Chương 16
"Xin chào! Mọi người đâu cả rồi?"
Danny nghe tiếng phụ nữ gọi to và thò đầu ra từ một góc trên gác để xem âm thanh từ đâu đến. Ba người phụ nữ đang đứng tại sảnh vào, ăn mặc sang trọng, tất cả đều xinh đẹp. Cô nhận ra một người - chị họ của Malory, Regina Eden, người đã đến đây hôm qua. Điều đó giải thích làm thế nào họ đang ở trong nhà khi không có ai ở quanh để mở cửa cho họ.
Danny không có ý định trả lời câu hỏi của những Quý cô đó. Nhiệm vụ của cô vẫn còn rất mới trong đầu và nó không bao gồm mở cửa hay tiếp khách. Cô biết rằng hiện giờ chưa có người quản gia hoặc gia nhân nam nào để làm những việc đó, nhưng Claire đang quanh quẩn đâu đó và đã mở cửa ngày hôm qua đấy thôi.
Danny nhanh chóng lui lại khỏi tầm nhìn, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. "Cậu bé! Vui lòng xuống đây."
Danny không di chuyển. Chỉ vì người phụ nữ có vẻ như đang nói với cô không có nghĩa là cô ấy đang thật sự nói với cô. Claire có thể sẽ xuất hiện. Ai đó đáng nhẽ nên xuất hiện rồi mới phải, với tất cả những sự náo nhiệt đang diễn ra.
"Tôi biết cậu nghe thấy tôi nói, nên đừng có mà chạy trốn. Vui lòng xuống đây đi."
Danny thò đầu ra lần nữa. Thế là rõ, Regina Eden đang nhìn thẳng vào cô và ra hiệu cho cô đi xuống bằng cách vẫy tay. Không thể tránh khỏi. Cư xử khiếm nhã không phải là một phần trong công việc của Danny.
Cô tuôn xuống cầu thang bằng những bước chạy vội vàng như thường lệ, rồi suýt nữa hạ xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch bằng mông khi bị trượt chân đến vài feet. Cái sàn nhà trơn bóng ch.ết tiệt. Cơn xấu hổ không kéo dài khi cô bị làm cho giật mình bởi ba người phụ nữ, giờ khi cô ở gần hơn và có thể nhìn họ kỹ hơn. Họ không đơn giản là xinh đẹp, họ là những mĩ nhân đẹp đến mức khiến người ta say đắm.
Một người trong bọn họ có mái tóc vàng-đỏ rực lửa và đôi mắt xanh lục pha xám. Cô ấy nhỏ nhắn, thấp hơn Danny đến năm ich, và nhìn vào khoảng đầu ba mươi. Người phụ nữ lạ mặt còn lại trẻ hơn, khoảng hai mươi lăm, với mái tóc đen trông quăn tự nhiên và đôi mắt xám mượt mà. Cô ấy cũng thấp hơn một chút, khiến Danny cảm thấy mình khổng lồ khi đứng cạnh ba người phụ nữ đó.
Malory có họ hàng với Regina Eden, những còn hai người phụ nữ kia? Anh bảo những người còn lại trong gia đình anh đều tóc vàng, nên họ không phải gia đình của anh. Và nếu anh có những mĩ nhân như họ đến thăm, có lẽ rốt cuộc anh không hề có ý định đưa cô lên giường với anh. Có lẽ anh chỉ đang chơi đùa với cô. Cô chẳng là gì cả nếu đem so sánh với những Quý cô thanh lịch này, và họ chắc chắn là những Quý cô. Sự sang trọng bao trùm toàn bộ con người họ.
"Cậu có thích công việc mới không, nhóc?" Regina đang hỏi cô. "Người hầu nam của tôi sẽ tới đây muộn ngày hôm nay. Tôi tin cậu và anh ta sẽ rất hợp nhau. Anh ta là một anh chàng rất khá. Nhưng trước mắt, cậu có vẻ là người duy nhất có thể mang Jeremy lại đây cho chúng tôi. Tôi hình dung rằng cậu ấy và Drew đã có một đêm ngủ muộn sau khi rời khỏi nhà tôi tối qua, không phải Jeremy có tiếng là người dậy sớm trong mọi trường hợp. Cậu ấy vẫn còn đang ngủ à?"
Lúc này vẫn còn sớm, mới gần mười giờ sáng. Danny có thể thành thật nói rằng anh vẫn còn đang ở trong phòng, vì cô vẫn đang để ý bằng cả mắt lẫn tai đến cửa phòng anh, để đảm bảo cô sẽ ở phía sau một trong những cánh cửa khác khi anh rời phòng. Chạm trán Malory trong hành lang trên gác sẽ không phải là một phần trong lịch trình hàng ngày của cô.
"Tôi chưa nhìn thấy anh ta hôm nay nên có lẽ anh ta vẫn còn trên giường."
Đáng lẽ họ nên rời khi nghe thế, nhưng, không, Regina nói,
"Vậy thì, lên đánh thức cậu ấy dậy. Và bảo cậu ấy nhanh lên nhé. Chúng tôi có một đống những cửa hàng và cửa tiệm để đến hôm nay nếu muốn sắm sửa đầy đủ cho căn nhà."
"Các cô sẽ mang anh ta đi mua sắm à?"
"Đúng vậy. Đợi cậu ấy tự mình làm mọi việc rối tung lên sẽ không bao giờ làm cho chỗ này sẵn sàng được. Cậu ấy có thể thích tự làm lấy, nhưng cậu ấy sẽ chẳng đi đến đâu nếu không có đến cả một chiếc sofa để ngồi."
Danny tự hỏi liệu Jeremy có biết là anh thích tự trang bị nhà cửa không. Cô nở một nụ cười quỷ quái khi
đi trở lên gác. Chị họ của anh trông quá tự tin, Danny sẽ không ngạc nhiên nếu sự thích thú là ý tưởng của cô ấy, không phải của anh.
Cô đứng lại trên hành lang ngay trước cửa phòng anh, đột ngột nhận ra rằng cô đang chuẩn bị đánh thức anh dậy. Cô đã hi vọng sẽ không phải chạm trán anh ngày hôm nay. Cô đã hi vọng sẽ làm quen với công việc trước khi phải đương đầu với anh lần nữa. Sau những gì anh đã nói tối qua... cô nín thở, nghĩ đến chuyện đó, và nhớ lại cái cách anh đã nhìn cô.
Cô tiến tới và đập lên cánh cửa, hét lên, "Dậy đi, anh bạn! Anh có khách đấy."
Rồi cô rời khỏi hành lang để trốn trong một phòng ngủ bỏ trống. Nhưng vẫn không đủ nhanh. Cánh cửa đối diện phòng Jeremy mở ra và một gã khổng lồ tóc vàng bước ra và cau mày với cô. "Nếu đó là cách cậu đánh thức người khác, hãy chắc chắn cậu gửi tới một cô hầu gái, nếu không cậu sẽ kết thúc bằng việc bị quẳng xuối dưới nhà ngay lập tức đấy."
Danny gần như khóc thét. Ngay khi cô mới vừa cảm thấy thoải mái, cô lại gây tai họa lần nữa và làm một thành viên trong gia đình anh bực tức đến nỗi muốn quẳng cô đi. Cô quay về phía đó, sẵn sàng để xin lỗi, và quên phắt mất những gì cô định nói. Cao lớn, tóc vàng và lộng lẫy. Và anh cũng ngạc nhiên y cô, giờ đây khi anh đã nhìn thấy cô.
"Tôi sẽ bị nguyền rủa mất, nếu cậu không phải là con gái, tôi sẽ ăn từng tấm vãn trên con tàu của mình."
"Một cái dạ dày đầy những gỗ vụn nghe có vẻ không ngon miệng lắm đâu," cô nói với vẻ thừa nhận.
Anh cười nhăn nhở. "Tôi cho rằng cô là người hầu gái? Hoặc tốt hơn, để tôi diễn đạt lại. Tôi hi vọng cô là người hầu gái và không phải một trong những nhân tình của Jeremy."
"Tôi không phải nhân tình của ai cả."
"Vậy hôm nay là ngày may mắn của tôi rồi."
"Hả?"
"Nghĩa là em vẫn có khả năng, em yêu."
Danny khụt khịt. "Đừng có nghĩ đến bất cứ chuyện gì như thế."
"Đừng hủy hoại tôi ngay lúc sáng sớm thế chứ. Tôi có thể sẽ không hồi phục lại được đâu."
Vì anh trông chẳng có vẻ gì là bị hủy hoại cả, trông không gì khác ngoài tự tin và tự mãn, cô đáp đơn giản, "Bỏ đi, anh bạn."
Danny quay lại để rời đi. Cô không quen với việc bị đàn ông tán tỉnh. Phụ nữ thì có, mọi lúc và mọi nơi cô đến. Cô đã qúa quen rồi, nhưng đấy là khi họ thấy một cậu nhóc đẹp trai khi nhìn cô. Và cô dùng những câu cũ rích để cho họ biết cô không hứng thú, mà không làm tổn thương họ. Nhưng đàn ông... và làm thế quái nào mà thêm một tên nữa có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của cô dễ dàng đến thế?
ch.ết tiệt, cô đã đúng khi lo lắng rằng mình sẽ không thể đóng vai đàn ông lâu thêm nữa. Cô đã bị lật tẩy hai lần chỉ trong vòng vài ngày.
Cô không làm gì hơn là lùi lại bước nữa khi nghe thấy Jeremy nói với giọng chẳng lấy gì làm thân thiện, "Người hầu của em nằm ngoài giới hạn, Drew - đấy là điều anh cần biết."
"Ra là thế. Tôi không ngạc nhiên. Một khuôn mặt thế này đáng để từ bỏ cả đại dương đấy."
"Việc anh không bao giờ có ý định sẽ làm."
Một tiếng cười lúc cúc. "Không bao giờ."
Tiếng một cánh cửa đóng lại, Danny không biết cái nào. Cô liếc nhìn lại, hi vọng Jeremy là người đã quay trở vào phòng. Không phải. Anh đứng đó nhìn cô, và anh vẫn chưa mặc quần áo đầy đủ. Trên người anh chỉ có mỗi chiếc quần.
Cô không thể cử động, thậm chí không thể thở trong chốc lát, cô đang bị mê hoặc. Anh trông cơ bắp hơn rất nhiều khi không mặc áo, và rắn chắc như đá. Ngay cả làn da nâu rám nắng trải rộng xuống ngực cũng cho thấy đó là màu da tự nhiên của anh. Và mái tóc anh rối bù vì ngủ, mang lại cho anh vẻ gợi tình không chịu nổi đến mức cô gần như bị kéo về phía anh như con thiêu thân lao vào ánh lửa...
Ôi, Chúa ơi! Tìm một cánh cửa, bất cứ cánh cửa nào, và lao vào trong đó, cô tìm được căn phòng chứa đồ, mở cửa, và bước vào. ch.ết tiệt, cô đang ở trong căn phòng chứa ga trải giường sạch, cùng với những dụng cụ lau dọn! Trong này tối và hầu như không có khoảng trống nào giữa cánh cửa và những ngăn kệ phía sau cô. Nhưng cô sẽ không quay trở ra ngoài kia để phải nhìn thấy người đàn ông bán khỏa thân đó nữa đâu.
Anh đập lên cánh cửa. Cô rên lên bên trong. "Đi đi. Anh vẫn chưa mặc quần áo."
"Em có thể làm quen với chuyện đó."
"Không đời nào."
Cô nghe tiếng anh cười khùng khục. Răng cô cắn chặt.
"Có lí do nào để em gần như phá sập cửa phòng tôi để đánh thức tôi dậy không?"
Cô đỏ mặt. Nghe anh nói thế, cô có lẽ đã không nên gây ồn ào đến thế. Đánh thức anh dậy, thế đấy, cô cho rằng nhiệm vụ đó rồi sẽ trở thành thường xuyên và sẽ là phần khó khăn nhất trong việc làm mới của cô. Cô sẽ phải tìm cách tránh né nó, có lẽ thỏa thuận với người hầu nam mới khi anh ta đến. Cô gần như cảm thấy khá hơn, cho đến khi cô nhớ ra rằng Jeremy đang ở bên kia cánh cửa chờ cô trả lời. Và bán khỏa thân.
"Một lí do chính đáng. Anh có một bầy phụ nữ chờ dưới nhà..."
Câu nói của cô nhỏ dần. Anh đã mở cánh cửa. Anh cũng đang đứng dựa vào khung cửa, tay khoanh lại trên bộ ngực trần. Ngực anh rộng, thoải dần xuống vùng hông hẹp. Đôi vai rộng và những cơ bắp như điêu khắc đi kèm với chúng. Anh được tạo ra quá tuyệt, thật sự. Có lẽ đó là lí do tại sao anh luôn quá tự tin đến vậy. Anh biết rõ như quỷ anh là một đối tượng hoàn hảo để được chiêm ngưỡng.
Lúc này anh đang hoàn toàn thư giãn - và thích thú. Cô dán mắt vào cặp mắt xanh của anh để tránh nhìn xuống ngực anh.
"Nói chuyện qua một cánh cửa có vẻ hơi ngu ngốc, em không nghĩ thế sao?" anh hỏi.
"Nói chuyện vào lúc này là ngu ngốc, khi anh đang có khách đợi anh."
"Ai vậy?"
"Chị họ anh và hai Quý cô nữa."
"Tôi hi vọng họ không ghé qua chỉ để nói xin chào?" anh hỏi đầy hi vọng.
Cô lắc đầu, và thề trên mạng sống của cô, không thể hiểu nổi sự tự mãn trong giọng nói khi cô trả lời anh, "Họ định lôi anh đi mua sắm." Có lẽ vì hiển nhiên anh đặc biệt không thích đi mua sắm, nếu không anh đã tự trang bị xong cho căn nhà của mình.
Và tiếng thở dài của anh chả vui vẻ chút nào. "ch.ết tiệt, tôi ước Reggie sẽ cảnh báo trước khi cô ấy lên kế hoạch cho tôi. Dĩ nhiên, thế thì cô ấy đã không phải Reggie ngọt ngào của chúng tôi. Giờ hãy làm một cô gái đáng yêu và lấy cho tôi vài cái bánh ngọt trong lúc tôi mặc quần áo. Chị họ tôi sẽ không muốn chờ tôi ăn xong một bữa sáng tử tế đâu."
Bất cứ thứ gì giải thoát cô khỏi sự hiện diện của anh!
Nhưng anh không di chuyển! Cô phải lách qua anh và đã không thành công lắm khi chạm lướt qua cánh tay anh. Cánh tay đó đưa ra ngang eo cô để giữ cô lại.
"Lần sau khi em muốn trốn trong một căn phòng chứa đồ" - anh cúi xuống gần hơn để thì thầm vào tai cô - "em nên cân nhắc đến một người bạn đồng hành. Em sẽ ngạc nhiên trước những khoái cảm có thể được tạo ra trong một khung cảnh ấm cúng thế này."
Danny không trả lời, không thể thốt ra ngay cả chỉ một từ nếu cô có nghĩ ra đi nữa. Cô đẩy mình vượt qua anh và tuôn xuống cầu thang. Âm thanh cuối cùng cô nghe thấy từ Jeremy là một tiếng thở dài. Điều duy nhất làm cô ngạc nhiên là cô có thể vào đến nhà bếp mà không vỡ vụn vì đã ở gần anh đến thế.