Chương 36
"Trước khi hai quý ngài trẻ đây kể câu truyện của họ, ngài Bascomb," Andrew mở màn vở diễn, "cho phép tôi cam đoan với ngài rằng tôi ngưỡng mộ Emily và rất vui mừng được kết hôn với cô ấy với sự ủng hộ của ngài."
"Và ngài là ai?" Albert hỏi.
Andrew liệt kê ra một danh sách những tước hiệu và mối quan hệ. Albert bị ấn tượng. Ngay cả James cũng ấn tượng vì ngay chính anh cũng chưa từng nghe hết.
Albert thừa nhận khi Andrew đã nói xong, "Tôi biết cha cậu. Một người tốt."
"Nào nào," William bắt đầu vai diễn của mình với một giọng điệu bất mãn. "Tất cả những tước hiệu đó không thay đổi sự thật rằng đứa bé có thể là của tôi. Ngài có thể không thấy tôi phù hợp với con gái ngài, thưa ngài, nhưng tôi cam đoan với ngài là cô ấy thấy tôi hoàn toàn phù hợp."
"Và anh là ai?"
"William Shake, rất hân hạnh được phục vụ ngài. Tôi là một diễn viên, thưa ngài, và là một diễn viên rất cừ. Một trong những vở diễn vừa qua của tôi đã thành công rực rỡ đến mức, trên thực tế, tôi đã được mời tới dự một buổi vũ hội vài tuần trước đây, và đó là nơi tôi gặp Emily. Chúng tôi đã vô cùng ăn ý, tôi không ngại nói ra điều đó. Và chúng tôi đã tìm được một căn phòng trống ở trên gác để, tôi chắc là tôi không cần phải đi vào chi tiết nữa."
Giờ thì Albert không chỉ xấu hổ, ông ta giận dữ một cách hoàn toàn dễ hiểu. "Con gái tôi giao du với một diễn viên? Hoàn toàn vô lý!"
William phót lờ cơn giận dữ, chỉ khẽ nhún vai và nhấn mạnh, "Lúc đó, trong mắt cô ấy, tôi là tất cả. Cô ấy quyết tâm làm quen với tôi và khiến ngày hôm đó của tôi trở nên rất tuyệt vời, cho phép tôi nói thêm," anh ta nói với một cái nháy mắt xỏ lá. "thậm chí tôi sẽ cưới cô ấy, nếu như đưa bé là của tôi. Nếu không phải thế thì tôi cũng chưa hề muốn kết hôn. Dĩ nhiên thật là ngạo mạn khi cho rằng ngài sẽ chấp nhận tôi vào gia đình ngài. Tôi biết có một vài quý ngài sẽ cho rằng tôi hoàn toàn không xứng đáng.
"Ít nhất anh cũng hiểu tại sao anh thậm chí không nên có mặt ở đây," Andrew nói, trừng mắt với William. "Cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với anh. Cha cô ấy sẽ từ cô ấy nếu cô ấy chỉ mới nghĩ đến việc đó."
"Nhưng nếu đứa trẻ là con tôi," William cãi lại. "Anh không thể chỉ đơn giản lờ đi sự thật đó."
"Ai trong chúng ta là cha của đứa trẻ đều không liên quan ở đây, vì sự thật có thể không bao giờ được phơi bày," Andrew nhất quyết.
"Sao lại thế?"
"Đứa bé có thể hoàn toàn giống mẹ. Nhưng tôi sẵn sằng cưới cô ấy và nuôi đứa trẻ, bất kể nó có phải là con tôi hay không."
"Thật là quá cao thượng, ngay cả đối với một quý ngài cao thượng," William mỉa mai.
"Không chút nào," Andrew phản đối. "Tôi chỉ đơn giản muốn có cô ấy làm vợ."
Tuyên bố của Andrew có tác dụng xoa dịu đối với Albert. Người đàn ông lớn tuổi đã lấy lại được phần nào sự điềm tĩnh, khi giờ đây những lựa chọn nghe không còn hoàn toàn đáng ghê tởm nữa. Nhưng rồi ông ta liếc thấy Drew, ngồi đó hoàn toàn thư giãn và thậm chí đang cười nhăn nhở, và ông ta lại cứng người lại.
"Ngài thấy tất cả những chuyện ngày thật thú vị phải không?" Albert hỏi Drew.
"Tất cả những chuyện này?" Drew nói, lắc đầu. "Không hoàn toàn. Kể từ khi hai anh bạn đây nhảy vào họng nhau vì họ phát hiện ra Emily đã yêu thích cả hai, đúng là tôi có thấy đôi chút hài hước trong đó."
"Và còn anh là ai?"
"Drew Anderson. Tôi không nghĩ rằng Emily nhận ra tôi là một thành viên trong gia đình Jeremy khi cô ấy hướng đôi mắt đẹp nhường ấy về phía tôi. Không nhiều người biết rằng em gái tôi kết hôn với cha của Jeremy. Rốt cuộc thì chúng tôi là người Mỹ, và là thuyền trưởng, các anh em trai của tôi và tôi, nên chúng tôi không thường xuyên đến London. Tôi mới chỉ cập cảng vài ngày trước khi gặp Emily, vì vậy tôi đã chưa được nghe những lời đồn, rằng cô ấy và Jeremy-"
"Đi thẳng vào vấn đề đi, chàng trai."
"Dĩ nhiên rồi. Tôi đi rất nhiều, và tôi không phải loại người từ chối một cô nàng xinh đẹp khi chủ ý của cô ấy đã quá rõ ràng. Tôi hưởng thụ niềm vui nơi nào tôi có thể tìm được, ngài hiểu cho. Đã, đang và có thể luôn luôn sẽ."
"Tôi cho rằng anh cũng đang chuẩn bị thừa nhận đứa trẻ?" Albert hỏi
"Quỷ sứ, không!"
Albert cau mày. "Vậy thì anh đang làm gì ở đây?"
"Tôi ở đây bởi vì tuy rằng tôi chưa thực sự làʍ ȶìиɦ với cô gái nhưng cũng chỉ thiếu chút xíu nữa thôi. Chúng tôi đã đi dạo trong vườn tại một buổi tiệc mà em gái tôi lôi tôi đến và đã tìm được một chỗ rất kín đáo. Thêm một vài phút nữa thôi là tôi sẽ bị buộc phải thừa nhận đứa trẻ có thể là của mình. Nhưng chúng tôi bị cắt ngang ngay khi tôi đang sắp... dù sao đi nữa, chúng tôi mặc quần áo thật nhanh và quay lại bữa tiệc. Cô ấy hứa là sẽ gặp tôi sau để kết thúc những gì chúng tôi đã bắt đầu. Tôi có mặt tại chỗ hẹn, nhưng Emily thì không, tôi đợi ở đó cả tiếng đồng hồ," Drew thêm vào với một chút bất mãn. "Đúng ra thì cô ây cũng đáng thời gian chờ đợi đấy. Và ngày hôm sau tôi nghe rằng cô ấy đang mang đứa con của Jeremy. Tôi ghét phải nói điều này, Bascomb, nhưng tôi không nghi ngờ việc cô ấy có thai, với cái cách mà cô ấy quăng mình vào những người đàn ông xung quanh."
Khuôn mặt Albert lại đã đỏ bừng vì giận dữ khi Drew kết thúc. James cũng không thể trách ông ta. Anh sẽ không bao giờ nói thẳng toẹt ra như thế, bất kể đó có phải là sự thật hay không. Thẳng thừng đến mức thô lỗ như vậy đúng là đặc trưng của người Mỹ.
Và đó là khi Emily Bascomb bước vào phòng. Cô ta bước vào với một nụ cười, cho rằng chỉ có bố mình ở đó. Thật là một cô gái đặc biệt xinh đẹp. Thật quá tệ vì cô ta đã bị nuông chiều tới mức tin rằng có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn - bằng mọi giá.
Nụ cười biến mất khi cô ta nhìn thấy cơn giận dữ của cha mình. Nhưng khi nhận thấy James đang ở đó, một ánh cảnh giác ngắn ngủi lóe lên trong mắt cô ta trước khi cô ta lấy lại được cái nhìn bí hiểm. James thầm thở dài. Việc này có thể sẽ không dễ dàng như anh đã nghĩ, nếu cô ta có thể che giấu cảm xúc dễ dàng như vậy.
"Con đã không biết là chúng ta có khách, thưa cha."
"Chúng ta không. Dù thế nào thì ta cũng sẽ không gọi những quý ông đây là khách."
Nhận xét đó khiến Andrew đỏ mặt, và Emily nhìn thấy. Cô ta hẳn phải đã quyết định đóng vai tiểu thư thanh lịch trong lúc đó, bởi vì cô ta nói với cậu ta, "Ngài Whittleby, rất vui được gặp lại ngài."
"Tôi mới là người được hân hạnh, tiểu thư thân mến," Andrew đáp lại với một cái nhìn ngưỡng mộ và trịnh trọng cúi đầu, khiến cô gái tặng cậu ta một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy là con biết anh ta?" Albert hỏi.
Emily cau mày vì giọng nói gay găt của cha cô ta. "Vâng, dĩ nhiên rồi. Chúng con được giới thiệu với nhau tuần trước tại một buổi dạ hội, và một lần nữa cách đây vài tối. Con không dám chắc là anh ấy còn nhớ con," cô ta thêm vào một cách e thẹn.
"Ồ anh ta có nhớ con," Albert nói với giọng điệu xúc phạm. "Và muốn cưới con, cảm ơn Chúa."
"Con rất lấy làm sửng sốt," cô ta bắt đầu, sau đó trở nên hết sức im lặng khi phần còn lại câu nói của cha cô ta ngấm dần. "Cha có ý gì khi nói "Cảm ơn Chúa"?"
Andrew là người nhanh miệng trả lời trước, "Dù ở đây xảy ra bất cứ chuyện gì, Emily, xin tiểu thư hãy tin chắc rằng được cưới tiểu thư là niềm vinh dự của tôi."
"Một lần nữa tôi rất lấy làm sửng sốt, thưa ngài, nhưng-"
"Con có quá nhiều "nhưng" đấy, Emily," cha cô ta xen vào gay gắt. "Jeremy không muốn kết hôn với con và thậm chí còn phủ nhận đã từng chạm vào con."
Cô ta thở dài. Hơi quá cường điệu một chút, theo ý kiến của James. Vẻ chán năn quá lộ liễu.
"Con đã nói với cha là anh ta sẽ phủ nhận mà. Anh ta là một tên trác táng." Và rồi cô ta quay sang James với một cái nhìn như cú vọ, cứ như cô ta vừa mới nhận ra anh ở đó, "Ôi, cháu xin lỗi, Ngài Malory. Nhưng mà tất cả mọi người đều biết Jeremy thừa hưởng những thói quen đó từ đâu."
Lời nhận xét làm James phá ra cười. Cô ta đã bắt đầu ở thế phòng thủ rồi đây. Cô ta phải là đồ đần độn mới không nhận thấy có gì đó không đúng với kế hoạch của mình, dựa vào sự giận dữ rõ ràng của người cha.
"Đúng vậy, ta rất tự hào về thằng bé, đặc biệt về việc nó không nói láo."
"Đối với ngài, có thể," cô ta mỉa mai. "Nhưng anh ta nói dối về chuyện của chúng tôi-"
"Đủ rồi, Emily," Albert cắt ngang. "Con có biết những quý ông đang có mặt ở đây hay không?"
Lưng cô ta lại cứng lại. James có cảm giác cô ta không quen với việc phải hứng chịu cơn giận dữ của người cha, và điều đó làm cô ta bất an nhiều nhất. Cô ta hầu như không biết phải xử lý tình huống như thế nào, ít nhất, với sự hiện diện của những người khác.
Cô ta liếc nhìn quanh, thừa nhận, "Con biết hầu hết bọn họ, vâng."
"Cả người Mỹ này nữa?", cha cô ta muốn xác nhận chắc chắn.
"À, vâng, con có nhớ là đã gặp anh ta. Thật khó để quên một người cao như thế."
"Và đẹp trai," Drew thêm vào vơi một nụ cười xỏ lá và nháy mắt với cô ta.
"Thật là xấu hổ, thưa ngài, đừng quá tự mãn về bản thân như vậy," cô ta đáp lại đúng kiểu ve vãn tán tỉnh.
"Và người này?" Albert hỏi, chỉ vào William.
"Không, con không tin đã từng gặp anh ta trước đây," Emily nói nhẹ nhàng.
William làm bộ tịch giận dữ. "Hay ho nhỉ," anh ta nói một cách ghê tởm. "Thật tốt đẹp và hợp thời trang khi ve vãn tôi, miễn là cha cô không biết chút nào, đúng không? Và giờ thì cô sắp sửa phủ nhận mọi chuyện?"
"Phủ nhận cái gì? Tôi không biết anh? Còn có điều gì khác nữa để phủ nhận?"
"Chúa tôi, cô thật là không nhớ chút nào sao? Cô có hơi say một chút ở buổi dã hội đó, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghe rằng một người phụ nữ có thể chẳng nhớ chút nào về một việc như chúng ta đã làm. Hay là cô đã ngủ với quá nhiều người đến nỗi không thể nhớ hết?"
Emily thở hào hển vì giận dữ, mặt cô ta đỏ bừng. William đã làm hơi quá. Những từ ngữ thô tục chắc chắn gây ra sự xúc phạm, bất kể đó có phải là sự thật hay không, vì thế phản ứng của Emily không thể phán đoán chỉ dựa trên sự ám chỉ trong lời tuyên bố vừa rồi.
Và cô ta chuyển hướng sự giận dữ vì bị xúc phạm sang người cha. "Đây có phải là lí do khiến cha bực tức? Một người xa lạ đến đây và nói với cha những lời nói dối báng bổ nhất và cha tin anh ta! Và con chưa từng say rượu bao giờ - à, có một lần vào sinh nhật của mẹ hồi năm ngoái, và cha cũng đã biết là lần đấy không có người đàn ông nào ở đó."
"Thói quen uống rượu của em không phải là chủ đề ở đây, em yêu," Drew đổ thêm dầu vào lửa. "Tôi không ở đây để thừa nhận đứa trẻ em đang mang là của mình, tuy rằng em sẽ phải đồng ý rằng chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi."
Cô ta quay phắt người lại với một hơi thở hào hển nữa về phía Drew. "Lạy Chúa, cả anh nữa sao? Chuyện gì thế này, một âm mưu được dựng nên bởi những người nhà Malory chăng?" Và rồi cô ta quay lại phía người cha, thái độ như sắp nổ tung. "Cha, con xin thề là họ nói dối!"
"Cả ba người bọn họ?" Alber nói giọng mệt mỏi khi ông ta ngồi xuống phía sau chiếc bàn. "Nếu là một, hoặc thậm chí hai người thì ta có thể nghi ngờ, nhưng cả ba?"
Emily liếc về phía Andrew, gửi cho anh ta một cái nhìn đau đớn. "Chắc chắn không phải cả anh nữa chứ?"
Andrew nao núng trước sự thất vọng lộ liễu của cô ta. Rất có thể anh ta sẽ chịu thua và thú nhận tất cả. Sau cùng thì anh vẫn thực lòng muốn cưới Emily. Và vì cô ta biết anh đang nói dối, anh sẽ phải đi qua địa ngục để làm hòa với cô nếu anh được toại nguyện và nếu Albert đồng ý giao Emily cho anh. Tuy nhiên, anh phải nhớ rằng màn kịch nho nhỏ này chính là những gì cô ta đã sắp đặt dành cho Jeremy, rằng họ chỉ đơn giản mang trả lại cô ta những lời nói dối do chính cô ta bắt đầu, cho nên cô ta không có quyền gì để thù hận anh cả.
"Mối quan tâm chính của tôi là đứa trẻ," Andrew nói với cô ta. "Nó có thể là người thừa kế của tôi."
"Chúng ta đều biết nó không phải của anh!" cô ta gắt gỏng. "Vậy nên hãy chấm dứt trò vô nghĩa này đi."
"Chúng ta không biết gì về điều đó cả. Tôi hiểu tiểu thư cần phải phủ nhận. Nhưng đừng quên rằng tôi vẫn muốn cưới tiểu thư. Tôi sẵn sàng nuôi đứa trẻ, bất kể đó có phải con tôi hay không, và sẵn sàng bỏ qua cho-" anh ta ngừng lại để liếc về phía những người khác- "những hành động vô ý khác của tiểu thư."
Một lần nữa mặt Emily đỏ bừng, nhưng không chút xấu hổ nào còn lưu lại, chỉ còn sự giận dữ đơn thuần, và cô ta hướng nó về phía người cha. "Cha đã bắt con chịu đựng những sự buộc tội kinh khủng này, không cái nào trong số chúng có một chút sự thật nào cả. Chẳng nhẽ cha không thấy họ đang làm gì ở đây à? Đây hoàn toàn là một ở kịch, một âm mưu được dàn dựng bởi Ngài Malory đây, con không nghi ngờ, chỉ để giải thoát cho con trai ông ta khỏi-"
"Đủ rồi!" Albert quát. "Đừng bắt ta phải thêm xấu hổ vì cô, tiểu thư, hơn những gì ta đang cảm thấy nữa."
Đó chắc chắn là một đòn đau. Cô ta thật sự đã phải hít vào thật sâu trước khi nói, "Vậy là cha sẽ tin bọn họ thay vì tin con?"
Cô ta ép ra được vài giọt nước mắt lăn xuống và trông hoàn toàn thất bại. Thái độ của Drew dao động. Anh có rất ít kinh nghiệm với nước mắt phụ nữ. Andrew quay mặt đi để giảm bớt sự ảnh hưởng. William đảo mắt, nhận ra một người bạn diễn.
May thay, Albert hiểu con gái ông ta rất rõ và cả những thủ đoạn của cô ta. "Ta biết con có khả nang nói dối, Emily. Đó là một thói quen xấu con học được khi lớn lên. Và ta biết con rất giỏi trong việc đó. Ta chỉ không bao giờ dám mơ con có thể nói dối về những việc sẽ mang lại hậu quả khôn lường như thế này."
Cô ta cứng người. Cơn giận dữ quay trở lại nhanh đến mức rõ ràng nó chưa hề mất đi, mà chỉ đơn giản được giấu đi để dành cho khoảnh khắc đóng vai bi kịch của cô ta. Lần này Emily chọn hướng sự giận dữ vào James, quyết định rằng anh là người chịu trách nhiệm phá hoại kế hoạch của cô ta.
"Tôi biết ngài là chủ mưu, ngài Malory. Nhưng ngài đã không suy nghĩ kỹ, phải không?" cô ta nói một cách cay độc. "Tôi không thể hình dung làm thế nào ngài có thể biện hộ, nếu tôi có thể chứng minh tất cả bọn họ đều nói dối."
James nhướng một bên mày đầy nhạo báng. "Và cô sẽ làm thế nào, tiểu thư thân mến, nếu chỉ là lời nói của cô chống lại họ, ba chọi một - không, bốn chọi một mới đúng, vì Jeremy cũng công nhận cô là kẻ nói dối?"
"Jeremy đáng bị nguyền rủa, tôi có thể chứng minh bởi vì tôi vẫn còn là một-"
Cô ta nhận ra mình vừa định nói gì và im bặt, nhưng James nhảy ngay vào sự khởi đầu cô ta vừa đưa ra. "Một trinh nữ?"
James đứng dậy. Emily lùi lại một bước, nhận ra một cách muộn màng cô ta vừa mới đấu khẩu với ai. Nhưng James không còn hứng thú với cô gái nữa. Cô ta đã làm chính xác những gì anh hy vọng ở cô ta.
"Lời xin lỗi của tôi, ngài Bascomb, rằng cuộc viếng thăm này là cần thiết," James nói.
Albert gật đầu cứng nhắc với thái độ tự thanh minh. Ông ta cảm thấy hổ thẹn về toàn bộ sự việc, khi giờ đây ông ta nhận ra con gái mình đã đi xa đến thế nào để gài bẫy một người chồng.
"Tiện đây," James nói thêm, "trong trường hợp anh vẫn chưa nhận ra, con gái anh là người sáng tác ra những tin đồn và lan truyền chúng. Tôi sẽ không yêu cầu anh bắn cô ta, nhưng tôi yêu cầu một vài sự dạy dỗ quản lý. Cô ta không thể đi loanh quanh và quyết định tương lại của người khác theo ý thích được. Gia đình tôi không còn liên quan đến gia đình anh nữa. Hay quan tâm để việc đó được duy trì. Các cậu đi trước," anh nói với những người đồng hành.
Drew và William lập tức ra khỏi phòng. Andrew không nhúc nhích. "Xin ngài cứ đi trước. Tôi tin là ngài Bascomb và tôi vẫn còn nhiều thứ cần thảo luận. Sau rốt thì danh tiếng của Emily cũng cần được cứu vãn."
"Tôi sẽ tự cứu vãn danh dự của mình, cảm ơn ngài rất nhiều," Emily gằn giọng, và đi ra khỏi căn phòng.
James nhướng một bên mày với Andrew. Nụ cười anh nhận lại nói rằng Andrew sẽ vẫn ở lại. Cậu chàng hẳn phải đang yêu mới vẫn còn muốn cô gái sau khi chứng kiến màn kịch dối trá và tính khí của cô ta.