Chương 29
Hôm nay là ngày 23 tháng 1, mồng một Tết nguyên đán, và cũng chính là sinh nhật tôi. Sinh nhật tôi 20 tuổi.
Trước giờ tôi vốn là một fan-hâm-mộ-cuồng-nhiệt của ngày chủ nhật, nhưng có vẻ như hôm nay, một ngày chủ nhật đẹp trời, hứa hẹn sẽ là một ngày chủ nhật địa ngục thay vì thiên đường như mọi ngày cuối tuần khác. Tôi đứng đờ người trước gương trong phòng tắm mãi để quyết định xem mình sẽ tỏ ra hào hứng, và sống động như thế nào trong ngày-trọng-đại này.
Bụng tôi khẽ quặn lại khi nhìn vào hình ảnh của mình trong khi thấy những thay đổi lạ trong thoáng chống, hoặc có thể tại cái dạ dày đang đòi ăn bữa sáng. Vẻ bề ngoài của tôi không mấy thay đổi, chỉ là một chút thay đổi nơi mái tóc và đôi mắt, đúng như những gì đã viết trong cuốn-sách-trăm-tuổi, chỉ có sức mạnh của tôi là cái chịu ảnh hưởng nhiều nhất sau ngày hôm nay.
- Vee! Bữa sáng – Tiếng Hansel vọng lên từ phòng bếp.
- Xuống ngay – tôi đủng đỉnh cất cái lược vào trong tủ gương.
Hình ảnh phản chiếu cuối cùng của tôi trong chiếc gương là hình ảnh của một cô gái với nụ cười hạnh phúc, một biểu cảm của một cô gái vào ngày sinh nhật. Nhưng đó chỉ là một cái mặt nạ bất đắc dĩ.
Tôi đi xuống cầu thang, xuyên qua hành lang đi vào bếp, hơi khựng lại nơi cửa bếp. Khi tôi liếc về phía góc bếp, tôi không thể không nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật sự chứ không phải là chiếc mặt nạ ban nãy tôi cố mang để lừa mọi người, cũng như lừa chính mình. Anh đứng quay lưng về phía tôi, đang chuẩn bị món bánh kếp với thịt hun khói.
Tôi đi vào bếp và ngồi phịch xuống một chiếc ghế cạnh bàn ăn.
- Bữa sáng tới đây!
Anh đặt đĩa thức ăn trên tay xuống bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Trước mặt tôi là bốn cái bánh kếp và hai lát thịt hung khói đi kèm với một cốc sữa tươi.
- Woa! Anh nghiêm túc với truyền thống quá cơ – tôi nói.
- Không phải anh nghiêm túc mà là vì anh không biết làm cái gì khác – anh nói.
- Vậy sao? – tôi cắt một miếng bánh to và đưa nó lên miệng nhai nhồm nhoàm.
- Thêm nữa – Hansel ngập ngừng – đấy cũng là quà tạ lỗi!
- Tạ lỗi? – tôi hỏi.
- Hôm nay được giao nhiệm vụ nên có lẽ …
- Có lẽ anh sẽ bận không tổ chức sinh nhật cho em chứ gì – tôi nói – đừng lo, em đã nói không cần quà, hay tiệc sinh nhật gì hết.
- Anh biết thế! Nhưng đến cả dẫn em đi chơi hay dành một ngày với em cũng không được.
- Em không cần! Sẽ còn ngày mai – tôi nói dối – ngày sau đó, rồi…
Anh kéo tôi lại gần và hôn tôi.
- Anh không phải đi sao? – tôi hỏi.
- Một giây nữa thôi – Anh ghì chặt lấy tôi thêm một giây nữa rồi buông tay tôi ra đầy vẻ tiếc nuối. Sau đó biến mất sau cánh cửa phòng bếp, và tiếng cổng đóng ngoài sân chính là báo hiệu rằng anh đã đi.
Tôi ăn nhanh bữa sáng của mình, miệng tôi liên tục bị lấp đầy bởi những miếng bánh kếp và thịt hun khói. Đã có lúc tôi tưởng mình sẽ nghẹn cơ đấy. Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi rửa đĩa và cốc, lau khô chúng rồi cất lên chạn bếp.
Lúc trước, khi Hansel nói sẽ bận vào ngày hôm nay, tôi có chút hụt hẫng nhưng sau khi anh an ủi tôi bằng cái hôn đó, cảm giác đó đã biến mất gần như ngay lập tức. Còn khi anh đi, bỏ tôi lại đĩa thịt bánh kếp với thịt hun khói, tôi cũng không cảm thấy quá nặng nề, có lẽ vì bữa sáng đặc biệt kia đã đủ để an ủi tôi rồi. Nhưng còn bây giờ, anh cũng đã đi, bữa sáng cũng đã hết, tôi mới cảm thấy trống rỗng vô cùng. Cái cảm giác này thật đáng sợ, nhưng tôi cũng không thể rũ bỏ nó được. Tôi đang tự nhủ với mình rằng hãy làm quen với nó đi, sau ngày hôm nay sự trống rỗng đó sẽ là người bạn thân nhất của tôi.
Tôi sắp xếp đồ đạc và đóng gói chúng vào những cái túi du lịch. Đã có lúc tôi dỡ hết những đồ đạc trong những chiếc túi ra để rồi lại phải xếp chúng lại. Tôi muốn đổi ý, nhưng không biết cách nào để thuyết phục chính mình làm vậy. Sau khi đóng gói xong xuôi quần áo, đồ dùng tôi nhấc đệm lên để lấy thứ ở bên dưới. Cái túi da màu đen này được gửi tới cho tôi đúng chính xác một tháng trước, năm viên đá ma thuật tượng trưng cho năm yếu tố tự nhiên sẽ là phương tiện đi lại của tôi cho chuyến đi sắp tới đây.
Tôi ra sân sau và chất đống những cái túi du lịch chất đầy đồ đạc, quần áo rồi dùng một thanh Katana vẽ một vòng tròn trên nền đất. Tôi lần lượt đặt từng viên đá lên năm vị trí trên viền vòng tròn để tạo thành hình một ngôi sao. Mình sắp đi và sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Câu nói đó liên tục vang lên trong đầu tôi. Không thể trì hoãn sự kiện bất khả kháng này lâu hơn nữa.
- Mình sẵn sàng rồi – tôi nói với chính mình.
Tôi bước vào vòng tròn và đặt tay lên mỗi viên đá, trao cho chúng một chút năng lượng. Những viên đá pha lê trong suốt tỏa ra những tia sáng rực rỡ đủ màu sắc. Khi tôi nghĩ mọi bước chuẩn bị đã hoàn tất tôi bắt đầu đọc thần chú.
“…”
Một luồng khí nóng phả lên từ dưới chân tôi. Những hòn đã nằm im bỗng bắn ra những tia lửa đủ màu sắc và những quầng sáng phía trên đầu tôi xoay tròn như một cơn lốc xoáy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt đất rung chuyển, nhìn thế giới bên ngoài vòng tròn dần biến mất dưới chân mình. Cảm giác không trọng lực bủa vây tôi. Những sắc màu lấp lánh lao qua người, bay trên đầu tôi, làn gió thổi qua tôi với một vận tốc kinh ngạc. Nhưng chỉ trong vài giây, tất cả đều dừng lại, như một cánh cửa đóng sập lại, tất cả mọi thứ, ánh sáng, gió, và âm thanh đồng thời ngưng bắt.
Một cơn mưa tuyết nhỏ rơi xuống từ bầu trời xám xịt phía trên. Đống đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ban nãy giờ nằm trên một chồng tuyết, xung quanh là một vòng tròn sẫm màu nơi năng lượng và ánh sáng của những viên đá đã đốt cháy mặt đất.
- Venus Romanov? – một giọng nam lạ lẫm gọi tôi.
Tôi quay lại nhìn chủ nhân của tiếng gọi, nhưng tôi không chỉ thấy một người mà thấy hai người, một nam một nữ, cả hai đều có vẻ đẹp nam thần, nữ thần.
- Đúng – tôi nói – Tôi là Venus Romanov.
- Hân hạnh đồng đội mới à ! - cô gái nói.