Chương 13

Hà Sơ Tam cảm thấy đây chính là kỳ tích —— cậu ngồi trên xe của ma men Hạ Lục Nhất, sống sót trở về thành Giao Long, sống! Sống!!
—— Xét cho cùng vẫn là đêm khuya ít người ít xe, cậu mới có đại vận như vậy.
Hạ Lục Nhất đạp phanh ở ven đường, sau đó vỗ tay lái, chờ Hà Sơ Tam đi xuống.


Hà Sơ Tam buông tay đang cầm chặt tay vịn xe, cởi dây an toàn, hai chân như mềm nhũn mở cửa xe, nghĩ lại cảm thấy không yên lòng, “Lục Nhất ca, anh về thế nào đây?”
“Cậu đừng quản tôi, cút!” Hạ Lục Nhất nói.


Hà Sơ Tam nhớ lại một màn quoặt tay lái ở ngã tư, liên tiếp xoay tròn mấy vòng tại chỗ, trước mắt toàn một màn tối đen, nghĩ lại vẫn không ngờ là chưa ch.ết mà về tới nhà, “Lục Nhất ca, tôi và anh lái xe về nhà đi, tôi không yên tâm để anh về một mình.”


“Tôi không về nhà!” Hạ Lục Nhất nheo mắt, lung tung đẩy cậu ra ngoài, lại nắm cặp sách ném ra, “Cút nhanh!”
“Không về nhà? Anh muốn đi đâu?” Hà Sơ Tam vô cùng thấy lạ, ôm cặp sách lắc lư đứng lên, Hạ Lục Nhất đã vươn lưng đóng cửa lại.


Hà Sơ Tam giật hai phát vẫn không mở được cửa, phát hiện Hạ Lục Nhất lại khóa trái cửa xe, nhất thời có cảm giác bất thường, “Lục Nhất ca? Anh mở cửa! Anh một mình đi đâu?”


Hạ Lục Nhất ở bên trong cười lạnh giơ ngón tay giữa—— bởi vậy có thể thấy vị lão đại xã hội đen xưa nay thích giả trang này, lần này đã say thật rồi—— há miệng nói ra sáu chữ, nhìn khẩu hình là “Liên, quan, chó, gì, tới, cậu!”


available on google playdownload on app store


Hà Sơ Tam đập hai cái lên mặt thủy tinh không phản ứng, thấy Hạ Lục Nhất kéo động xe, muốn nhấn ga, dưới tình thế cấp bách thì quay đầu bổ nhào đến trước đầu xe.
Cậu chật vật ghé vào đầu xe, túi sách ném lên trên, thẳng lưng hai tay làm hành động, tư thế Titanic——YOU DRIVE, I DROP!


Hạ lão đại hiển nhiên chưa từng thấy qua tàu Titanic, theo bản năng nhấn ga, một tiếng va chạm nặng nề, Hà Sơ Tam cả người đều biến mất!


Trong đầu Hạ Lục Nhất ong một tiếng, nhanh chóng đạp phanh, vội vàng đề cửa xe xuống nhìn—— Hà Sơ Tam xám mặt ngã quỵ vài bước dưới đất, đang gượng đứng dậy, nhìn qua hình như không có việc gì.
Hạ Lục Nhất mắng to: “Muốn ch.ết hả!! Không cần mạng!? Chắn phía trước làm gì?!”


Hà Sơ Tam lắc lư bò lên, cặp sách không lo nhặt vẫn cố chấp ngăn trước xe, “Lục Nhất ca, anh như vậy không thể lái xe!”
“Liên quan chó gì tới cậu! Cút ra!”


“Sao lại không liên quan tới tôi?! Tôi không muốn thấy anh gặp chuyện không may! Đừng làm loạn Lục Nhất ca! Anh xuống đi!” Tên nhóc to gan lớn mật này thế mà nghiêm túc hô to trước mặt hắn.
Hạ Lục Nhất khí huyết dâng trào, hung hăng đập còi ô tô, “Beep——!!”


Hà Sơ Tam sức mình tự phục vụ, hai tay vỗ đầu xe, “Bốp——!!”! Sau đó ngẩng đầu trừng mắt phẫn nộ với hắn, lại nửa điểm không rơi vào thế hạ phong!
Con mẹ cái thằng ăn gan hùm gan báo muốn tìm ch.ết này!
Hạ Lục Nhất cắn răng nửa ngày, quyết tâm nhấn ga… Cuối cùng lại không quyết tâm nổi!


Hắn khó chịu đập còi, cau mày nói: “Cậu náo loạn với tôi làm gì? Tôi có chuyện phải làm, đừng cản tôi!”
“Anh có chuyện gì mà nhất định phải làm bây giờ? Đã trễ như vậy rồi! Anh lại say thành như vậy, cuối cùng là muốn làm gì?!”


Hạ Lục Nhất trừng mắt nhìn cậu nửa ngày, rượu lên huyết khí cũng ùa đến, đầu óc bắt đầu trầm xuống. Hắn ngả ra sau ghế, khó chịu nói, “Cậu đừng xía vào chuyện của tôi, cậu rất phiền, mỗi lần thấy cậu tôi đều đau đầu…”


Hà Sơ Tam thả nhẹ giọng: “Lục Nhất ca, tôi không yên tâm anh đi một mình. Cuối cùng thì anh muốn đi đâu? Tôi đi cùng anh được không?”
Hạ Lục Nhất nâng tay che mặt, như đang lầm bầm khó chịu gì đó: “Đều mẹ nó đừng đến, đều cút đi…”


Hà Sơ Tam đi đến bên chỗ lái, khom lưng chế trụ cánh tay phải vô lực của hắn, nhẹ nói: “Tôi không quấy rầy anh, anh để tôi cùng anh lái xe được không? Tôi không yên lòng để anh một mình lái xe. Xuống xe rồi anh thích đi nơi nào thì đi, thích làm gì thì làm, tôi chờ ở xe không xuống. Có được không?”


Hạ Lục Nhất chống mặt không nói một lời, như đang ngủ như vậy. Hà Sơ Tam chỉ đành lắc cánh tay hắn, tiếp tục nhẹ nói: “Lục Nhất ca…”
“…”
Hà Sơ Tam ôm cặp sách nhỏ của cậu, một lần nữa đi vào ngồi ghế phó. Hạ Lục Nhất mặt không đổi đạp chân ga.


Không khí nhất thời tĩnh mịch, hai người yên lặng không nói, một người tự mình lái xe, một người trợn mắt nhìn đường. Ngẫu nhiên mới nghe thấy tiếng Hà Sơ Tam nhắc nhở, “Bên trái có lan can.”
“…”
“Anh muốn lên núi? Chỗ này rẽ phải.”
“…”


“Chỗ rẽ đừng đi nhanh, kẻo đâm xuống vực.”
“…”
“Đừng đi nhanh! Lục nhất ca!”
“Rống cái con mẹ mày! Mày là lão đại hay tao là lão đại!”
“…”
Anh là đang thiếu một lão đại quản anh! Xã hội đen tùy hứng làm bậy! Hà Sơ Tam giận dữ nghĩ, không dám mở miệng.


Đường lên núi vắng vẻ, trước vào không người, sau vào không quỷ, chiếc xe lắc lư đi lên, dừng một lát rồi lại đi một lát, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng gió biển ào ạt và biệt thự phía trước.
Hạ Lục Nhất đóng máy, rút chìa khóa, đèn xe nhất thời tắt ngủm, bốn phía một mảnh đen kịt.


Trăng mờ sao thưa, gió biển rào rạt vuốt lên cửa sổ xe, giấy vàng dán trên cổng sắt hoen rỉ của biệt thự bay lên như đang vẫy tay với bọn họ.
“Đừng xuống!” Hạ Lục Nhất nói, mở cửa xe, lắc lư đi ra ngoài.


Hà Sơ Tam bò dậy vịn cửa sổ xe —— Hạ Lục Nhất lưu lại một khe hở thông khí cho cậu—— mắt thấy hắn tập tễnh đi vào biệt thự âm trầm khủng bố trước mắt, dựa vào lan can ngồi xuống.


Ngồi yên một lúc sau, hắn cúi đầu lấy bật lửa, châm một điếu thuốc lá, cắm ở khe hở song sắt. Lại cúi đầu châm thêm một điếu, ngậm ngoài miệng.


Sắc trời quá tối, Hạ Lục Nhất dừng xe lại xa, Hsr chỉ thấy mơ hồ, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy ánh tàn thuốc âm thầm cháy. Dưới bối cảnh biệt thự tối tăm rộng lướn, Hạ Lục Nhất thân ảnh đơn bạc, khuôn mặt mơ hồ, ngồi lặng ở đó không nói một lời, nhìn giống như bị bóng tối cắn nuốt bên trong…


Hà Sơ Tam vẫn chưa đến qua nơi này nhưng đầu não thông minh của cậu, chỉ cần nghĩ tới nơi muốn đi trong ngày ‘sinh nhật’ của Hạ Lục Nhất và ngôi biệt thự xa hoa và hoang phế này, cũng đoán đại khái đây là đâu.


Khó trách muốn kiên trì tự mình đưa cậu về, thật ra cũng chỉ là tiện đường mà thôi.
Hà Sơ Tam yên lặng thở dài ở trong lòng, nghiêng đầu dựa vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Lục Nhất, cũng ngẩn người.


Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, cậu gật gù buồn ngủ, đầu đập mạnh đụng vào cửa sổ thủy tinh, nhất thời bừng tỉnh lại. Cậu vội vàng vịn cửa sổ xe nhìn ra ngoài, tàn thuốc đã không còn, bóng người Hạ Lục Nhất vẫn ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không có động tĩnh.


Hà Sơ Tam do dự rồi lặng lẽ đẩy ra cửa xe, tay chân rón rén đi qua.
Cậu đón gió biển đi đến hai cánh cửa sắt, Hạ Lục Nhất cúi đầu tựa vào chỗ đó, giống như ngủ, áo khoác tây trang mở rộng, lộ ra áo sơ mi đơn bạc bên trong.
Hà Sơ Tam nhẹ nhàng ngồi xuống, thử thăm dò vỗ vỗ cánh tay hắn.


Hạ Lục Nhất cúi đầu không hề có động tĩnh, chỉ là phát ra tiếng hít thở dài.
Hà Sơ Tam thử kéo hắn một phen, không động, lại sợ đánh thức hắn, chỉ đành ngừng tay.


Cậu ngồi sát bên Hạ Lục Nhất, kéo kéo áo khoác cho hắn, sau đó phát hiện tàn thuốc đã lụi tắt trong tay hắn, còn có một thứ bị vo một đoàn.
Hà Sơ Tam cẩn thận bóc tay hắn… Bên trong là thiệp chúc mừng mà cậu đã đưa.


Dưới bóng đêm, trên dòng chữ “Mùng một tháng sáu vui vẻ” đều bị vệt nước mơ hồ làm ướt.


—— Hôm đó là ngày mồng một tháng sáu. Tôi cảm thấy ngày đó mới chính là sinh nhật đầu tiên trong đời mình, tôi đổi tên là Hạ Lục Nhất, gọi hắn là A Đại. Tôi nói với hắn là cả đời này sẽ ở bên hắn, cùng hắn ăn bánh ngọt.


Trong lòng Hà Sơ Tam đột nhiên run lên! Nhẹ buông tay, gió biển cuốn tấm thiệp bay xa, lập tức biến mắt khỏi tầm nhìn…
Hà Sơ Tam không thể đuổi theo, lo sợ quay đầu thì thấy Hạ Lục Nhất cúi mặt, thân ảnh thon gầy thanh lãnh, khóe môi hơi rũ xuống, là độ cong cô đơn.


Người này trước mặt người khác là một tên xã hội đen lãnh đạm lãnh khốc lãnh huyết, ở trước mặt cậu lúc nào cũng nóng nảy, tùy hứng, bá đạo, khinh cuồng… Đối với cậu đủ loại khoan nhượng, nhìn như hung hãn lại rất thân thiết, còn có, đôi lúc dường như lại rất yếu đuối…


Làm một lễ sinh nhật, lấy cơ khao thủ hạ huynh đệ, oanh ca yến hót, rượu trì nhục lâm, vui cười đùa giỡn, đều là ngụy trang của hắn cho huynh đệ xem. Còn hắn chân chính, sẽ một mình lái xe lên núi giữa đêm khuya, ngồi trước khu biệt thự hoang vu bỏ hoang, yên lặng hút thuốc, rơi lệ với một tấm thiệp chúc mừng, sau đó lặng yên ngủ đi.


Cậu không biết trong lòng Hạ Lục Nhất cậu là gì, nhưng người lão đại tùy hứng làm bậy này, diễu võ dương oai xuất hiện, nhất định đã đánh thẳng vào trong lòng cậu, mở mang bờ cõi, cuối cùng là thống trị cả một vương quốc—— nếu không cậu sẽ không như hiện tại, chỉ nhìn Hạ Lục Nhất như vậy mà lòng cảm thấy đau đớn và hoảng hốt không chịu đụng.


Cậu nhịn không được mà nâng tay lên, dùng khớp tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt lạnh lùng của Hạ Lục Nhất.


Người này nói với cậu muốn đem Kiêu Kỵ đường lớn mạnh thành bang hội lớn mạnh nhất giang hồ bù lại nhân sinh của lão đại hắc bang khác, cũng tìm đường ra trong áy náy và đau khổ của mình. Nhưng bành trướng địa bàn, đấu đá lẫn nhau, đánh đánh giết giết… là cuộc sống mà một người đàn ông thích ăn trứng cá xem phim, thích uống bia ăn lẩu gà, thích kéo sinh viên đi đánh bóng bàn sao?


Trừ điều đó ra, cuối cùng hắn sống vì cái gì?
Hà Sơ Tam thở dài một hơi, giang tay ôm cả người Hạ Lục Nhất vào trong lòng mình, để đầu hắn dựa vào ngực mình.
Sau đó cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đem mặt dán vào mái tóc hỗn độn tản ra mùi rượu của Hạ Lục Nhất.


Sáng sớm hôm sau, Hạ Lục Nhất bị tiếng rít hải âu đánh thức, bực mình nhíu mày, mất một khí lực lớn mới kéo được hai mí mắt nặng trĩu ra.


Lọt vào tầm mắt là một vùng đại dương rộng lớn, ánh mặt trời đầu tiên dập dờn vẩy trên mặt biển, mấy cánh chim hải âu lượn lờ vòng quanh dưới sắc đỏ ấm bay về phía chân trời……


Đây là cảnh sắc quá mức mộng ảo, khiến hắn đầu óc u mê say rượu mà ngây ngốc nhìn một lát, mới cảm thấy hình như trên người có chỗ không đúng—— không chỉ đau đầu, toàn thân đau nhức, còn quan trọng hơn là trước ngực nơi nào đó ngứa ngáy, vô cùng không thoải mái.


Hạ lão đại vừa cúi đầu, thì thấy áo khoác tây trang đầy vết nhăn mở rộng, lộ ra áo sơ mi đơn bạc bên trong, còn có một cái tay chó đang đặt phía trên—— lần này đối đầu ngón tay, là ngón giữa và ngón áp út——cách áo sơ mi, đang kẹp lấy một viên nhỏ tiêm của người ta.


Hạ Lục Nhất đột nhiên giận dữ vung tay lên, hất tung móng vuốt chó của Hà Sơ Tam!
Mà một tay kia của Hà Sơ Tam ôm eo hắn, nửa mặt đè lên vai hắn, lúc này đang mơ màng nỉ non một tiếng, theo bản năng cọ cọ mặt lên vai hắn, sau đó tiếp tục phát ra tiếng hít thở đều đều.


Hà sinh viên bị một xã hội đen lưu manh ép buộc một đêm, mệt ch.ết, khốn ch.ết, buồn bực ch.ết, còn đau lòng ch.ết [?], mới vô lực mà đi quản cái gối ôm hình người này có tức giận hay là không.


Hạ Lục Nhất lắc hai cái vẫn không tỉnh, có ý muốn một tát vào mặt cậu, bàn tay gấu vất vả lắm mới đến nửa mặt lại vẫn không thể hạ xuống—— tên nhóc này mặt đầy gỉ mắt, tát nó ô uế tay lão tử!


Hắn đẩy Hà Sơ Tam ra, tự mình đỡ song sắt đứng lên. Ánh bình minh đã chiếu đến mái biệt thự, nóc nhà trắng tuyết phản xạ lên sắc vàng, là màu sắc mới mẻ mà lóa mắt.


Hạ Lục Nhất ngẩng đầu lên híp mắt, nhìn chằm chằm vào ánh sáng kia một lát, hốc mắt hơi nóng lên… Khi cúi đầu, lại là gương mặt không đổi của hắn, là bộ dạng lão đại lãnh tình trấn tĩnh.


Hắn khom lưng nhấc cánh tay Hà Sơ Tam, kéo cái tên nhóc ngủ như héo này đặt lên vai mình, nửa lôi nửa tha về xe, ném ra phía ghế sau. Sau đó chính hắn ngồi vào ghế lái, kéo cửa xe xuống, châm một điếu thuốc.


Hắn vừa hờ hững phun một vòng khói thuốc, vừa ngẩng đầu tựa vào ghế ngồi, từ trong gương chiếu hậu nhìn thụy nhân bình tĩnh vô tội của Hà Sơ Tam.


Tối hôm qua hắn say đến mức đầu óc mê muội mới mang tên nhóc này đến đây. Nhưng mỗi câu tên nhóc này nói, mỗi chuyện cậu ta làm, mỗi ánh mắt cậu ta nhìn, hắn đều nhớ rõ.
Thậm chí ngay cả cái ôm nhẹ nhàng kia, hắn đều có ấn tượng mơ hồ không rõ.


Không phải hắn mẫn cảm, Hà Sơ Tam quả thật đã vượt rào, vượt qua giới hạn huynh đệ.
Hạ Lục Nhất mệt mỏi vắt tay lên trán, thong thả mà lâu dài, phun ra một vòng khói trắng hư vô.
……


Hạ đại lão xuân xanh hai mươi lăm, trái tim ôm ấp mối tình đầu mười mấy năm vừa mất, một lòng xông vào sự nghiệp, không có tư tưởng yêu đương. Tên nhóc chưa dứt sữa lại là vô dụng trong vô dụng. Bậc tình cảm nguy hiểm này, nên bóp ch.ết từ trong trứng mới là tốt nhất.


Nhưng nói là bóp ch.ết, hắn vẫn chưa chuẩn bị làm ra cái gì mà hận em sợ em, trốn trốn tránh tránh, cái trò chưa gặp qua ở giang hồ—— bình thường bạn càng tránh thì càng khó chịu, càng nhắc tới thì càng để ý. Hạ lão đại cho rằng mình đối với mối tình của tên nhóc con này, chưa từng để ý. Nên hắn muốn làm gì thì làm cái đó, muốn tìm tên nhóc này ăn cơm thì đi tìm ăn cơm, muốn dạy cậu ta đánh bóng bàn thì đánh bóng bàn, muốn bắt cậu ta đi nếm thử thức ăn thì đi nếm thử… Chẳng qua trong lòng vẫn luôn tồn tại một tâm tư, đó là muốn tên nhóc này khai bao.


Hắn nhận định tên nhóc gan to bằng trời này là đọc sách đến mụ đầu, chưa từng hẹn hò, vất vả lắm mới có một lão đại bao bọc cậu ta (tuy tên nhóc này không chịu thừa nhận), nhất thời nhận thức sai tình nghĩa huynh đệ thành động tâm, mỹ vị con gái còn chưa từng nếm qua mà đã đi vào con đường hứng thú với đàn ông.


——Hạ lão đại, chờ một chút, anh xác định anh nói không phải chính mình chứ?


Được rồi, Hạ lão đại viết văn cẩu thả tạm thời không đề cập tới, lại nói hắn sau khi bình tĩnh phán đoán như vậy thì vô cùng quan tâm vấn đề phát dục của Hà Sơ Tam. Hết việc thì tính xem nên tìm cho tiểu A Tam này một người để thể nghiệm một phen cá nước thân mật.


Mã tổng quản lý vội vàng xun xoe gọi điện thoại báo cáo: “Lão đại, tên nhóc họ Hà kia ăn gan chó rồi, hắn nói chiều chủ nhật không đi đánh bóng bàn với anh.”
“Lại nói muốn ôn thi? Hắn không phải đang đi thực tập ngân hàng sao?”


“Hắn nói tuần trước anh tìm người đẹp bên người dạy học cho hắn, hắn không cẩn thận quay tay đến hỏng, giờ vẫn chưa khỏi! Em thấy tuyệt đối là giả, lão đại! Tên nhóc này là lấy cớ trốn anh! Anh ra lệnh một tiếng, em lập tức bắt hắn về dần cho một trận!”


“Dần gì mà dần! Dần hỏng mày bồi được không?! Xách qua bồi lão tử xem phim.”


Vì thế chiều chủ nhật, Hà Sơ Tam bị khổ ép ‘xách’ qua rạp chiếu phim tư nhân công ty xã hội đen. Cậu vẫn mặc bộ quần áo cũ giặt đến bạc màu, cặp sách nhỏ đã đổi thành túi da cũ được đào lên ở góc chợ nào đõ, trên mũi mang theo một bộ kính mắt.


“Đọc sách đến mù rồi sao?” Hạ Lục Nhất nằm trên ghế Hawaii quan tâm cậu.
“Quản lý nói tôi nhìn trông quá trẻ, cần mang kính để hù người.” Hà Sơ Tam nói,“Đây là kính không độ.”


Hạ Lục Nhất xuy một tiếng, đưa bát trứng cá cho cậu, Hà Sơ Tam thành thật cầm, “Lục Nhất ca anh từ từ xem, tôi ở bên đọc tài liệu luận án, không làm ồn tới anh.”


Hạ Lục Nhất đối với loại chuyện một công đôi việc của cậu đã thành quen, cũng lười đập cậu, chỉ hờ hững quét mắt qua ngón trỏ tay trái được cuốn vải thưa kia, “Đệt! Thằng nhóc nhà cậu cũng biết diễn trò ha, “quay tay đến hỏng” là đây sao?”


“Không phải, hôm qua lúc làm công thì cắt trúng.”
“Cắt trúng? Không phải cậu bưng bê trong phòng trà sao?”
“Tháng trước bắt đầu học thái rau, quán A Hoa thúc ở ngoài thành, làm ăn rất tốt, người làm không đủ.”
Hạ Lục Nhất không cho là đúng, xuy một tiếng rồi quay đầu tiếp tục xem phim.


Đây là mùa đông năm 1990, công tác di dời thành Giao Long đã tiến vào giai đoạn giữa, đại đa số cư dân đã được chính phủ bồi thường nhà và tiền. Hà ba trước đây lưu lạc ở trong thành vài chục năm, bởi vì ở trong Hongkong tròn bảy năm nên cũng thuận lợi đạt được quyền tạm trú lâu dài, chân chính trở thành một thành viên trong thành thị này. Hơn nữa căn cứ vào gian nhà nhỏ hai gian này mà được phân đến một cư ốc ở gần bến tàu thành Cửu Long.


Chỉ là Hà cha vẫn là thân phận nha sĩ, chưa thể đạt được tư cách làm nghề hợp pháp, ở ngoài không thể mở được phòng khám, ông chỉ có thể bị bắt về nghỉ dưỡng lão. May mà Hà Sơ Tam thuận lợi tìm được công việc thực tập, mỗi tháng còng có một hai ngàn tiền trợ cấp. Bảng hiệu nhà A Hoa thúc thay mới, vừa lúc khai trương dưới lầu đường lâu nên trừ bỏ bốn ngày cuối tuần Hà Sơ Tam thực tập ở ngân hàng, thì thời gian còn lại đều làm công ở quán A Hoa thúc.


Hôm nay cậu vốn bưng bê như thường, kết quả đến giữa trưa, dưới tiếng gầm rú của A Hoa, gắp túi công văn chạy như bay, tự giác tự nguyện đến phòng bida cổng để “bị xách đi bồi lão đại”.


Hạ Lục Nhất nghênh ngang nằm ở trên ghế xem bộ《 Nếu trời có tình 》trong năm nay, Hoa Tử ở trong tiếng thét chói tai ở bãi đua xe, điên cuồng can đảm, soái đến không đường biên. Hạ lão đại xem thường phát biểu bình luận, “Xì, này đã tính là cái rắm gì, sớm chơi chán.”


“Anh từng đua xe?” Hà Sơ Tam hỏi.
Hạ Lục Nhất cười lạnh, khoe khoang nói,“Mười sáu tuổi chính là đứng đầu thành Cửu Long, trên trường xe chưa bao giờ thua!”
Hà Sơ Tam hơi nhíu mày, lo lắng hỏi,“Không có chuyện gì chứ?”


“…… Đương nhiên không có!” Sau này bị ngã gãy chân, bị Thanh Long cấm túc một tháng, từ đây Hạ Lục Nhất bị cấm chạm vào xe máy.


Tiểu hồ ly này, mẹ nó, giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy, dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn hắn hồi lâu, thẳng đến lúc Hạ Lục Nhất thẹn quá thành giận, mới ra vẻ ông cụ non mà thở dài, “Không có chuyện gì là tốt rồi.”


Hạ lão đại đập lên tay vịn ghế, Hà Sơ Tam lập tức im tiếng cúi đầu, chuyên tâm đọc sách.


Cậu mượn đèn bàn nhỏ trên bàn Hạ Lục Nhất chuyên tâm sột soạt lật tài liệu, cẩn thận gấp lại dùng bút nhớ ghi dấu lại những thứ quan trọng, rồi thu tài liệu vào trong túi công văn. Ngẩng đầu lên thì thấy Hạ lão đại đã nghiêng đầu ngủ.


Tối hôm qua Hạ Lục Nhất bồi mấy tham trưởng tiền nhiệm uống rượu, xã giao đến quá nửa đêm, xem phim đến một nửa đã bắt đầu ngủ gật. May mà còn xem được mối tình lãng mạn của nhân vật chính và thiên kim nhà giàu, không nhìn thấy cảnh cuối nhân vật chính thân mang trọng thương, kết quả là cùng kẻ thù đồng quy vu tận.


Cô gái nhỏ mi mục thanh tú trong bộ váy cưới chân trần chạy trong gió, máu tươi chảy ròng kéo dài hơi tàn rồi cuộn người run rẩy. Ca sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng hát “ôn nhu ngắn ngủi”: Lời đường mật không thể nói rõ, đây là cái kết tốt đẹp. Khát khao sinh mệnh cũng không rõ, vì sao phải thanh tỉnh…


Hà Sơ Tam im lặng thẳng lưng, ghé sát vào ghế dựa Hạ Lục Nhất, trong bóng đêm chậm rãi cúi thân mình…… Lại chỉ cầm lấy áo khoác Hạ Lục Nhất tùy tay ném một bên, nhẹ nhàng thay hắn đắp lên.
Diễm Thiếu: Hà Sơ Tam đang trưởng thành rồi…






Truyện liên quan