Chương 50
Hoa dại cuối hè trải đầy trên những cánh đồng dọc theo con đường qua Somerset. Nơi đây cách xa London, một ngày đi xe cộng thêm nửa buổi sáng hôm sau. Danny không để tâm đến phần lớn chuyến đi. Cô đang trong trạng thái mụ mị, những cảm xúc của cô bị xé rời ra khỏi nhau.
Đó là niềm hạnh phúc. Cô chưa bao giờ trải qua cái gì như thế. Jeremy yêu cô. Anh sắp cưới cô. Anh sắp hoàn thành mọi ước mơ của cô. Nó hầu như nhiều hơn cô có thể tiếp nhận, có lẽ thế, nếu không tính đến nỗi sợ hãi. Nhưng nỗi sợ đang lấn át tất cả các cảm xúc khác.
Cơ sợ điều đó không phải sự thật, rằng Jason Malory đã nhầm. Cô sợ nếu điều đó đùng, rằng mẹ cô không còn sống nữa. Điều cuối cùng mọi người biết là khi bà đang sống ở Somerset trong dinh thự của bà cô. Nhưng không ai gặp bà kể từ khi bào rút vào ở ẩn ở đó mười lăm năm trước đây. Bà có thể đã ch.ết, chuyến đi này của họ có thể chẳng vì cái gì. Nhưng Danny cũng sợ rằng nếu Quý bà Evelyn còn sống, bà cũng sẽ không nhìn nhận Danny là con gái. Không có gì làm bằng chứng ngoại trừ một vài sự giống nhau mơ hồ. Tại sao một Quý bà cao quý, con gái một Bá tước, quả phụ của một Nam tước, phải chấp nhận một con nhóc đường phố là máu thịt của mình cơ chứ?
James Malory đã đi cùng họ, khăng khăng với cậu con trai, "Con bé cần một người đi kèm, khi giờ đây mi đã biết cô ấy là ai."
Jeremy không thích nghe điều đo, và Danny đã khụt khịt nếu không đang trong trạng thái mụ mị về cảm xúc như thế. Họ vẫn chưa thể chắc chắn cô là ai, mới chỉ phỏng đoán. Chỉ vì tấn bi kịch xảy đến với Evelyn Hilary khớp với những gì xảy ra với cô không có ý nghĩa gì cả. Nó có thể chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên.
"Phu nhân không có mặt ở đó khi chồng bà ấy, Robert, bị giết. Họ đã ở London trong một chuyến viếng thăm ngắn, nhưng bà ấy bị gọi trở lại Somerset. Bà của bà ấy đã bị đột quỵ, hay đại loại như thế. Vụ giết người xuất hiện trên mọi mặt báo, đã được cho rằng gây ra bởi một tên điên đã đột nhập vào ngôi nhà ở London của họ và nổi cơn giết người cuồng loạn. Chồng bà, Robert, và vài người hâu bị giết. Đứa con gái của họ và ɖú nuôi của cô bé không bao giờ được tìm thế, nhưng vết máu lưu lại gợi ý rằng họ đều đã bị giết và bị lôi ra khỏi đó. Việc xác họ biến mất trong khi xác nhưng người khác bị bỏ lại đã dân đến kết luận về một kẻ điên. Đơn giản là không có lý do hay manh mối nào cho vụ thảm sát đó cả."
"Tại sao cha đã không nhận ra cô ấy?" Jeremy hỏi cha anh. "Không phải lúc đó cha cũng đang ở London à?"
"À, thật sự thì nó cũng khá lãng mạn," James nói. "Ta nhớ đã thất vọng vì không bao giờ gặp được Quý Bà Evelyn. Nhưng trên thực tế, bà ấy có mùa lễ hội ngắn nhất trong lịch sử, tham gia duy nhất một buổi tiệc, nơi Jason đã gặp bà ấy. Rõ ràng là Robert Hilary đã quen bà ấy trước đó và theo bà ấy lên London để cầu hôn. Bà ấy nhận lời và quay trở về nhà ngay ngày hôm sau. Và họ định cư tại dinh thự ở nông thôn của ông ấy ở Hampshire, nơi họ có một đứa con gái. Thỉnh thoảng họ đến London, nhưng họ không thực sự tham gia cuộc sống xã hội khi ở trong thành phố. Đó là lí do tại sao chỉ vài người nhớ được Quý bà Evelyn.
Danny nghe câu chuyện một cách lơ đãng. Nó thấm vào cô, nhưng không thể liên hệ nó với bản thân mình, chưa. Nỗi sợ hãi không cho phép cô.
Jeremy khiến cô thoải mái đơn thuần bởi sự hiện diện của anh, nhưng hơn nữa, anh giữ một cánh tay ôm quanh cô trong suốt chuyến đi. Nếu không, Danny chắc đã vơn tan ra thành từng mảnh. Họ càng đến gần Somerset, nỗi sợ hãi càng bóp chặt lấy cô. Nếu cô đã có thể suy nghĩ sáng suốt, cô đã bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Dinh thự họ cuối cùng cũng tới đúng là tráng lệ, tòa nhà chính cao ba tầng, với hai cánh thấp hơn hai bên, đá màu xám sẫm được bao phủ bởi dây trường xuân, trải ra tới bãi cỏ không tì vết tô điểm bởi những gốc sồi cổ thụ oai nghiêm. Khung cảnh đẩy nỗi sợ trông Danny cao thêm cả chục cung bậc nữa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một tòa nhà lớn đến thế này mà có người ở.
Họ sẽ không được cho vào bên trong. Danny đã vui mừng khi nghe điều đó, rằng Quý bà Evelyn không tiếp khách, với bất cứ lí do gì. Người quan gia đã khá cứng rắn. Cái tên Malory chẳng có ý nghĩa gì với ông ta cả.
Cánh cửa đang sắp sửa đóng sập vào mắt họ khi Jeremy bực mình và kéo Danny vòng quanh anh lên phía trước - cô đang trốn sau lưng anh. "Tôi tin rằng Quý bà sẽ muốn gặp con gái của mình," anh bảo người đàn ông.
Người quản gia. một người đàn ông cứng nhắc, nhợt nhạt dần đi một cách chậm chạp khi ông ta nhìn chăm chăm vào Danny. Cuối cùng ông ta nói với giọng run rẩy.
"Mời vào. Phu nhân đang ở trong vườn sau nhà. Tôi sẽ dẫn đường-"
"Chỉ cần chỉ đường thôi," James nói, vẫn còn bực với ông ta.
Bà không ở ngoài vườn. Một trong những người làm ở đó chỉ họ tới một sân trượt băng chỉ ngay sau rặng cây, nơi rằng Phu nhân thường đi dạo ở đó.
Danny đang trì hoãn và phải bị năm tay kéo đi. Cuối cùng cô ghìm hai bàn chân lại. Jeremy dừng lại, nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy cô nhợt nhạt thế nào, và ôm cô vào lòng.
"Em không thể làm được việc này. Mang em về nhà đi.," cô cầu xin anh.
"Em sợ điều gì vậy?"
"Bà ấy sẽ ghét am. Bà ấy sẽ không muốn một người như em làm con gái. Đã quá muộn để bà ấy và em trở thành một gia đình."
"Em biết điều đó không đúng mà, nhưng em sẽ không bao giờ thực sự biết nếu không gặp mặt bà ấy." Và anh nói thêm với giọng dịu dàng, "Vàu nếu điều đó là thật - em vẫn còn anh."
Cô tan chảy vào anh. Hạnh phúc của cô, vẫn ở đó nẫn ná bên dưới nỗi sợ, lịa trỗi dậy, bao bọc cô, giúp cô lấy lại một phần dũng khí.
Cô để anh dẫn đi qua lối hẹp giữa hai hàng cây sang bên kia, nơi James đã phải đứng lại đợi họ. Jeremy cố gắng làm cô xao nhãng, hỏi, "Em có nhận ra dinh thự này không?"
"Không, không chút nào cả. Nó có vẻ quá rộng lớn để ở."
"Thực ra, nó khá nhỏ đấy."
"Nói dối."
"Thật đấy, đẹp và ấm cúng."
Cô khịt mũi với anh, nhưng rồi nín thở. Một cánh đồng hoa trải ra trước cái hồ., và trên cánh đông, một Quý bà có mái tóc bạch kim đang dạo bước.
"Ôi, Lạy Chúa tôi, trong giấc mơ của em. Jeremy. Em đã ở đây - với bà ấy."
Anh lại phải kéo cô đi, hai chân cô đơn giản không thể tự di chuyển. James theo sát phía sau họ, không ai trong hai người định để cô tránh khỏi cuộc gặp gỡ này.
Quý bà đang bước đi chậm rãi giữa thảm hoa, quay lưng lại phía họ. Bà đang chìm sâu trong suy nghĩ đến mức không nghe thấy họ đến gần.
Câu nói đầu tiên của James khiến và giật mình, và quay lại. "Quý bà Evelyn, cho phép tôi được tự giới thiệu. James Malory, rất hân hạnh được gặp bà. Bà ddaxx gặp anh trai Jason của tôi nhiều năm trước đây."
"Tôi không nhớ, nhưng quan trọng hơn, tôi không tiếp khách. Xin ngài đi đi cho. Ngài đang xâm phạm vào sự riêng tư của tôi đấy."
bà quay đi và tiếp tục bước. Và hầu như chỉ liếc nhìn James, không liếc đến Jeremy chút nào, hay nhận thấy Danny đang trốn sau lưng anh. Bà rất nghiêm túc trong việc không tiếp khách và không tìm hiểu lí do họ ở đây và làm sao mà họ vượt qua được người quản gia của bà.
"Chúng ta rời khỏi đây được chưa?" Danny thì thầm với giọng run rẩy.
James nghe thấy cô. "Mẹ kiếp," anh chửi thề nhỏ và gọi với theo người phụ nữ đang bước xa dần, "Chúng tôi không đi cả quãng đường từ London đến đây để tống khứ đi. Cứ lờ tôi đi nếu bà muốn, nhưng bà sẽ muốn nhìn con dâu tương lai của tôi một cái đấy. Cô ấy - giống bà một cách ngỡ ngàng."
Người phụ nữ lần nữa quay người lại. Bà không tỏ ra ngạc nhiên chút nào trước nhận xét của James. Thay vào đo, giờ bà có vẻ rất giận giữ.
"Đừng coi tôi là đồ ngốc, thưa ngài. Tôi cam đoan với ngài tôi không còn khờ dại như trước nữa. Ngài nghĩ rằng ngài là người đầu tiên đến đây và cố gắng ném một cô con gái vào tôi trong nỗ lực chạm được vào tài sản của chồng tôi à? Lần đầu tiên đã hủy hoại tôi, lần thứ hai tôi đã mệt mỏi, nhưng vẫn sẵn sàng tin rằng mình đã tìm thấy con gái. Sau nỗ lực thứ ba, tôi mất tất cả hi vọng. Ngài có biết thế nào là cảm giác khi mất tất cả hi vọng không?"
"Không thể nói tôi biết. Nhưng chúng tôi không ở đây để thuyêt phục bà bất cứ điều gì cả. Không cần thiết phải làm thế. Cô bé sẽ sớm trở thành một thành viên trong gia đình tôi. Chúng tôi chăm sóc trông nom người của chúng tôi, nên cô bé sẽ không cần thứ gì từ bà cả."
"Vậy ngài muốn gì?"
James nhún vai. "Tôi hình dung cô bé cần mẹ cô áy. Tôi bắt đầu nghĩ sẽ tốt hơn nếu co bé không có."
Vị phu nhận cứng người lại. Danny lườn James, "Đừng áp đặt suy nghĩ lên tôi, thưa ngài. Và cũng đừng xúc phạm bà ấy."
James nhướng một bên chân mày với cô, nói tỉnh khô, "Cuối cùng cũng hết sợ ta rồi hả?"
Danny đỏ mặt, rồi giấu mặt cô vào và lung Jeremy trở lại. Câu "Chúng tôi chăm sóc trông nom người của chúng tôi" đã khiến James trở nên thân yêu với cô hơn hết thảy. Co thực sự không còn sợ James nữa. Nhưng cô vẫn không dám đối diện với mẹ mình.
Tuy nhiên Evelyn đã nghe thấy cô, và mặc dù bà không thể nhìn thấy gì ở Danny nhiều hơn chiếc váy của cô thò ra sau đôi chân của Jeremy, bà chú ý hoàn toàn và anh và hỏi, "Tại sao cô ấy lại trốn?"
"Bởi vì cô ấy kinh hoàng rằng bà sẽ không muốn cô ấy," Jeremy đáp. "Cô ấy mất trí nhớ về tất cả khoảng thời gian trước đây. Cô ấy mới chỉ nhớ lại được một ít."
"Xin lỗi," Evelyn nói giọng chế giễu. "Cả lý do đó cũng đã được sử dụng trước đây rồi."
Jeremy không đáp lại. Anh quay lại và nâng cằm Danny lên. "Em đang làm cho nó tệ hơn đấy, em biết không? Bà ấy sẽ hối hận về tất cả những câu nói đó."
"Hoặc bảo chúng ta biến đi."
"Nếu thế, chúng ta sẽ về nhà, kết hôn, bắt đầu tạo ra những đứa trẻ." Anh cười nhăn nhở với cô. "Nếu đấy là những gì bà ấy sẽ nói, bé yêu, vậy hãy để nó xảy ra cho xong. Trì hoãn sẽ không làm nó thay đổi cách này hay cách khác đâu."
Danny rên lên. Anh nói đúng, dĩ nhiên. Cô chỉ đang kéo dài nỗi sợ của mình, và bụng dạ ngày càng trở nên cồn cào vì thế. Cô bước ra xa anh, nhìn thấy nét mặt giận dữ của mẹ cô. Cô cảm thấy như trái tim mình vừa rơi xuống đất.
Nhưng Evelyn đã dự đoán trước sự thất vọng một lần nữa, vẫn còn tức giận với tất cả bọn họ vì đã cố liuwaf bà. Phải mất một lúc bà mới nhìn Danny, thật sự nhìn vào cô, và rồi sốc đến nỗi không thể nói nên lời. Bà đang nhìn thấy chính mình hai mươi năm về trước, gần như giống hệt, và đứa con bà nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại.
Danny đã quay đi, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô đã thành hiện thực. Cô ôm láy Jeremy và vùi mặt vào ngực anh.
Cổ họng cô nghẹ đáng, khó khăn lắm mới thì thào được, "Mang em về nhà."
Cô sẽ không khóc. Cô từ chối khóc trước mặt Evelyn Hilary. Chút nữa-
"Danny!"
Cô nhìn lại. Mẹ cô đang giơ một bàn tay ra với cô. Cơn sốc của bà giờ đã rõ ràng. Bà nhợt nhạt như một bóng ma màu trắng.
"Ôi, Lạy Chúa, Danny, có thật là con không?"
Nước mắt bắt đầu lăn. Danny bước một bước về phía bà, rồi bước nữa, rồi chạy vài bước cuối cùng, lúc đó đã đang công khai thổn thức và còn thổn thức hơn khi vòng tay mẹ cô bao quanh cô, nhấn chìm cô trong cảm xúc của chính bà.
Cô nhận ra mùi, sự mềm mại, kí ức về chúng đang quay trở lại với cô, rằng cô đã được yêu thương nhiều thế nào nơi đây. Cô đã về đến nhà.