Chương 5
Khóa vào để đợi... cái gì?
Danny mất nốt chút màu sắc còn lại trên hai má. Người đàn ông đã không tin chút nào vào câu chuyện của họ hay ông ta chỉ đơn giản đang thận trọng?
Cô hi vọng ông ta chỉ đang thận trọng. Sau cùng, họ cũng vẫn là những người lạ cho đến khi ông chủ của ông ta xác minh điều ngược lại. Nhưng nếu ông ta định đứng ngoài đó và canh chừng cửa phòng họ suốt đêm, thì cái mớ bòng bong này chỉ có thể càng trở nên rối rắm mà thôi.
Cô quay lại Malory và nhìn thấy anh đang quan sát cô một cách hiếu kì, một bên lông mày nhướng lên dò hỏi. Cô đi vội đến chỗ anh để thì thầm, "Ông ta khóa chúng ta trong này."
"ch.ết tiệt," anh rên nhỏ.
"Hiểu vấn đề đấy, anh bạn. Nên hãy đi cắm cái đầu anh vào gối và bắt đầu ngáy đi, và ồn ào vào. Ông ta cần phải nghĩ chúng ta đã ngủ thì mới chịu quay trở lại giường."
Nói rồi, không đợi xem anh có tuân theo hay không, cô quay trở lại cánh cửa và nằm xuống để có thể nhìn qua khe cửa. Thế là rõ, có một đôi giày ở bên kia cánh cửa. Người gia nhân vẫn đang đứng đó, hiển nhiên là đang cố lắng nghe qua cánh cửa.
Khi không nghe thấy tiếng ngáy nào nổi lên, cô quay lại và liếc về phía Malory. Anh đảo mắt nhìn lên trần nhà, đôi môi cong lên đầy bất mãn, như thể việc cô vừa gợi ý quá thấp kém đối với anh. Và anhkhông đi thẳng đến chiếc giường mà di chuyển đến bên cửa sổ, để xem thoát ra theo lối đó khó khăn thế nào. Anh chắc phải quyết định đó không phải là một phương án vì anh thở dài và quay lại ngồi trên giường, thả phịch người lên đó thì đúng hơn, và thử một vài tiếng ngáy khác nhau cho đến khi tìm ra một âm thanh làm anh thỏa mãn và bắt đầu gây ra rất nhiều tiếng ồn với âm thanh đó.
Danny suýt cười toe toét. Anh nhìn quá cáu kỉnh để làm một việc đơn giản như ngáy. Quá tệ. Họ sẽ không bị khóa trong một căn phòng ngủ trên lầu nếu anh ta đã không theo vào căn nhà. Cô đã có thể thoát ra khỏi đây không chút khó khăn, thay vì phải nằm trên sàn nhà hi vọng một tay người hầu đa nghi trở nên mệt mỏi và quay về giường.
Ông ta chẳng có vẻ gì là sẽ làm thế. Sự việc dường như sắp sửa trở thành ông ta sẽ đứng "canh gác" ngoài đó cả đêm. Cô hầu như đã nghe thấy tiếng cánh cửa nhà tù đóng sập vào mặt và một cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên trong bụng.
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, cô đến bên cửa sổ để tự mình xem xét. Cái thở dài của Malory là chính xác. Đó không phải một lối thoát dễ dàng, nếu không có một cuộn dây thừng. Không cái cây nào gần đó để nhảy xuống, không gờ của bất cứ một cái gì để bám vào khi leo xuống.
Họ có thể xé tấm trải giường để làm dây. Cô sẽ không nghĩ ra điều này nếu hai tên nhà giàu không làm thế trước đó, nhưng một cái nhìn qua căn phòng không giúp cô tìm thấy vật nào đủ nặng để làm một cái neo có thể chịu được trọng lượng của Malory. Trọng lượng của cô thì có thể, nhưng anh thì không. Chiếc giường có thể dùng được, nhưng nó chỉ dành cho một người và có khung bằng gỗ dễ gãy. Đằng nào thì chắc chắn họ cũng sẽ gây ra quá nhiều tiếng động khi cố gắng kéo nó đến cạnh cửa sổ.
Khi cuối cùng cô chợt nhận ra rằng người gia nhân có thể đang chờ họ tắt đèn, Danny đã có thể tự đá cho mình một cái. "Ông chủ" say rượu của cô có thể không quan tâm đến ánh đèn, nhưng tại sao người đánh xe "tỉnh táo" muốn để đèn sáng khi ngủ, trừ khi hắn không hề định ngủ? Cô hi vọng đó là điều mà tay quản gia đang nghĩ, và rõ là thế, khoảng mười phút sau khi đèn tắt, ông ta rời hành lang và quay xuống dưới nhà.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Malory đã thử nhiều kiểu ngáy khác nhau điều đó có thể khiến Danny lăn ra cười nếu cô không thuyết phục bản thân rằng họ có thể kẹt ở đây cả đêm. Tay quản gia rõ ràng là không tin tưởng họ, nếu không ông ta đã không đứng ngoài cửa phòng lâu đến thế. Nhưng sự việc đã có thể tồi tệ hơn. Ông ta có thể đánh thức ông chủ của ông ta dậy, họ có thể kiểm tr.a xem liệu có bị mất gì không, và không lời nói dối nào có thể giải thích về những cái túi của cô đầy châu báu của Heddings.
Cô rời khỏi cánh của và nói với tên nhà giàu, "Ông ta cuối cùng cũng đi rồi. Chúng ta sẽ cho ông ta vài phút để trở lại giường."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi tôi sẽ mở cái khóa kia và chúng ta rời khỏi nơi ch.ết tiệt này."
"Cậu biết cách mở khóa?"
Cô khịt mũi. "Dĩ nhiên tôi biết, và tôi có mang theo dụng cụ riêng."
Cô lấy từ trong mũ ra một chiếc kim to và đến bên cánh của. Dễ như ăn bánh. Cửa phòng ngủ luôn như vậy.
Chỉ sau vài giây cô nói, "Đi nào. Và chúng ta sẽ ra bằng cửa chính. Vì họ đã biết chúng ta ở đây, để cửa không khóa cũng chẳng sao."
Cô không chờ xem anh có đi theo cô hay không. Ngay lúc đã ở ngoài, cô chạy một mạch và không nhìn lại hay dừng lại lần nào cho đến khi tới con đường. Chỉ khi đó cô mới dừng lại, hầu như chỉ để lấy lại hơi thở và xác định vị trí. Mất một lúc để có thể nhìn ra chiếc đèn trên cỗ xe ngựa xuyên qua những tán lá rậm rạp. Malory bắt kịp cô sau đó.
Anh cầm cánh tay cô để dẫn cô đi nốt quãng đường còn lại đến cỗ xe. Cô cố hất ra nhưng nỗ lực đó chỉ dẫn đến việc anh quàng cánh tay quanh vai cô. Anh hiển nhiên không tin cô sẽ trao lại mớ châu báu khi giờ đây họ đã an toàn ra khỏi nhà Heddings.
Không còn mối đe dọa từ tay quản gia cầm súng bên cạnh, cô không thể chịu được việc ở gần Malory thế này. Cô đã từng để tay anh quành qua vai mình lúc trước khi họ lên cầu thang trong nhà Heddings và đã không cảm thấy gì ngoài nỗi sợ hãi của chính mình. Sự việc lúc này không giống khi đó chút nào. Giờ đây cô đang cảm thấy chiều dài của anh áp vào bên mình, cái đùi cơ bắp của anh, hông và bộ ngực rắn chắc của anh, cảm thấy cô vừa vặn hoàn hảo thế nào dưới cánh tay anh, cảm thấy sức nóng tỏa ra từ anh - hay đó chính là sức nóng của cô? Cô vừa nhớ ra anh đẹp trai khủng khiếp thế nào, cho dù cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh trong bóng tối của rừng cây. Cô nhớ lại đôi mắt xanh gợi tình đó di chuyển trên người cô trong cỗ xe, như thể anh có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của cô.
Nếu anh dừng lại ngay sau đó và ngay tại đó và quay cô lại phía anh, cô sẽ nhão ra như cháo với bất cứ điều gì anh có trong đầu. Anh dừng lại. Trái tim cô bắt đầu đập rộn rã đến mức nó dội lại trong tai cô. Anh chuẩn bị làm việc đó, hạ thấp môi anh xuống gần môi cô. Nụ hôn đầu tiên của cô, và từ người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp. Nó sẽ thật tuyệt vời. Cô biết điều đó và nín thở, run rẩy trong sự hưởng ứng.
Anh đẩy cô vào trong cỗ xe. Họ chỉ dừng lại để anh có thể mở cửa xe.
Thất vọng hơn cô muốn chấp nhận, Danny ngồi trở lại ghế một cách cáu giận, rồi liếc về phía Malory khi khi anh chiếm chỗ ngồi đối diện cô. Hơn một nửa cái liếc mắt đó là bởi vì những gì vừa xảy ra, hay có thể đã xảy ra - toàn bộ là trong tâm trí cô, tất nhiên. Nhưng điều đó không ngăn cô cảm thấy cáu kỉnh. Tuy nhiên Malory sẽ không biết điều đó. Anh sẽ quy thái độ của cô cho chủ đề mà cô nói đến.
"Đó là điều ngu ngốc nhất tôi từng thấy," cô nói với anh."Anh có nhận ra là việc bị tóm hoàn toàn là lỗi của anh! Nếu anh định đột nhập vào căn nhà đó, anh có thể tự mình trộm mấy chiếc nhẫn! Vậy anh cần đến tôi làm gì, hả?"
"Đã xảy ra việc gì vậy?" Percy hỏi, nhưng bị lờ đi.
"Cậu đã đi lâu hơn cần thiết," Malory chỉ ra một cách bướng bỉnh. "Nếu không tôi đã không vào đó."
"Tôi thậm chí đi chưa đến mười phút!"
"Nếu vậy thì đó là mười phút đặc biệt dài. Tất cả bây giờ không còn quan trọng nữa."
"Anh đã có thể khiến chúng ta bị giết! Tôi sẽ không gọi việc đó là không quan trọng đâu, anh bạn."
"Đã xảy ra việc gì vậy?" Percy hỏi lại.
"Không có gì anh bạn trẻ đây không thể xử lý thành thạo," Malory thừa nhận. Rồi với Danny, như thể anh ta không vừa mới thổi phồng tự hào của cô với lời khen thông thường đó, anh ta nói thêm, "Hãy xem cô kiếm được gì để xem liệu những rắc rối đó có đáng hay không?"
"Cho xe chạy trước đã," cô yêu cầu, dịu đi đôi chút vì anh vừa thừa nhận cô đã cứu mạng anh. "Chúng ta chưa thể an toàn cho đến khi đi xa khỏi đây."
"Đúng đấy," Percy đồng ý, và gõ lên nóc xe, báo hiệu cho người lái xe trở lại thành phố. "Bây giờ, làm ơn đừng bắt tôi ngồi trên lửa thêm nữa."
Miễn là không phải Ngài Malory đang yêu cầu, Danny thấy không có lí do gì để từ chối bạn anh. Cô bắt đầu vét hết các túi áo ra trên chỗ ngồi bên cạnh, cả cuộn tiền, rồi hốt cả đống chất sang chỗ ngồi ở giữa hai tên nhà giàu. Thậm chí cô còn lộn trái các túi cho họ thấy cô không giữ lại thứ gì.
Percy ngay lập tức vồ lấy một chiếc nhẫn trông rất cổ với một tiếng cảm thán "Chúa nhân từ, đây rồi!" Anh chàng đưa chiếc nhẫn cổ lên môi hôn, rồi với một sự vồ vập đến bất bình thường, đeo nó trở lại ngón tay nơi nó hình như thuộc về. "Không thể cám ơn cậu đủ nhiều, cậu bé thân mến! Cậu có-" Sự cảm kích của anh chàng bị cắt ngang khi ánh mắt anh ta gặp đống châu báu lần nữa. "Ôi Chúa tôi, kia là cái còn lại!" anh ta kêu lên, và bới đống châu báu rộng ra để nhặt chiếc nhẫn thứ hai lên.
"Cậu có lòng biết ơn của chúng tôi nhóc," Ngài Malory kết thúc hộ ý nghĩ của Percy.
"Lòng biết ơn vĩnh viễn," Percy thêm vào, mỉm cười với Danny.
"Tôi sẽ không đi xa thế đâu," Malory cãi lại.
"Nói cho cậu nghe ý, ông tướng. Cậu không phải người che giấu vụ này khỏi mẹ cậu."
"Tớ không có mẹ."
"Vậy thì khỏi George."
"Cậu thắng một điểm," Malory nhìn nhận với một nụ cười toe toét.
"George?" Danny hỏi
"Mẹ kế của tôi."
"Tên là George?" cô thở hổn hển.
Khi Quý ngài trẻ tuổi cười vang, đôi mắt màu coban của anh ta sáng lấp lánh.
"Thực sự là Georgina, nhưng cha tôi cắt ngắn đi chỉ để đối chọi lại. Thói quen của ông ấy, cậu không biết à."
Cô không biết và không muốn biết. Cô đã hoàn thành việc họ yêu cầu - nài nỉ - cô làm. Và đã thành công, vì vậy không có chuyện làm lại lần nữa. Cô chỉ muốn về nhà bây giờ và đối mặt với Dagger - để xem cô có còn có một mái nhà nữa hay không.
Nhớ đến điều đó làm biểu hiện của cô trở nên u ám. Họ không nhận ra. Họ còn đang liếc nhìn xuống đống châu báu.
Percy vỗ một chiếc mặt dây chuyền lớn hình ovan viền ngọc lục bảo và kim cương. "Trông quen quen, đúng không?" anh chàng nói với bạn.
"Đúng vậy. Tớ ngưỡng mộ bộ ngực của Quý cô Katherine hơn khi nó trang trí trên đó."
"Không nghĩ cô ta là một kẻ bài bạc, thậm chí không tham gia cái gì tương tự thế."
"Cô ta không. Nghe đâu nó đã bị trộm mấy tháng trước khi cô ta đi nghỉ ở Scotland."
"Cậu giễu tớ hả bạn già?"
Malory cau mày. "Không, và chiếc vòng tay này trông cũng quen lắm. Tớ thề là chị họ Diana của tớ đã đeo nó Giáng Sinh vừa rồi. Không nhớ chị ấy có nhắc đến việc nó bị trộm không, nhưng tớ biết chị ấy không đánh bạc."
"Ồ, tớ thấy rồi, cậu cho rằng Ngài Heddings là một tên trộm?"
"Trông có vẻ như thế, phải không?"
"Nhưng đó sẽ là tin giật gân đấy. Cậu có biết tớ đã cố lờ đi cảm giác tội lỗi thế nào trong suốt phi vụ bất chính này không?"
Malory bắt gặp đôi mắt đang đảo tròn của Danny vì lời nhấn mạnh đó. Cô có thể nói anh đã rất cố gắng kiềm chế để không cười nhăn nhở với cô. Tuy nhiên Percy vẫn chưa nói xong, và câu hỏi cuối cùng của anh chàng làm Quý ông trẻ tỉnh lại ngay
"Nhưng cậu định làm gì với việc đó?"
"Chúng ta chẳng thể làm gì mà không tự tố cáo chính mình và anh bạn trẻ đây cả."
"Thế đó, quá tệ. Ghét nhìn những tên trộm nhởn nhơ mà không phải trả giá cho..."
Percy gặp cái quắc mắt nhọn hoắt của Danny và ho khan. "Trừ bạn đồng hành hiện thời, dĩ nhiên rồi."
"Đừng quên bản thân các anh," Danny châm chọc. "Trộm đống châu báu kia không phải chủ ý của tôi."
"Hoàn toàn đúng," Percy nói với một cái đỏ mặt.
Nhưng Ngài Malory lưu ý với sự khó chịu, "Không, ý kiến của cậu là vét sạch túi của chúng tôi, nên cậu không cần phải chỉ tay ở đây."
Sức nóng từ những cái đỏ mặt cô cảm thấy cùng lúc thậm chí đủ để đốt cháy lò sưởi trong xe. Danny ghét bị gậy ông đập lưng ông, cô thực sự ghét. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô là lính mới trong trò chơi đối đáp. Anh rất nhanh, Ngài Malory này, và đa nghi, nếu không anh đã không theo cô vào trong căn nhà để đảm bảo cô thực hiện công việc được giao. Sắc sảo, và cũng thông minh nữa. Cô không hề nghi ngờ việc đến đây là ý kiến của anh,
Quá tệ vì anh không phải người có nửa số dây thần kinh như bạn anh ta. Cô có thể đã từng gọi anh như thế trước đây trong đầu, nhưng cô biết điều đó không đúng. Nếu anh là người như thế, cô đã có thể giải thoát khỏi mình dính dáng vào việc này. Cô vẫn hoàn toàn có thể - nếu anh không đẹp trai khủng khiếp như thế. Nhưng cô gặp rắc rối kết hợp hai ý nghĩ ấy khi anh hướng đôi mắt xanh coban về phía cô. Lý trí và sự khôn ngoan của cô lập tức kéo nhau đi mất, để lại cho cô một sự ngờ nghệch đến tuyệt vọng.