Chương 29
Jeremy có thể thư giãn đủ để diễn trọn vai khi buổi tối dần trôi đi, nhưng anh vẫn không thích chút nào. Điều duy nhất có thể chấp nhận được về buổi tối này là Danny có vẻ đang có một khoảng thời gian rất tuyệt. Anh không ghen tị với cô. Anh chỉ đơn giản ghét phải chia sẻ cô.
Cô là của anh, đó là cách anh nhìn sự việc, và bất cứ khi nào có người đàn ông nào khác đến gần cô, anh cảm thấy một sự thôi thúc nguyên sơ phải bảo vệ những gì thuộc về mình. Điều này thật điên rồ. Cô không phải là của anh, cô là cô hầu của anh! Anh thích cô là cái gì đó hơn thế nữa, nhưng cô lại chẳng hợp tác chút nào.
Anh đang đi lấy cho Regina và Danny một ít champagne. Họ đã phải thúc ép anh. Anh không muốn để Danny lại một mình dù chỉ trong vài phút. Không may thay, ánh mắt anh bắt gặp Emily trên đường và nhận thấy cô ta đang chiếu ánh mắt buồn bã vào anh. Chúa Nhân từ, cô ta lại còn định đóng vai cô người yêu bị tổn thương hay sao? Và vẫn khăng khăng anh đã lên giường với cô ta khi mà anh đã không?
"Ta đã tin rằng mi sẵn sàng trốn trong nhà," giọng nói anh biết quá rõ vang lên sau lưng.
Jeremy lùi lại. Cha anh. Anh đã không để ý thấy James đến, hầu như không để ý đến cái gì khác đêm nay ngoài Danny.
"Con biết."
"Mi đang nghĩ cái quái gì thế, mang con bé đến đây?"
"Đây không phải ý của con. Cha nghĩ con muốn chia sẻ cô ấy với cả đám quý tộc và để tất cả những con hươu đực ɖâʍ đãng đó lượn lờ liếc mắt đưa tình với cô ấy à? Không đời nào."
"Vậy của ai? Hay thậm chí ta còn cần phải hỏi?"
"Cha không cần. Reggie, dĩ nhiên rồi."
"Cô cháu gái thân yêu của ta đã từng nghĩ ra những mánh khóe rất kì quặc trong sự nghiệp chen-vào-tất-cả-những-việc-nhỏ-nhất của nó, nhưng ta không thể đoán ra lý do cho việc này."
"Có lẽ vì chỉ phụ nữ mới có thể nghĩ ra nó. Chị ấy cho rằng cách duy nhất khiến Emily rút lui là cho cô ta thấy con có hứng thú với một cô gái khác, và chị ấy không thể nghĩ được ai có thể rực rỡ hơn Emily khác hơn là-"
"Ta hiểu rồi, nhưng chẳng nhẽ một câu "Biến đi, cô em" không đủ với tiểu thư trẻ rắc rồi này à?"
"Reggie không nghĩ thế, không nghĩ bất cứ điều gì có thể khiến Emily đổi sang mục tiêu khác. Nhưng vở hài kịch này chủ yếu là để đối phó với những tin đồn, vì Emily đang lan truyền câu chuyện rằng con đã lên giường với cô ta."
"ch.ết tiệt!"
"Chính xác. Nhưng giờ mọi người sẽ nhìn thấy điều ngược lại. Tại sao con lại đi tán tỉnh một bông hoa cúc dại tầm thường trong khi con đang theo đuổi một bông hồng trắng hiếm có?"
"Theo đuổi?"
"Chỉ để tăng hiệu quả thôi," Jeremy trấn an. "Và bọn con sẽ không phải diễn lại vở kịch này lần nữa. Danny đã gây được ấn tượng mạnh mẽ, giới thượng lưu sẽ không nói về chuyện gì khác trong hàng tuần nữa. Giờ thì, cha làm gì ở đây thế? Con có thể thề là cha nói cha đã có sẵn những cái cớ để tránh khỏi bị kéo đến những sự kiện như thế này đấy?"
"Ta đổi ý. Muốn xem thử cô ả quỷ quyệt đang nhăm nhe mang mi tới trước bàn thờ. Mà, cô ta là cô nào?"
Jeremy nhìn về chỗ anh lần cuối nhìn thấy Emily. Cô ta không có ở đó. Rồi anh liếc lại phía sau để thấy mẹ kế của anh, George, đang chiếm lấy sự chú ý của Regina, việc khiến Danny không còn trong sự trông chừng của ai cả, và hồi chuông cảnh báo rung lên khi anh nhìn thấy ai là người đang lợi dụng tình thế đó.
"Chúa ơi, Emily đang thách thức Danny."
James nhướng một bên chân mày khi nhìn về hướng đó. "Hứa hẹn thú vị đây. Không nghĩ ta đã từng nhìn thấy hai người phụ nữ quần nhau bằng nắm đấm, và suy xét từ nơi mà Danny của mi xuất thân, việc này rất có khả năng đấy."
Mức đọ báo động của Danny tăng lên khi cô tiểu thư nhéo vào cánh tay cô lôi kéo sự gây chú ý. Cô ta rất đẹp. Mái tóc vàng được sắp đặt một cách cầu kì thành một búi hoàn hảo, chiếc váy dạ hội trắng muốt, màu có vẻ được ưa chuộng bởi rất nhiều những cô gái mới ra mắt, được trang trí bằng những hạt lấp lánh màu xanh da trời cho phù hợp với đôi mắt trong vắt của cô ta. Tuy nhiên đôi mắt đó giờ đang nheo lại trong một cái cau mày đanh ác. Trên thực tế, sự thù hằn toát ra từ đôi mắt đó lớn đến nỗi trong chốc lát khiến Danny sững sờ.
"Tôi không biết cô là ai, nhưng nếu cô định cướp anh ấy tay tôi, cô đang sai lầm nghiêm trọng đấy." cô gái trẻ bảo cô.
Nó lóe lên trong đầu Danny, cô ta là ai. Đáng lẽ Regina nên chỉ ra cho Danny biết trước để cảnh báo cô. Không phải vì cô có thể lẩn tránh, cô đã không nhìn thấy quý cô này đến gần. Sau cái nhéo không cần thiết trước đó, cô không tung ra cú đấm nào khi đáp, "A, cô hẳn phải là Emily dối trá."
"Xin lỗi?"
"Cô đang tự biến mình thành đứa ngốc đấy, tiểu thư. Anh ấy biết tẩy cô, gia đình anh ấy biết tẩy cô, và sau đêm nay, cả thành phố này sẽ biết tẩy cô. Những lời nói dối của cô sẽ chỉ khiến cô tự chôn mình trong nhục nhã mà thôi."
Emily há miệng hổn hển, một mảng đỏ sậm nổi trên gò má trắng ngà của cô ta. "Tôi không nghĩ cô thực sự hiểu. Anh ấy sẽ kết hôn với tôi. Cha tôi sẽ giải quyết chuyện đó."
Danny nhướng một bên chân mày. "Dựa trên một lời nói láo?"
"Tôi thấy là cô đã nhận được những thông tin không chính xác. Tôi không phải người nói dối. Anh ấy mới nói dối, nếu anh ấy phủ nhận đã vui chơi một chút với tôi."
"Đó có phải là cách cô gọi một vài lời đối thoại?" Danny hỏi một cách ngây thơ.
"Có phải đó là những gì anh ấy xác nhận?" Emily trông hết sức ngờ vực, và không có vẻ gì là có tính toán trước. Và rồi cô ta thêm vào với một cái thở dài, "Tôi đáng nhẽ nên biết anh ấy không thể thành thật với những hứa hẹn của anh ấy. Sau cùng thì cha anh ấy cũng là kẻ phóng đãng khét tiếng nhất mà thành phố này từng chứng kiến, ông chú Anthony của anh ấy thì chiếm vị trí thứ hai, và hiển nhiên Jeremy đang nỗ lực tiếp bước hai người đó."
Về chuyện đó Danny không có nhận xét gì. Cô sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu có một chút trong số đó là thật. Cô biết Jeremy không hề có ý định kết hôn, đã nghe anh nói vậy. Và hiển nhiên anh hưởng thụ sự vui thú bất cứ chỗ nào anh tìm thấy. Việc anh cố gắng chui vào trong váy cô là một bằng chứng. Tuy nhiên cô không nghĩ anh nhẫn tâm đến mức hứa hẹn mà không có ý định giữ lời. Anh có thể đã quyến rũ Quý cô này, có, nhưng Danny nghi ngờ anh làm thế với cái gì nhiều hơn một sự hứng thú nhất thời.
Danny cũng không ngờ cô gái lại tỏ ra thành thật như thế này. Cô ta tương đối tự tin. Hoặc là cô ta nói dối giỏi, rất giỏi, hoặc là cô ta đang nói sự thật.
Danny chỉ ra điều đó. "Nếu anh ấy đáng khinh như cô nói, tại sao cô vẫn còn muốn anh ấy?"
"Tôi không còn nữa," Emily nhấn mạnh. "Nhưng giờ tôi không còn lựa chọn nào nữa." Rồi cô ta thì thào giải thích, "Tôi nghi mình đang có thai."
"Làm thế nào cô biết được? Anh ấy mới chỉ gặp cô tuần trước!"
"Tôi nói nghi ngờ," Emily rít lên trong bực tức. "Tôi sẽ không biết chắc trong một đến hai tuần nữa. Và tôi hi vọng tôi đã sai, thật sự đấy, nhưng không may là, tôi nghi ngờ điều đó. Vậy giờ cô đã có thể thấy tại sao cô đang phí thời gian và đang hướng đến không gì khác ngoài sự thất vọng."
Danny lắc đầu. "Không, cái tôi thấy là cô đang tự lừa dối chính mình. Rút lui và chấp nhận thất bại của cô đi. Kéo cha cô vào chỉ khiến cô thêm nhục nhã thôi. Và vì cái gì? Anh ấy vẫn sẽ không kết hôn với cô."
"Cô đúng là đồ đần độn! Cô không biết những chuyện thế này được xử lý như thế nào. Khi người thừa kế một gia tài có liên quan, sự việc nằm ngoài sở thích cá nhân. Tin tôi đi, Jeremy sẽ không có tiếng nói nào nặng kí hơn tôi trong vụ này đâu. Nó sẽ hoàn toàn ngoài tầm tay chúng tôi."
Danny thậm chí không biết cô tiểu thư này và bắt đầu thấy thực sự không ưa cô ta. "Biến đi, cô gái. Cô làm tôi nhức đầu đấy."
Emily hổn hển trong giận dữ. "Tốt, không bao giờ!"
Danny gật đầu tán đồng. "Có lẽ đó là sự thật đầu tiên thốt ra từ miệng cô."
Emily mở miệng chuẩn bị độp lại, nhưng đổi ý và vội vàng đi mất. Danny hiểu ra tại sao khi Jeremy lên tiếng từ sau lưng cô, "Em ổn chứ?"
Cô quay lại để tặng anh một cái nhìn chua cay. "Công việc này thật khó nhằn, anh bạn, giữ tất cả những "u" và "s" cho đúng khi phải nói nhiều thế này. Làm cho tôi nhức đầu như quỷ, cô ta ý."
"Đây, cái này sẽ giúp một chút," anh nói, đưa cho cô một trong những ly champagne anh đang cầm. "Tôi xin lỗi để em phải đối phó với chuyện đó. Tôi ngạc nhiên là cô ta có gan tiếp cận em. Cô ta đầy thù hằn, phải không?"
"Cô ta rất tin tưởng vào bản thân."
"Sự xuất hiện của em với tôi bên cạnh không làm cô ta đổi ý chút nào à?"
"Không chút nào. Tôi cá việc này sẽ gây áp lực cho cô ta. Cô ta có thể sẽ đẩy lịch trình của cô ta nhanh hơn."
"ch.ết tiệt!"
"Lạc quan lên, anh bạn," Danny nói một cách xấc xược. "Anh luôn có thể chuyển đến Châu Phi mà."
Anh phá ra cười, rồi hạ giọng đủ để nói, "Tôi thích ở đây hơn. Và ít nhất kế hoạch của Reggie cũng đã thành công một nửa. Những tin đồn nhảm giờ sẽ đi theo các hướng khác nhau. Chúng ta có nên theo kế hoạch và khiêu vũ thêm chút nữa không? Tiện đây hưởng thụ phần còn lại của buổi tối trong khi chúng ta vẫn còn ở đây."
Cô hừ một tiếng, tuy đang cười toe toét với anh. "Tôi đi guốc trong bụng anh, anh bạn. Anh chỉ đang kiếm lý do để lại đặt tay lên người tôi thôi."
"Chưa bao giờ nghĩ vậy," anh phản đối, nhưng nụ cười nham nhở của anh nói, Chính xác! Cô có thể gợi ra ý tưởng, hoặc anh vốn đã nghĩ đến chuyện đó, họ không lưu lại lâu trên sàn nhảy. Một vài vòng quay và anh đang hướng cô về một phía của căn phòng nơi những cây và chậu cảnh đã được sắp xếp cho giống một khu vườn nhỏ.
Anh đang thể hiện thái độ cố gắng thận trọng, nhưng anh đơn giản là không thể kìm nén sự ngưỡng mộ lâu hơn nữa. Những tán lá chỉ che chắn họ khỏi một nửa căn phòng. Nửa còn lại được thưởng thức toàn cảnh sự thiếu thận trọng nhất của Jeremy.
"Thế này là được rồi," anh nói, ngay trước khi hôn cô.
Danny bị nhấn chìm trong kinh ngạc. Một người đàn ông và một người phụ nữ không hôn nhau ở nơi công cộng trừ khi ngày cưới đã được công bố, và thậm chí ngay cả khi đó nó cũng không được coi là hành động có thể chấp nhận. Chỉ một tên phóng đãng như Jeremy mới phớt lờ những quy tắc. Câu nói của anh ám chỉ rằng đây là một phần của kế hoạch và cô nên tuân theo. Danny đáng ra có thể tranh luận với anh, nhưng cô đã không có cơ hội và hơn nữa, cô đã ở quá gần Jeremy suốt cả buổi tôi, đã cảm nhận bàn tay trên người cô, đã bị cám dỗ bởi những lạc thú hứa hẹn trong đôi mắt anh.
Chỉ vài phút thôi, cô nói với bản thân chỉ vài... Ôi, Chúa ơi, cô không muốn nụ hôn này kết thúc. Hơi nóng lan tỏa theo các dây thần kinh khắp cơ thể cô, đọng lại ở giữa họ, nếu cô có đang đeo kính thì chúng sẽ hoàn toàn bị hơi nước phủ mờ. Cơn chấn động trong bụng cô lan rộng, thấp dần xuống tới điểm nối giữa hai đùi, nơi nó đập rộn ràng một cách tuyệt diệu.
Cô đang ở cái điểm muốn giật phăng chiếc áo sơ mi của anh ra và áp môi vào bộ ngực cơ bắp ấm áp của anh, muốn mở cúc quần anh và cảm nhận da thịt anh, nhưng cô vẫn còn phần ý thức nhỏ nhất. Nếu cô không dừng anh lại bây giờ, cô sẽ không bao giờ nữa.
Cô thở hổn hển, "Dừng lại!"
"Có bắt buộc không?"
Anh nói hết sức đơn giản. Cô đang run rẩy vì đam mê trong khi anh có vẻ chẳng bị ảnh hưởng chút xíu nào bởi những gì vừa xảy ra giữa họ. Nhưng rồi cô gặp đôi mắt anh, và nó ở đó, lời hứa hẹn của những gì có thể đã, và có thể, nếu cô để nó xảy ra.