Chương 7
Danny đã phải đợi cho đến khi tên nhà giàu rời mắt khỏi cô mới dám di chuyển. Khi anh rốt cuộc cũng làm thế, cô không phí chút suy nghĩ nào, ngay lập tức lao tới cửa xe, nhảy ra ngoài, và chạy dọc xuống con phố.
Quá dễ dàng, y như cô đã dự tính, chỉ trừ chuyện cô đã tính toán sai việc mình phải cúi thấp bao nhiêu để chui ra khỏi cỗ xe. Không phải hành khách thường xuyên trên những cỗ xe ngựa, chưa bao giờ trên một cỗ xe sang trọng như của anh, cô đã không tính đến chiều cao hơn-trung-bình của mình khi nhảy qua cửa xe. Cô đã may mắn vì chỉ làm rơi chiếc mũ và không va đầu đến bất tỉnh.
Cô sẽ nhớ chiếc mũ. Cô rất thích chiếc mũ đó, đã thắng được nó trong một vụ đánh nhau dưới phố năm ngoái. Nó mang lại cho cô một vầng "hào quang" mà cô ưa thích, hiển nhiên vì nó ẩn chứa niềm kiêu hãnh nữ tính của cô. Nhưng giờ cô đã mất nó, để lại trên sàn cỗ xe của tên nhà giàu, và đó sẽ là một ngày đáng tiếc trước khi cô đâm đầu vào Quý ngài trẻ tuổi đó lần nữa để lấy lại chiếc mũ.
Cô không hề giảm guồng chân, không cần nếu cô chưa mệt đến đứt hơi. Nhưng thêm một dãy phố nữa và cô cho là mình nên dừng lại trước khi thật sự kiệt sức. Cô bắt đầu chạy chậm lại, và cuối cùng nghe thấy tiếng ai đó đang chạy phía sau. Một cái liếc nhìn lại và cô bắn về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Cô đơn giản là không thể tin được. Tên nhà giàu ch.ết tiệt đang đuổi theo cô! Và không phải chỉ một đoạn ngắn. Anh nên bỏ cuộc sau dãy phố đầu tiên, nhưng anh vẫn tiếp tục.
Nó chả có ý nghĩa gì cả, vì họ đã xong việc với nhau rồi. Cô đã làm điều họ muốn và họ đã đưa cô trở lại London. Cái lí do quỷ quái nào khiến anh ta đi chệch đường chỉ để đưa cô về gần nhà cô hơn trong khi cô không hề muốn anh ta tiến xa thêm chút nào nữa?
Ba dãy phố nữa và anh ta vẫn chưa dừng lại! Giờ cô đã mệt đứt hơi. Chân anh ta dài hơn. Anh ta đang dần dần bắt kịp cô. Cô đã gần như dừng lại và bỏ cuộc, nhưng cô rẽ qua một góc phố và nhìn thấy một chiếc xe ngựa cho thuê vừa trờ tới. Trong vài giây khi cô ở ngoài tầm mắt của Malory, cô thụp xuống phía dưới cỗ xe, tóm lấy khung xe và nâng cơ thể lên khỏi mặt đất , đồng thời móc bàn chân vào đó để giữ cơ thể bám vào khung xe sát nhất có thể, và đợi cho đến khi cô nhìn thấy bàn chân anh chạy qua.
Áp sát vào gầm cỗ xe, cô khuất khỏi tầm nhìn của Malory. Anh vẫn tiếp tục chạy, giờ theo hướng ngược lại với cô, điều đó cho phép cô hạ mình trở lại xuống mặt đất khi cỗ xe ngựa cho thuê rẽ vào một góc phố khác.
Cô vẫn còn mệt lả, tim vẫn đập thình thịch, thậm chí càng thêm đói cồn cào, và gần như ngã vật ra vì kệt sức. Nếu cô không nghĩ sự việc sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều nếu cô trì hoãn về nhà, cô sẽ tìm một ngõ hẻm kín đáo sạch sẽ nào đó, cuộn lại trong đó và ngủ đến hết ngày.
Cô bị lạc, dĩ nhiên, trong một khu vực của thành phố mà cô chưa bao giờ đến trước đây. Và cô đang thu hút quá nhiều sự chú ý. Không có chiếc mũ để che đi màu bạch kim của mái tóc, những lọn tóc của cô như những ngọn đèn hiệu, đặc biệt trong sự tương phản với chiếc áo choàng nhung màu xanh lục sẫm của cô. Cô đang thu hút sự chú ý bất cứ nơi nào cô đi qua, khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là bản thân quan tâm để mà chấp nhận.
Mất một tiếng trước khi Danny tìm thấy một dấu hiệu trên đường mà cô thật sự nhận ra để cô có thể chấm dứt việc cứ đi loanh quanh và bắt đầu đi đúng hướng từ chỗ đó. Mất thêm gần một tiếng rưỡi nữa cho đến khi cô rốt cuộc cũng về đến nhà bằng những bước chân mỏi mệt, kiệt quệ và cáu giận.
Và cô vẫn còn cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Cô biết chắc như quỷ là cô đã bỏ Malory lại phía sau nên đó không phải là anh. Nhưng bất cứ khi nào khi liếc mắt nhìn lại sau lưng, cô chỉ nhìn thấy những con người đang đi lo công việc của họ. Có quá nhiều ngõ hẻm hai bên đường nên bất kì người nào có ý định theo dõi cô có thể chui vào đó và chỉ thò đầu ra để giữ cô trong tầm nhìn. Cuối cùng Danny kết luận rằng mình đang bị làm mê muội, rằng sự kiệt sức và những tưởng tượng cường điệu của cô đã đánh lừa cô.
Và cô lo lắng. Đó rõ ràng là lý do chính khiến cô hay giật mình và tưởng tượng ra nhiều thứ. Càng về đến gần nhà, nó càng trở nên tệ hơn, vì cô không chắc liệu mình còn có một mái nhà sau ngày hôm nay.
Tyrus Dyer không thể tin vào mắt mình. Hoặc là gã đã mất trí, bởi gã biết người phụ nữ không thể quay ngược thời gian chừng ấy năm để trẻ lại, hoặc gã đang nhìn thấy người con gái đáng lẽ là đã ch.ết. Đó phải là người này hoặc người kia, và gã thà không nghĩ mình mất trí, nên hiển nhiên cô gái đã không ch.ết. Và cô ta đã lớn lên trông giống hệt mẹ mình.
Tyrus là kẻ đã được thuê để giết cô gái đó - cô ta và cha cô ta. Xử lý người đàn ông không phải là vấn đề. Đứa bé đáng lẽ còn dễ dàng hơn. Nhưng con nhóc có một mụ ɖú muôi bảo vệ nó, và mụ đàn bà đó đã chiến đấu như một nữ thần báo tử. Tuy gã chắc chắn mình đã gây ra cho mụ ta những vết thương chí mạng, mụ ta thậm chí vẫn còn có thể đánh gục gã bằng chính cây gậy của gã! Gã không bất tỉnh lâu, chỉ vừa đủ để mụ ɖú nuôi mang đứa bé ra khỏi căn nhà và giấu nó đâu đó.
Khi gã đã không thể tìm ra mụ, gã nghĩ mụ đã chui xuống một cái hố ở đâu đó để ch.ết, và thân thể mụ không bao giờ được tìm thấy. Điều đó đã làm ông chủ của gã không hài lòng. Vụ này liên quan đến tiền, rất nhiều tiền, và ông ta đã rất tức giận vì sự thiếu năng lực của Tyrus, chẳng những từ chối trả tiền cho gã, ông ta còn cố bắn gã. Nhưng Tyrus đã thấy điều gì đang đến và đã tránh được viên đạn và chạy trốn.
Tyrus đã tức giận với bản thân gã nhiều năm sau đó. Gã chỉ hoàn thành có một nửa công việc. Nhưng sau đó vận may của gã đã trở nên thối hoắc, cứ như cái công việc dang dở kia đã nguyền rủa gã. Bất kể việc gì, giờ gã cũng đều làm hỏng. Và hậu quả là gã bị đuổi nhiều lần đến nỗi chẳng buồn đếm nữa.
Nhưng sự xui xẻo của gã đã xuất hiện. Nó không còn là một ảo ảnh nữa. Nó hiện hữu. Và gã vừa được trao phương tiện để thực sự vút bỏ nó đi. Gã sẽ phải động não một chút. Gã không muốn vội vàng và làm rối tung lên như lần trước. Nhưng gã biết cô gái sống ở đâu. Trốn trong khu ổ chuột chừng ấy năm, ai mà ngờ được chứ! Gã sẽ trở lại..