Đỗ Hiểu Hùng mới tin Tô Trạch Tú có thể đem con gấu bông kia tìm được. Loại gấu bông này số lượng có hạn đều mang theo chứng từ xuất sinh, mặt trên có mã hóa độc lập của mình, còn có năm sản xuất, nếu như không nhìn thấy chứng từ kia, cái mác số lượng có hạn này sẽ không thể xác nhận được, giá cả cũng có chênh lệch rất lớn. Này phỏng chừng là Tô Trạch Tú nhờ Tiết Gia Thuần từ trong tay nhà sưu tầm nào đoạt lấy a.


“Là của anh mà! Tô tiên sinh thực vất vả, nhờ rất nhiều người hỗ trợ mới tìm được, anh không có lương tâm.” Đỗ Hiểu Hùng đột nhiên sinh khí, bĩu môi đem con gấu dùng sức nhét vào lòng Chung Minh Lý, chạy đi.


“……” Chung Minh Lý kinh ngạc nhìn Đỗ Hiểu Hùng chạy mất, Đỗ Hiểu Hùng lại cư nhiên vì mình cho rằng con gấu này không phải con gấu bị mất của mình mà tức giận? Bên trong nhất định có ẩn ý.


Thế nhưng lại không thể đi hỏi Tô Trạch Tú, Chung Minh Lý có thể thấy được Tô hồ ly đánh ch.ết cũng không thừa nhận con gấu này là hắn cùng Tiết Gia Thuần mua về, hơn nữa còn vẻ mặt vô tội nói: ‘Tớ chỉ là đem con gấu cho cậu bé, sau đó nói tớ thực vất vả mới tìm được, chuyện khác cái gì cũng chưa nói! Cậu oan uổng tớ, tâm linh thuần chân của tớ đã bị thương tổn nghiêm trọng, cậu phải bồi thường cho tớ!’


Chung Minh Lý đau đầu mang theo con gấu gây chuyện này để trong phòng ngủ.
Đợi đến tối, Chung Minh Lý càng đau đầu phát hiện, Đỗ Hiểu Hùng đem con gấu đặt ở giữa cậu nhóc cùng với mình, muốn mình ôm con gấu ngủ.
“Vì cái gì đem con gấu này để trên giường?”


“Cho anh ôm ngủ. Thật không dễ dàng mới tìm được tiểu hùng của mình về, nhất định rất tưởng niệm đi, cho nên đêm nay anh liền ôm tiểu hùng ngủ đi!” Đỗ Hiểu Hùng làm ra một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, ngữ khí nhưng lại chua chát nói.


‘Lúc trước là bởi vì con gấu bông của anh bị mất, anh mới có thể ngủ không được, mới có thể tìm đến em. Hiện tại tiểu hùng của anh đã trở lại, anh có lẽ sẽ không cần em nữa.’
Đỗ Hiểu Hùng ảm đạm thầm nghĩ.


Chung Minh Lý làm sao biết Đỗ Hiểu Hùng tâm tư khó chịu, còn tưởng rằng Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng, sợ mình ôm cậu châm mồi lửa, cho nên lấy con gấu làm lá chắn, nghĩ thầm cũng tốt đi, lần đầu tiên luôn có chút không quen, dù sao về sau đem những ngày này bổ trở về là được.


Vì thế Chung Minh Lý phiền muộn ôm con gấu Teddy ngủ. Đỗ Hiểu Hùng thấy Chung Minh Lý thật sự ôm con gấu ngủ, cũng quay sang một bên đồng dạng phiền muộn thiếp đi.


Đỗ Hiểu Hùng bởi vì rất sớm đã tự mình sinh hoạt, cho nên cũng không dám oán trách hay mang đến phiền toái cho người khác, có ý nghĩ gì đều đặt ở trong lòng, tuy rằng sau lại nghĩ đến cái đêm đầu tiên đó Chung Minh Lý bộc bạch cảm thấy bản thân có thể là nghĩ lung tung, thế nào đi nữa, Chung Minh Lý cũng không giống sẽ bởi vì một con gấu mà không cần mình. Nhưng mà trong lòng vẫn tự ti mà nghĩ lung tung mình là vật thay thế của con gấu, bằng không Chung Minh Lý sẽ không coi trọng mình.


Mặt khác, Chung Minh Lý mặc dù rất cẩn trọng ở vài phương diện, nhưng dù sao cũng không phải là người tinh tế đối với chuyện tình cảm, so với đoán đến đoán đi, hắn càng có khuynh hướng tác phong người nước ngoài, có việc nói thẳng. Cho nên tuy rằng thấy bộ dạng Đỗ Hiểu Hùng vẻ mặt phức tạp nhìn con gấu Teddy, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân thực sự đằng sau, chỉ chờ đến thời cơ lại bắt lấy tiểu Hùng đang khó chịu này thẩm vấn rõ ràng.


Dưới trạng thái phiền muộn giằng co của hai người một thì nói không nên lời, một thì đoán hoài không ra, luồng khí lạnh đầu đông rốt cục giá lâm.


Thời tiết thành H rất kỳ lạ, mùa hè nóng bức khô hanh, mùa đông rét lạnh nhiều mưa, thỉnh thoảng còn có nổi gió tuyết, hạ mưa đá, làm cho người ta rét càng thêm rét, lạnh càng thêm lạnh. Năm ngoài một đợt khí lạnh, không chỉ hạ mấy ngày mưa to, ngay cả cáp điện đều cắt đứt, làm cho thành H mất điện nửa ngày, trường nghỉ học, cửa hàng đóng cửa, cả thành phố lâm vào một mảng hắc ám tiêu điều.


Năm nay tuy rằng lạnh, ngẫu nhiên có mưa nhỏ, bất quá vẫn không có gió tuyết hoặc mưa đá xuất hiện, mọi người còn tưởng rằng năm nay mùa đông liền như vậy bình lặng an ổn vượt qua, không nghĩ tới gió mạnh không phải không đến, mà là canh giờ chưa tới mà thôi.


“…… Từ chiều đến tối nay sẽ có mưa, một số vùng có thể có gió tuyết cùng mưa to nhất thời, mọi người cần hãy cẩn thận khi ra ngoài.”


Tắt TV đi, Chung Minh Lý dặn dò Đỗ Hiểu Hùng đang chuẩn bị đến trường: “Chiều nay luồng khí lạnh sẽ đến, anh nghĩ Trạch Tú đêm nay cũng sẽ không buôn bán, Hiểu Hùng hôm nay tan học liền lập tức trở về.”


Lần trước vội đi làm không có cơ hội bắt được Hiểu Hùng để hỏi rõ ràng, thừa dịp hôm nay thiên thời địa lợi có luồng khí lạnh này nhất định phải dao sắc chặt đay rối đem người cùng vấn đề này giải quyết một lượt.


“Ân.” Đỗ Hiểu Hùng lo âu nhìn bầu trời âm u bên ngoài, tình cảnh khủng khiếp tại căn nhà trệt cũ nát trước kia dường như lại tái diễn lần nữa ở trước mắt.


Tới chiều, quả nhiên gió lạnh tăng cường, ngã tư đường giấy rác phế thải không quét sạch ở trong gió rét bất lực bay đi, nhánh cây trơ trụi điên cuồng mà lay đến lay đi, tựa như cánh tay quỷ dữ đang giãy dụa kháng nghị, dưới bầu trời đầy mây đen làm cho người ta một loại cảm giác khủng bố.


Để an toàn, trường học cho tan học sớm, để học sinh về nhà, toàn bộ cửa hàng cũng đều chuẩn bị đóng cửa, thời tiết như vậy cũng sẽ không có người ở bên ngoài đi dạo mua sắm.


Đỗ Hiểu Hùng chờ Chung Minh Lý về đến nhà sau đó cùng đi siêu thị càn quét một trận, mua thật nhiều đồ ăn cùng thực phẩm nấu chín về nhà, đề phòng nếu thời tiết cứ tiếp tục duy trì tình trạng tồi tệ sẽ không đến nổi trong nhà thiếu lương thực.


Nhìn tình cảnh dòng người thật dài, mỗi người đều bao lớn bao nhỏ, vật phẩm chất đầy xe, Đỗ Hiểu Hùng không khỏi cảm thán: Phòng ngừa chu đáo rất trọng yếu, thế nhưng đại bộ phận mọi người đều làm không được.


Về đến nhà, hai người trầm tĩnh nếm qua cơm tối. Lúc này gió càng lớn, bởi vì mấy ngày liên tiếp tâm tình suy sụp hơn nữa thời tiết lại tồi tệ, Đỗ Hiểu Hùng ngồi trước cửa sổ — thảm lông cừu bị dơ sớm đã thay bằng một tấm mới — ánh mắt trống rỗng nhìn trời đêm tối đen không chút tia sáng.


Đỗ Hiểu Hùng lại nghĩ tới đêm mưa gió trước kia.


Tiếng gió gào thét giống như một con hổ đang gầm rú bên ngoài cửa sổ, cuồng phong cuốn theo nước mưa mãnh liệt đánh vào mảng kiếng, thủy tinh phát ra âm thanh bang bang ầm ỉ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan, mà mưa theo khe cửa ngấm vào. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng vật thể bị cuốn đi sau đó va đập vào một vật khác, còn có chậu hoa hoặc tạp vật (vật dụng linh tinh) từ ban công bị quật ngã mà phát ra âm hưởng rơi vỡ đáng thương. Tiếng gió, tiếng mưa cùng đêm mưa rét lạnh khiến người sợ hãi không cách nào an tâm nhập mộng, càng nghe càng đáng sợ. Nếu mà mất điện vậy càng khủng khiếp, bên trong bên ngoài một mảnh tối đen, ngọn đèn trên đỉnh nhà cao tầng ngày thường từ phòng nhìn ra cũng bởi vì màn mưa dày đặc mà mơ hồ một mảnh thậm chí bị bao phủ đi mất.


Ngày hôm sau mặt đường ngỏ nhỏ bởi vì cống thoát nước bị tắc mà tích đầy nước mưa không rút được, người đi đường phải hết sức cẩn thận, bởi vì nhìn không thấy dưới nước có tạp vật gì, Đỗ Hiểu Hùng từng bị vấp té mà làm cho nửa người đều ướt.


Mà hiện tại, tuy rằng bởi vì người ở lầu cao, cho nên càng tiếp cận cơn phẫn nộ của thiên nhiên, thế nhưng nhà lầu cấp cao làm cho bão táp trở thành con thú bị vây khốn trong vườn bách thú, mặc dù đang điên cuồng gào rú giận dữ, mà người bên trong lại an toàn mà ấm áp, làm cho người ta không khỏi có một chút cảm giác ưu việt đến cảm thụ thưởng thức đêm bạo vũ này.


Hết thảy những điều này đều là Chung Minh Lý tặng cho, bởi vì hắn yêu mình, thế nhưng hắn yêu chính là bản thân con người  ‘Đỗ Hiểu Hùng’ này, hay là chỉ là bởi vì mình giống con gấu Teddy của hắn?


Chung Minh Lý thấy Đỗ Hiểu Hùng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trước cửa sổ, yêu thương đi qua ôm lấy cậu.
Đang ngắm cảnh thương tình Đỗ Hiểu Hùng trong lòng cả kinh, vội vàng xấu hổ muốn thoát khỏi ôm ấp của Chung Minh Lý. Chung Minh Lý không cho phép, dùng sức ôm Đỗ Hiểu Hùng, thẳng đến khi cậu bình tĩnh lại.


“Tiểu Hùng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nói cho anh biết đi.” Chung Minh Lý đem Đỗ Hiểu Hùng xoay lại để cậu đối mặt với mình.


Đỗ Hiểu Hùng qua nhiều ngày đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Chung Minh Lý, hương vị của hắn tràn ngập khoang mũi cùng trong ngực Đỗ Hiểu Hùng, hơi thở ấm áp của hắn nhất thời làm cho Đỗ Hiểu Hùng sinh ra một loại cảm giác không muốn xa rời.


Nghĩ đến chuyện vừa rồi, mũi Đỗ Hiểu Hùng đau xót, ôm Chung Minh Lý không chịu nói.


“Tiểu Hùng, anh không thích đoán đến đoán đi. Trong lòng có suy nghĩ xin em trực tiếp nói cho anh biết. Anh yêu em, anh hy vọng hai người yêu nhau có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau. Tựa như trước kia, em sẽ nói cho anh biết quá khứ của em, anh cũng nói cho em chuyện của anh.” Chung Minh Lý hôn hôn chiếc mũi nhỏ của Đỗ Hiểu Hùng, sau đó từng bước dẫn dụ.


Đỗ Hiểu Hùng nghe xong, tuyến nước mắt giống bị cắt đứt bắt đầu từng giọt từng giọt chậm rãi rơi xuống, “Em sợ anh không cần em……”


“Cái gì?” Chung Minh Lý chả hiểu đầu đuôi ra sao, thế nào lại có suy nghĩ đó? Chẳng lẽ mình trong lúc vô ý nói sai điều gì? Chung Minh Lý lập tức nhanh chóng lục lại trí nhớ, xem xem có thể tìm được nguyên nhân vấn đề hay không.


“Con gấu bông của anh đã tìm được, em sợ anh không cần em.” Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng nói.
Chung Minh Lý trong một khắc muốn cười to, lại trong một khắc muốn ngất đi.


Náo loạn nửa ngày, nguyên lai Đỗ Hiểu Hùng này là một tiểu bổn Hùng (chú gấu ngốc) đi ăn dấm chua với một con ‘Hùng’ khác. Nghĩ đến phiền muộn mấy ngày nay của mình cư nhiên là bởi vì lý do làm cho người ta dở khóc dở cười này, Chung Minh Lý đột nhiên rất muốn đẩy ngã tiểu bổn hùng này, hảo hảo trừng phạt cậu, cư nhiên đối với mình không tin tưởng như thế.


Chung Minh Lý hung hăng hôn Đỗ Hiểu Hùng, thẳng đến khi cậu bởi vì hít thở không thông, liều mạng đánh đấm hắn mới buông ra.


“Em sao lại đem bản thân so sánh với một con gấu?” Chung Minh Lý cười nói. “Búp bê có tốt như thế nào cũng chỉ là một con búp bê, nó không có tình cảm, không có sinh khí, không thể cùng người giao lưu. Nó sẽ không cùng anh nói chuyện phiếm, sẽ không theo giúp anh mua thức ăn, sẽ không làm cơm Tây cho anh. Chỗ tốt duy nhất chính là nó sẽ không ăn dấm chua lung tung.” nói xong câu cuối, Chung Minh Lý trêu chọc nhìn Đỗ Hiểu Hùng một cái.


Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Chung Minh Lý, giận dỗi không cho hắn ôm, muốn đứng lên.


Chung Minh Lý nhân cơ hội mượn trọng lượng của thân thể đem Đỗ Hiểu Hùng đặt dưới thân, Đỗ Hiểu Hùng nhớ tới nơi này là nơi xảy ra đêm đầu tiên, vì thế càng dùng sức phản kháng. Hai người trên mặt đất ôm nhau lăn qua lăn lại, cuối cùng đều cười lên ha hả.


Chung Minh Lý kéo tay Đỗ Hiểu Hùng trở lại phòng ngủ, sau đó hắn đem con gấu nhét vào trong tủ quần áo, đối với vẻ mặt nghi vấn của Đỗ Hiểu Hùng nói: “Đêm nay chúng ta phải thân mật, bên thứ ba không được đứng cạnh nhìn.”


Đỗ Hiểu Hùng khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, thẹn thùng ở trên giường giả làm đà điểu.


Chung Minh Lý mỉm cười chui vào trong chăn, mỉm cười ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng đang cuộn thành một đoàn, cười nói: “Yêu một người tự nhiên muốn cùng người đó thân thiết, chẳng lẽ Hiểu Hùng không muốn cùng anh thân thiết?”


Đỗ Hiểu Hùng nghe vậy, lắc lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu.
 
Chung Minh Lý hôn hôn chiếc cổ tinh tế của Đỗ Hiểu Hùng, thoa dầu bôi trơn cho thứ cực đại của mình, sau đó tách ra hai chân cậu ra, chen đi vào.


“A –” nhiều ngày chưa thân cận qua hai người đều phát ra tiếng thở dài thoả mãn. Chờ đến khi Đỗ Hiểu Hùng thích ứng tiến nhập của Chung Minh Lý, khó nhịn vặn vẹo, Chung Minh Lý cũng bắt đầu tiêu hồn trừu sáp. Bên ngoài mưa rền gió giật, không mảy may ngăn trở bên trong xuân ý dạt dào.


Sáng sớm, hai người tỉnh lại, cảnh gió mạnh đã qua, tuy rằng gió vẫn còn mạnh, nhưng mưa đã đình chỉ. Đỗ Hiểu Hùng một bên hát không thành lời một bên khuấy bột sau đó rót vào chảo nóng, làm ra một cái lại một cái bánh Crepe* tròn tròn thơm ngon. Sáng sớm trời lạnh, uống sữa đậu nành nóng hổi, ăn Crepe, thật sự là một loại hưởng thụ nhàn nhã.


“Minh Lý, em tối qua suy nghĩ cả đêm, nghĩ ra một quyết định.” chờ Chung Minh Lý ăn xong, Đỗ Hiểu Hùng cười híp mắt đối hắn nói: “Anh về sau không cần cho em mười vạn kia!”
“Khụ…… Vì sao?” Chung Minh Lý bị Đỗ Hiểu Hùng đột nhiên nói vấn đề này làm cho sặc.


“Trước đây em là đến làm việc a, nhưng hiện tại không phải.” Đỗ Hiểu Hùng mặt hơi hơi đỏ lên, thẹn thùng nói: “Nếu không phải đến làm việc, đương nhiên không thể bắt anh đưa tiền.”


“sách –” Chung Minh Lý hôn Đỗ Hiểu Hùng một ngụm thật kêu, mặc dù mới đầu nghe Đỗ Hiểu Hùng không cần tiền của mình nghĩ đến cậu lại giận dỗi.
Nguyên lai đây là Hiểu Hùng trá hình thổ lộ a, rất đáng yêu.


“Tiền bạc a, anh vẫn mỗi tháng đưa cho em, bất quá không phải ‘tiền lương’, mà là ‘gia dụng’(chi phí trong nhà).”
Đỗ Hiểu Hùng hoàn toàn hôn mê.
Cùng Chung Minh Lý hôn tạm biệt, từ chối khéo ngồi xe hắn đi học, Đỗ Hiểu Hùng một mình một người rảo bước trên con phố thanh tĩnh.


Cậu hít vào một hơi thật sâu, ngực đã tràn ngập loại hương vị thành thị được nước mưa cọ rửa qua, thơm ngát mà thanh lương, làm cho lòng người vui tươi thanh thản. Khúc mắc cởi bỏ, Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy bản thân đã không còn rối rắm nghi ngờ tựa như con chim nhỏ nhanh nhẹn.


Tuy rằng khúc mắc của Đỗ Hiểu Hùng được cởi bỏ, bất quá Chung Minh Lý vẫn là quyết định đem con gấu giả mạo kia trả lại cho Tô Trạch Tú. Con gấu chất đầy ký ức về một đứa trẻ gia đình tan vỡ cùng cô độc kia đã không còn tồn tại, cũng không còn cần phải tìm về chi nữa. Bản thân chính là phải trân trọng hạnh phúc trước mắt, chứ không phải lại chấp nhất quá khứ đã qua.


Sai lầm mẹ phạm phải, mình là sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
“Ai nha, có ‘tân hùng’ quên ‘cựu hùng’, tớ thật vất vả mới tìm được con gấu này, cậu nhanh như vậy liền trả lại đây.” Tô Trạch Tú tiếp nhận con gấu Teddy có chút đáng tiếc nói.


“Cậu nha, tuy rằng hành vi của cậu thực đáng giận, bất quá coi như cậu để tôi sớm giải quyết tai hoạ ngầm trong mối quan hệ của tôi cùng tiểu Hùng, tôi còn phải cảm ơn cậu.” Chung Minh Lý tận lực che dấu khó chịu của mình chân thành nói cảm ơn.


“Đừng khách khí, để tình lộ của huynh đệ thông thuận, cần phải giúp bạn không tiếc cả mạng.” Tô Trạch Tú trâng tráo tiếp nhận cảm ơn của Chung Minh Lý, sau đó tay hướng trước mắt Chung Minh Lý xoè ra, nói: “Phí cảm ơn cộng thêm phí thủ tục xử lý con gấu này.”


Chung Minh Lý trên mặt gân xanh nảy lên, liều mạng đè nén xúc động bóp ch.ết tên đầu sỏ gây tội trước mắt này, cam chịu móc ra bóp tiền của mình.


Vì thế con gấu vô tội làm cho Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng phiền muộn nhiều ngày này, bị Tô Trạch Tú tặng lại cho một cơ quan từ thiện nhi đồng làm vật đấu giá từ thiện.


Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng cảm thấy mình quá nhỏ nhen là không đúng, bất quá sau khi biết được con gấu kia bị Chung Minh Lý tặng đi, vẫn là cảm động hôn hắn một cái.
******************






Truyện liên quan