Chương 31
Danny thức dậy một cách chậm chạp, sự xa xỉ cô đã lâu không được hưởng. Cô có lẽ đã bị muộn làm. Tự hỏi liệu Claire có đang đi tìm cô khi không nhận được sự hồi đáp nào từ phòng cô. Liệu tất cả những người làm khác có biết cô đã ở đâu đêm qua? Có lẽ không. Có lẽ họ cho rằng cô ngủ lại ngủ ở nhà Regina Eden, họ vẫn chưa nhin thấy cô từ khi cô rời khỏi với Regina.
Cô đang giữ đầu óc mình tránh xa khỏi những cảm xúc tối qua. Việc này không dễ dàng chút nào khi cô vẫn còn đang trong giường của Jeremy. Nhiều khả năng anh sẽ ngủ hết buổi sáng. Anh thường làm thế. Sẽ không khó nếu cô muốn chuồn ra khỏi đó mà không làm anh thức dậy.
Nhưng cô chưa cử động. Cô cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết, với cảm giác mãn nguyện kì lạ nhất mà cô muốn hưởng thụ thêm chút nữa. Điều này thật điên rồ. Thế giới của cô vừa mới bị đảo lộn hoàn toàn. Đáng nhẽ cô phải phát cuồng lên, ít nhất cũng giận dữ. Nhưng cô không hề có cảm giác nào như thế.
Cô không thể đổ lỗi cho Jeremy về những gì đã xảy ra. Anh đã cố gắng mang cô vào giường anh từ cái ngày mà cô bắt đầu làm việc cho anh. Anh đã không hề giả vờ về chuyện đó. Cô cũng không thể đổ tại rượu champagne, khi cơn đau mà anh đến cho cô đã nhanh chóng giúp cô tỉnh táo. Cô chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân mình, nhưng về cái gì? Muốn anh nhiều đến mức cô không còn muốn chống lại nó chút nào nữa?
Và, ôi, Chúa ơi, làʍ ȶìиɦ với anh đã quá tốt đẹp, thầm chí tốt đẹp hơn cô đã tưởng tượng. Cô lo ngại nó sẽ thêm vào danh sách ít ỏi những thứ cô khao khát. Cô đã hoàn toàn đúng. Giờ đây nó sẽ trở thành một sự khoa khát không thể từ chối - với anh.
À, tốt thôi. Cô không phải là người sẽ khóc lóc cho sự mất mát hoặc than khóc khôn nguôi cho những lỗi lầm của mình. Tuy nhiên cô sẽ cần phải kiếm một công việc khác. Giờ thì Jeremy chỉ cần liếc nhìn cô là cô nhiều khả năng sẽ dẫn anh đến chiếc giường gần nhất mất.
"Em không đang giả vờ ngủ đấy chứ, khi mà anh biết em không phải đang ngủ?"
Danny mở mắt ra để nhìn thấy anh đang nằm nghiêng bên cạnh cô, khuỷu tay gập lại, đầu gối trên bàn tay, cười toe toét với cô. Cô đã không cảm thấy anh chuyển sang tư thế đó và nhận ra anh chắc vẫn đang quan sát cô từ trước khi cô thức dậy.
Cô ước gì mình đã nghĩ đến việc đó. Nhìn ngắm anh trong lúc rảnh rỗi chắc sẽ rất thú vị. Giờ chỉ nhìn anh thôi cũng khiến cô rùng mình, để ý rằng anh vẫn còn trần truồng và chỉ đắp chăn đến eo. Cô đã biết làn da êm ái anh của anh bao bọc sát sao những cơ bắp mạnh mẽ của anh thế nào. Mái tóc anh rối bù - Chúa ơi, anh trông gợi tình một cách ch.ết tiệt với mái tóc như thế. Một lọn tóc đã rơi xuống ngang trên mắt anh khiến cô muốn vén nó lên.
"Hơi sớm với anh để mở mắt, phải không anh bạn?"
"Khi anh biết, ít nhất hi vọng, rằng em sẽ vẫn còn ở đây? Hầu như chỉ ngủ bằng một mắt."
Cô cười. Cô yêu sự hài hước của anh. Và không lí do gì để kiềm chế tính hài hước của cô nữa. Tuy vậy, anh có vẻ ngạc nhiên, bởi tâm trạng dễ chịu của cô.
Nụ cười của anh càng toe toét. Anh thậm chí còn nói, "Chả trách em có thể giữ cái vỏ bọc con trai lâu thế. Em ngáy!"
Cô nháy mắt với anh và rồi khụt khịt. "Thật là một điều thối tha để nói ra."
"Em nghĩ vậy à? Anh đã nghĩ nó còn tốt hơn là kể ra anh yêu việc làʍ ȶìиɦ với em đến thế nào. Có chắc là em chỉ muốn nghe điều đó thôi không?"
"Em không," cô đồng ý, rồi thêm vào nhẹ nhàng, "Em nên đập anh một trận."
"Ừ, anh nghĩ là em nên." Anh thở dài. "Anh đã lại lừa em, nếu em cảm thấy nhất quyết như thế."
"Lừa em?" cô hỏi một cách ngờ vực khi ngồi dậy.
Anh lại cười toe toét, nhưng cô có cảm giác anh không đùa chút nào. Và cái nhìn của anh chuyển xuống ngực cô khi cô ngồi dậy. Nó không làm cô đỏ mặt, nhưng nhắc nhở cô rằng cô nên mặc quần áo vào và rời khỏi đây.
Với ý nghĩ đó trong đầu, cô xuống khỏi giường. Anh không cố ngăn cô lại, có lẽ bởi còn quá bận ngắm nhìn cơ thể cô. Cô tìm thấy quần áo lót của mình nơi anh đã thả chúng xuống và bắt đầu mặc vào, rồi đến chiếc váy dạ hội xinh đẹp. Cô không định để anh cài lại giúp cô, khi cô sẽ lại cần một người khác để giúp cởi nó ra khi đã xuống dưới nhà. Vì vậy cô đi sang phòng thay đồ của anh và vớ lấy một trong những chiếc áo khoác của anh.
"Em sẽ mượn cái này đủ lâu để về đến phòng em," cô nói khi quay trở ra, nhét hai tay vào ống tay áo.
Kinh ngạc thấy chiếc áo rộng đến thế nào trên người cô. Jeremy trông không to đến thế, nhưng anh rõ ràng là như thế. Và giờ liếc nhìn anh, với bộ ngực trần phía tren tấm chăn, cô có thể nhìn thấy vai anh thật sự rộng hơn khi anh mặc quần áo. Điều đó lẽ ra không nên làm cô ngạc nhiên. Cô cũng đã quen với những việc quần áo che dấu đi hình thể của mình.
Anh cũng đang trông tự mãn một cách quỷ quái. Mà, sao không nhỉ? Anh đã đạt được cái mà anh theo đuổi. Và việc đó cũng chẳng làm thay đổi cuộc sống của anh chút nào. Có vẻ như cuối cùng người phụ nữ luôn phải nắm phần lưỡi dao, trong vấn đề của "lần đầu tiên". Chẳng công bằng chút nào, cô nghĩ.
Đó là lý do cô tặng anh một cái nhìn chua chát khi hỏi, "Có phải anh khiến tôi uống say tối qua để có thể lên giường với tôi không?"
"Không, em đã tự nguyện, nếu em nhớ lại. Tuy nhiên nếu anh có nghĩ đến việc đó, có lẽ anh sẽ làm. Tiện đây, em không cần phải làm việc nữa. Em có thể ở lại đây, làm bất cứ việc gì em thích, sủ dụng thời gian của em như em muốn - miễn là em dành một chút trong đó cho anh. Hay nếu em thích có một căn nhà riêng thì cũng được. Nơi nào đó gần đây mà anh có thể đến."
"Và anh sẽ trả tiền cho nó?"
"Dĩ nhiên rồi."
"Anh thích thế nào hơn?"
"Anh thích em không bao giờ rời khỏi chiếc giường này."
Cô có một cảm giác là anh nói nghiêm túc. Và anh đang đề cập đến việc biến cô thành nhân tình. Cô nên vui mùng. Lucy sẽ nhảy ngay vào một cơ hội như thế này và tôn thờ người đã đề nghị nó. Cô ấy sẽ sướng run lên khi chỉ phải đặc biệt phục vụ một người đàn ông mà thôi. Nhưng Dann không nhìn sự việc theo cách đó, cảm thấy nó cũng đáng kinh tởm nhu việc ra ngoài kia và bán thân thể mình để kiếm tiền ngoài phố.
Cô không nói điều đó với Jeremy. Cô thậm chí cũng sẽ không nói với anh chuyện cô định ra đi. Chỉ cần gói ghém đồ đạc, vớ lấy con thú cảnh, và ra đi là cách làm tốt nhất. Cô không muốn phải giải thích tại sao hay đánh liều với cơ hội rằng anh sẽ thuyết phục cô ở lại. Cô không thực sự muốn đi, sau cùng, khi giờ đây cô khao khát anh. Cô sẽ khổ sở khi phải làm việc ở nơi khác.
Cô di chuyển đến bên chiếc giường, thúc đầu gối vào nó. "Không bao giờ rời khỏi cái này là viển vông, anh bạn."
"Không chút nào!" anh phản đối, rồi cau mày nghi hoặc khi anh chỉ ra, "Em đang bình tình một cách kinh hoàng về chuyện này, sau những vụ nhặng xị mà em đã gây ra trước đây. Nhận ra là những phản đối trước đó của em đều là ngớ ngẩn rồi à?
"Không phải ngớ ngẩn. Nhưng em hiểu tại sao anh đã không thấy thế."
"Vậy tại sao em không giải thích cho anh?"
"Em không nên thì hơn. Anh sẽ không hiểu đâu, và anh cũng sẽ không hiểu tại sao anh vừa biến em thành một đứa con gái lang chạ."
Anh thở dài. "Lại là cái từ đó. Anh có cần kiếm cho em một cuốn từ điển không?"
"Thứ mà tôi không thể đọc á? Chắc chắn rồi, nó sẽ rất có ích đấy."
Anh cười nhăn nhở trước lời mỉa mai của cô. "Sao anh cứ có cảm giác em đánh đồng việc bán thân với làm điếm thế nhỉ? Mà không có trường hợp nào đúng với em cả. Chúng ta đã làʍ ȶìиɦ. Đó là trải nghiệm phi thường nhất trong đời anh, anh không ngại nói cho em biết đâu. Một người lang chạ quăng mình vào mọi người, chủ yếu, là vì cô ta thích sự đa dạng."
"Kiểu như anh á?"
Anh ho. "Nếu em cứ khăng khăng, tuy có một từ khác dành cho đàn ông. Nhưng trong cả hai trường hợp, đều không phải đồng tiền trao tay. Giờ thì đến đây." Anh vỗ vỗ lên chỗ giường bên cạnh anh. "Hãy chào đón buổi sáng cho tử tế nào."
Cô suýt nữa phá ra cười. Phải huy động đến gam lý trí cuối cùng cô mới không cuộn lại trên giường với anh, mà để lắc đầu thay vào đó.
"Tại sao không?" anh hỏi giản dị.
Tại sao không? Bởi vì làm thế là dâng hiến hoàn toàn và không giữ lại chút lý trí nào cho cô. Nhưng cô không định sẽ thú nhận rằng cô khao khát anh nhiều đến thế nào. Với anh nằm đó trông gợi tình đến mức đáng nguyền rủa, cô muốn đang hôn anh, không phải đang tranh cãi với anh. Cô thích anh quá nhiều đến mức đó là rắc rối của cô. Nhưng thiệt hại đã xảy ra, tại sao cô lại không thể hưởng thụ anh thêm một chút nữa? Không lâu, chỉ một vài tuần, có thể một tháng, ít nhất cho đến khi anh mất đi hứng thú với cô.
"Em chuẩn bị ra đi," cô bảo với anh. "Em vẫn nên. Đùa với sự cám dỗ một lần đã là quá nhiều rồi. Nhưng trước mắt em sẽ ở lại. Chỉ cần đừng có gắng cám dỗ em mỗi khi em thấy anh. Và em sẽ tiếp tục công việc của em, cám ơn. Không làm gì đồng nghĩa với việc anh trả công cho em để ngủ với anh. Đứng cố phủ nhận điều đó. Em không trả công anh để làm thế và cũng đừng trả công em. Hiểu chứ, anh bạn?"
Trên đường ra cửa, cô nhận ra Jeremy đã không thuyết phục cô ở lại. Cô đã tự mình quyết việc đó.