Chương 40
Trời đã gần tối hẳn khi họ thu dọn xong những gì còn lại của buổi picnic và quay trở lại chỗ chiếc xe ngựa của Jeremy. Những gì ít ỏi còn sót lại của vầng dương bị che khuất phía sau một vầng mây dầy và những thân cây hai bên đường. Nếu không nhờ những thân cây đứng như một kiểu hàng rào đó, có lẽ họ đã không thể ở trên đúng con đường, vì cỗ xe không được thiết kế cho những chuyến đi về vùng quê, ít nhất không phải vào ban đêm.
Tuy vậy ngôi quán trọ sáng đèn cũng hoạt động như một loại đèn hiệu từ tận phía xa, và khi họ tới nơi, Jeremy đã lại có thể thư giãn. Anh không đề cập đến những gì có thể xảy ra trên đường, nơi những tên cướp đường vẫn thường lảng vảng trong đêm, nơi chỉ một sự chệch hướng nhỏ nhất của cỗ xe cũng có thể khiến họ kết thúc trong một cái mương. Qua đêm trong một cỗ xe không mui bên đường sẽ là một cách nát bét để kết thúc một ngày thú vị nhất.
Khoác tay nhau, họ đi vào lên cầu thang tới phòng mình. Danny đã không hề hỏi tại sao họ lại qua đêm trong quán trọ thay vì trở lại London cũng như không thắc mắc tại sao anh chỉ yêu cầu một phòng cho cả hai người. Cô có lẽ hiểu được những nguy hiểm rình rập trên đường, còn về căn phòng đơn, hoặc là cô cũng háo hức trước cuộc làʍ ȶìиɦ giống như anh, hoặc là cô cho rằng việc đó không thành vấn đề ở đây, nơi không ai biết họ.
Trường hợp này không hoàn toàn chính xác như vậy. Người chủ quán trọ nhận ra Jeremy và gọi anhh bằng tên. Anh đã là khách ở đây trong nhiều năm đủ để ông chủ nhớ anh. Một trong những người khách trong phòng sinh hoạt chung cũng nhận ra anh, hay có vẻ như thế. Thực ra thì anh chàng đó đang mải ngắm nhìn Danny, và với một sắc thái biểu cảm cho thấy anh ta đang nhìn thấy một thiên thần - hoặc một con ma.
Nhưng cặp đôi không để ý đến những điều đó, và một lần nữa, sự khéo léo tinh tế của Jeremy đã bị bỏ lại ngoài cánh cửa ngay khi anh đóng nó phía sau lưng họ. Việc thắp đèn có thể đợi. Cởi quần áo hoàn toàn có thể đợi. Jeremy gần như là ném Danny lên giường và hôn cô thật sâu đến mức cô đã không thể thốt ra một từ phản đối. Nhưng cô cũng không hề có chút ý muốn phản đối. Trên thực tế, anh cũng không chắc ai trong số họ đang là người bị khao khát thiêu đốt nhiều hơn.
Danny thấy sự thiếu kiểm soát của Jeremy đặc biệt gợi tình. Anh giật chiếc áo khoác ra và quăng đi. Cô đã mang chiếc áo của mình theo và giờ đây thả rơi nó khi anh ném cô lên giường. Anh xé toạc cổ tay chiếc áo sơ mi và đơn giản là kéo nó qua đầu. Cô nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình, sợ rằng nếu không đó là thứ tiếp theo sẽ bị anh xé toạc. Áo lót trong của cô anh chỉ đơn giản kéo xuống rồi giữ chặt hai bầu ngực cô trong hai bàn tay và vùi đầu mình vào giữa chúng với một tiếng rên, ʍút̼ một bên cho đến khi cô kêu lên cầu xin sự nhân nhượng của anh. Miệng anh, thật nóng, vẽ một đường lên tới cổ cô và hôn và cũng ʍút̼ ở đó. Rồi anh chuyển đến tai cô, nơi anh thở ra hổn hển, "Chạm vào anh đi. Anh yêu cảm giác khi em chạm vào anh."
Anh lăn người lại và đặt cô ngồi trên háng anh để cô có thể tiếp cận anh dễ dàng hơn. Đôi bàn tay cô di chuyển qua ngực anh, nhẹ nhàng dứt dứt hai núm vú. Anh rên lên khi cô cúi xuống để ɭϊếʍƈ một bên và trở nên bị kích thích đến mức suýt nữa khiến cô ngã xuống. Kéo váy của cô lên cho khỏi vướng, anh trượt một bàn tay và trong váy lót và tóm lấy mông cô, ép sát háng cô và háng anh. Nhưng như thế đối với cô là chưa đủ, đó chỉ đơn thuần là một sự đùa bỡn. Cô muốn anh ở trong cô, cứng rắn và nóng bỏng và chôn thật sâu. Cô không thể đợi lâu hơn được nữa.
Những tiếng rên rỉ của cô đã nói lên điều đó. Bàn tay anh giữ lấy tóc cô, hướng dẫn miệng cô trở lại với miệng anh khi anh lăn người trở lại, cùng lúc anh dùng tay kia để cởi váy lót của cô. Và rồi cô có cái mà cô muốn, anh ở trong cô, với sức nóng hừng hực, đâm mạnh vào nơi sâu thẳm của cô, và cô nổ tung xung quanh anh, hút anh vào thậm chí sâu hơn, những tiếng hét vì khoái lạc của cô mất hút dưới đôi môi anh, tiếp tục khi anh ấn vào lần nữa và lần nữa, đến khi tiếng hét của chính anh cắt ngang qua căn phòng.
Trái tim Jeremy vẫn còn đâng đập thình thịch. Không chút nghi ngờ, đó chính là lần đạt cực khoái ngoạn mục nhất trong đời anh. Thì ra đó là điều sẽ xảy ra khi sự hưởng ứng bị đè nén từ giờ này qua giờ khác?
Không, anh đã từng có kinh nghiệm với sự hưởng ứng trước đây. Nó chưa bao giờ như thế này. Đó chính là Danny. Với một vài lí do, cô đang ảnh đưởng đến anh theo cách mà chưa một phụ nữ nào trước đây từng làm được. Và không phải chỉ riêng chuyện làʍ ȶìиɦ. Nỗi mong muốn được ở cùng cô, mỗi phút trong ngày, trong khi anh biết rõ là mình không thể, là một sự bực bội thấm thía, và anh không chắc phải đối phó với nó thế nào.
Jeremy ghét phải rời khỏi cô thậm chí chỉ trong chốc lát, nhưng cuối cùng anh cũng hoàn tất việc cởi quần áo. Anh thậm chí còn dậy và thắp vài ngọn đèn vì thời gian vẫn còn sớm và anh chưa hề mệt chút nào.
"Chúng ta không mang theo chút đồ ngủ nào." Danny chỉ ra khi anh trở lại với cô trên giường.
"Có, chúng ta có," anh nói, lại kéo cô vào sát vào anh. "Anh không biết em thế nào, nhưng anh ngủ trong vòng tay em. Em được chào đón để thử ngủ trong vòng tay anh."
"Nếu anh nghĩ việc đó ổn thì em cho rằng em sẽ tin vào sự đánh giá của anh." Cô cuộn tròn lại trong lòng anh để được thoải mái.
"Cảm giác thật là, khi em ở trong một quán trọ mà không phải để ăn cắp của khách trọ."
Anh cười lúc cúc. "Anh không cần phải khóa em lại đấy chứ hả? Em không thể kiềm chế bản thân được một lúc sao?"
"Em đang cân nhắc chuyện đó. Khách trọ thường trở nên ồn ào khi họ phát hiện ra mình đã bị trộm. Không nghĩ em muốn bị một vụ ồn ào làm cho thức giấc."
Cô không nói gì nữa. Anh đợi gần một phút trước khi nhấc đầu lên để xem cô có đang cười nhăn răng. Cô không, thậm chí không cả nhếch môi.
"Em đang đùa đấy chứ, phải không?"
"Dĩ nhiên rồi, anh bạn," cô trấn an anh. "Nhưng trng khi chúng ta đang ở chủ đề về kiềm chế, anh cần thêm một chút thực hành cho bản thân mình đấy."
"Cắn lưỡi em đi. Em giữ khoảng cách với anh nhiều nhất có thể. Thêm một chút nữa thôi là anh sẽ phát điên rồi."
Cô khụt khịt, "Không, anh sẽ không, và em không nói đến kiểu kiềm chế đó. Em nói đến sự ghen tuông của anh cơ."
"Ghen tuông!" anh kêu lên, rồi thêm vào với vẻ khó chịu, "Anh chưa bao giờ ghen cả."
"Vậy thì sáng nay anh đuổi việc Carlton vì cái gì, hả?"
"À, cái đó," anh nói với một cái nhún vai. "Đó là - ừ thì, đó thì, hmmm, anh không chắc đó là cái quái quỷ gifm nhưng chắc chắn không phải là-"
"Nó đúng là. Và như thế thật là ngu ngốc. Anh thậm chí đã không dừng lại để rìm hiểu tại sao em lại đnag ngồi trên người anh ta trước khi đuổi việc anh chàng tội nghiệp. Anh cũng nên tin tưởng vào em, Jeremy, bởi vì cách duy nhất để chuyện này ổn thỏa là để nó chỉ giữa hai chúng ta thôi. Anh hiểu chưa?"
"Không một tẹo nào."
Cô thở ra một hơi dài thượt. "Anh là một ngoại lệ đối với em. Nếu em bắt đầu làʍ ȶìиɦ với tất cả Tom, Dick và Harry mà em thì rồi em sẽ trở thành một con điếm mà em đã thề sẽ không bao giờ là. Vậy nên sẽ không có người đàn ông nào khác. Khi chúng ta kết thúc, em sẽ đợi để kết hôn với một ai đó, nhưng em sẽ không nếm thử trước đâu, nếu anh hiểu ý em."
Anh kéo cô vào sát hơn. "Danny, cưng, anh nghiêm túc nghi ngờ rằng "chúng ta có bao giờ kết thúc"."
Cô không trả lời ngay. Anh nhận thấy mình đang nín thở cho đến khi cô nói, "Trừ khi em được đề nghị một công việc tốt hơn."
Anh ngồi dậy. Cô ấn anh nằm xuống trở lại. "Em đang đùa mà. Dĩ nhiên rồi, anh thấy sự khác nhau chưa?"
Anh nhíu mày. "Anh tin rằng anh biết sự khác nhau, và em đang không đùa chút nào. Công việc gì có thể quyến rũ em khỏi anh thế?"
Lần nữa, cô không có vẻ gì là sẽ trả lời anh, nhưng cuối cùng cô thở dài và nói, "Làm vợ và làm mẹ. Em đã xác định rõ ràng về chuyện đó rồi. Em muốn gia đình riêng của em. Ânh đã có gia đình, một gia đình lớn, thế nên anh không có cái khao khát với một gia đình mới nữa. Nhưng cuối cùng em cũng sẽ tiếp tục cho đến khi đạt được những mục tiêu của mình."
Anh ôm cô vào lòng, chặt hơn cần thiết. Anh không thích bị nhắc nhớ đến những mục tiêu của cô, nhưng cái "cuối cùng" của cô có thể là nhiều năm sau nữa, thậm chí có thể không bao giờ đến, vậy nên anh sẽ không phải lo lắng về chuyện đó bây giờ, trong khi cuộc tình của họ đang tiến triển rất thuận lợi.
Một lúc sau anh thú nhận, "Anh không chắc làm thế nào có thể lưu giữ niềm hành phúc mà anh đang cảm thấy ngay lúc này đây."
Danny đang dần thiếp đi, nhưng nghe anh nói thế chắc chắn đã khiến cô tỉnh hẳn. Cô ngửa đầu ra sau để nhìn anh chăm chú.
"Anh hạnh phúc thật chứ?"
"Nếu không anh đã không nói thế. Nhưng anh thực sự mong em bắt đầu chia sẻ chiếc giường với anh ở nhà. Không phải cứ như thể mọi người vẫn chưa biết anh đã đánh dấu quyền sở hữu thế nào. Anh đã thể hiện rất rõ ràng sáng nay, đúng không?"
Đôi mắt cô nhìn anh hẹp lại. "Nếu anh nói với em cái trò ngu ngốc sáng nay là cố ý, em sẽ nhéo anh - thật mạnh."
"À, không, hoàn toàn không phải cố ý." Và rồi anh cười nhăn nhở. "Nhưng nó hóa ra lại rất có tác dụng, em có nghĩ thế không?"
"Em nghĩ chúng ta tốt hơn để mặc mọi chuyện như chúng vẫn thế. Anh vẫn đang cố gắng biến em thành một cô nhân tình. Dừng lại đi. Em vừa nói với anh quan điểm của em rồi. Bình đẳng cho cả hai phía."
"Đúng, nhưng việc đó liên quan gì đến chuyện ngủ cùng nhau hàng đêm? Ngủ, Danny. Anh thực sự yêu việc chỉ ôm em trong vòng tay."
Cô mỉm cười với anh và rúc xuống trở lại. "Có vẻ tuyệt đấy nhỉ? Em sẽ phải nghĩ đấy." Và rồi khi cô chìm dần vào giấc ngủ một lúc sau đó, cô lẩm bẩm, "Anh là một chiếc áo ngủ rất tốt, thật đấy."