Chương 38

Ngày hôm sau, Hạ Lục Nhất chuyển vào chung cư của Hà Sơ Tam, xem như hai người chính thức có một ‘ngôi nhà’. Vì giấu người tai mắt, Hạ Lục Nhất ra vào còn cẩn thận so với việc nhập hàng thuốc trắng, chỉ dẫn theo hai cận vệ trông cửa, ngay cả Thôi Đông Đông và Tiểu Mã cũng không nói, ngẫu nhiên còn về nhà ở để ngụy trang.


Hà tinh anh ngoài mềm trong cứng, da mặt dày ngang tường thành còn có tâm trí bất khuất. Tuy dùng nửa bình vẫn chưa tiến hành đến bước cuối, nhưng cậu vẫn không vội mà trấn an dỗ dành, tiến hành theo chất lượng, hơn nữa còn lập kế hoạch trong ngày quốc tế năm nay, một hơi phải dùng hết!


Nhưng đến ngày 31/ , một thanh niên mi mỏng xuất hiện ở phòng khách ‘tổng công ty’ Kiêu Kỵ đường, trên mặt treo nụ cười như gió xuân.


“Chào anh Hạ tiên sinh, tôi là Lục Quang Minh, chủ nhiệm điều tr.a Liêm chính Công. Anh có hiềm nghi về việc tham ô hối lộ, trước đó là chánh thanh tr.a Hoa Thịnh ở khu đông thành Cửu Long, hiện giờ là thanh tr.a Hứa Hào Kiệt, hiện giờ muốn mời anh về hỗ trợ điều tra.”


Lúc đó Hà Sơ Tam đang ở trong một quán café gần bến tàu Trung Hoàn tiếp khách, bỗng tiếng điện thoại cắt ngang lời cậu, cúi đầu nhìn nhìn dãy số rồi xin lỗi khách hành, đi đến bên cửa sổ tiếp điện thoại.


“A Tam, không xong rồi, cháu mau về nhà đi!” Ngô mụ nức nở nói ở đầu dây bên kia: “Ba cháu, ông ấy, ông… Ô ô ô…”


available on google playdownload on app store


Hà Sơ Tam chạy tới bệnh viện. Hà ba phát tác bệnh tim, nguyên nhân không chỉ xuất huyết não, còn có chuyện Ngô mụ không chịu dạy dỗ con gái Hân Hân. Ngô mụ phát hiện gần đây vẻ mặt Hân Hân hoảng hốt, hành tung bất định, còn trộm lấy tiền trong nhà, thì kêu Hà ba cùng theo dõi Hân Hân, kết quả lại phát hiện Hân Hân và tên côn đồ kia cùng nhau hít thuốc phiện! Hà ba nổi giận, cầm côn đánh bạn trai Hân Hân, bị Hân Hân cản lại gào mắng: “Ông già ch.ết tiệt, ai khiến ông xen vào chuyện người khác!” Bạn trai Hân Hân nhân lúc rối loạn mà quay người bỏ chạy, Hà ba và Hân Hân cãi nhau một trận, Hân Hân giận dỗi bỏ đi, chân trước mới vừa đi, sau lưng Hà ba tức giận đến té xỉu.


Hà Sơ Tam và Ngô mụ cùng canh giữa ngoài phòng cấp cứu, Ngô mụ lo lắng thương tâm đến cực điểm, không kiềm được nước mắt, không ngừng giải thích với Hà Sơ Tam: “Nếu không nhờ ba cháu thì tốt rồi, bác thật có lỗi với hai cha con cháu.” Hà Sơ Tam cường định tâm thần, an ủi Ngô mụ, còn gọi điện với vài hàng xóm quen biết nhờ họ tìm kiếm tung tích Hân Hân, lo lắng con bé dưới cơn tức giận thì càng làm bậy làm bạ.


Nhờ vả xong, Hà Sơ Tam mới chú ý trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là số của Thôi Đông Đông. Hà Sơ Tam nghi hoặc gọi về, Thôi Đông Đông ở đầu dây bên kia ồn ào, loạt xoạt nhiều thứ đều là tiếng người cãi nhau, tiếng bước chân.
“Tiểu Tam tử, giờ cậu đang ở đâu?”


“Tôi…” Hà Sơ Tam chần chờ, cậu nghe thấy sự nôn nóng chưa từng có ẩn trong lời Thôi Đông Đông.
“Không nói nhiều nữa, cậu lập tức đến tầng hầm ngầm tổng công ty, nhanh lên.”


Hà Sơ Tam nhìn thoáng qua đèn đỏ cấp cứu vẫn còn đang sáng: “Sao vậy, Đông Đông tỷ? Giở tôi có chuyện quan trọng không thể rời đi.”
“Hạ Lục Nhất bị Liêm chính công bắt.”
“……”
Đây là lần thứ hai đầu Hà Sơ Tam xuất hiện tiếng ù ù.


Cậu chớp mắt, cố gắng bình tĩnh nói: “Vì sao?”
“Chuyện ba năm trước gửi mấy vạn cho mấy tham trưởng, rắm chỉ lớn hơn chút mà không biết Liêm chính từ camera chỗ nào mà tóm được một tham trưởng.”
Hà Sơ Tam cố bảo trì lý trí: “Nhưng giờ tôi đến công ty thì giúp được gì?”


“Liêm chính bắt thóp cái này, muốn tr.a rõ sổ sách công ty, chuyện phát sinh đột ngột, ‘sổ sách’ công ty năm nay vẫn chưa làm xong. Chiều này họ sẽ qua đây liêm phong công ty. Tiểu Tam tử, lúc này giúp được chỉ có mình cậu.”


Hà Sơ Tam lui về phía sau một bước, ngón tay siết chặt điện thoại. Nín thở thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Xin lỗi, Đông Đông tỷ, em không thể giúp chị làm sổ sách.”


Thôi Đông Đông bên kia im lặng rồi phát hỏa: “Cậu giúp tôi?! Cậu chính là giúp Lục Nhất ca nhà cậu! Nếu tr.a được chỗ hổng của sổ sách thì hắn bị phán càng lâu!”


Giọng nói Hà Sơ Tam lại trở nên bình tĩnh: “Xin lỗi, Đông Đông tỷ, trước đó tôi đã nói sẽ không giúp các người làm sổ sách, hơn nữa điều khoản trong đó không phải nhất thời vài giờ là có thể làm xong, vội vàng làm thì càng lưu lại sơ hở. Làm như vậy không thể thực hiện được.”


“Đệt mẹ, mày đừng có nói nhảm với bà đây!” Thôi Đông Đông gào rống trong điện thoại: “Lục Nhất bình thường đối với mày như thế nào?! Mày có biết lần mày bị bắt, hắn mạo hiểm tính mạng tự đi cứu mày! Vì mày mà khép nép đi cầu Kiều nhị, thiếu chút nữa là dâng cả nửa Kiêu Kỵ đường cho người! Cho dù có một cơ hội cũng phải cứu mày! Giờ mày…”


“Thật xin lỗi, tôi phải cúp máy, liên lạc sau.”
Không để ý Thôi Đông Đông tức giận có nghe rõ cậu nói hay không, Hà Sơ Tam cúp máy, sau đó tắt nguồn.


Ngô mụ ở phía xa lo lắng nhìn cậu, lại phát hiện đứa nhỏ trấn tĩnh đứng chôn chân tại chỗ, đột nhiên không chịu nổi gánh nặng mà ngồi khụy xuống, vứt điện thoại mà che mặt mình, gân xanh trên mu bàn tay giật giật như muốn xé rách tấm da đạo đức giả của mình.


Bà vội vàng chạy về phía cậu, luống cuống tay chân vỗ về lưng cậu, an ủi: “Đừng sợ, A Tam, đừng sợ, ba cháu sẽ ổn mà.”
Hà Sơ Tam đóng chặt mắt há miệng thở dốc, có muôn vàn lời muốn nói lại chỉ khàn đặc chen ra một chữ: “Xin lỗi.”


Cậu có lỗi với Ngô mụ và ba vì cậu đã không để ý tới em gái thời phản nghịch, không chiếu cố tốt cho ba. Cậu có lỗi với Thôi Đông Đông, cô phụ sự tín nhiệm và phó thác của cô. Cậu có lỗi với Hạ Lục Nhất, lúc này đây cậu lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, cậu không thể để cho cảnh sát bắt được bất cứ nhược điểm nào.


Cậu có lỗi với lương tâm cậu, cậu yêu phải một xã hội đen tội ác chồng chất.
……


Hạ Lục Nhất thiên phòng vạn phòng O kí và tổ Tảo Độc, cuối cùng lại rơi tay một tên chủ nhiệm điều tr.a liêm công chính vừa mới thăng chức. Lục Quang Minh không tr.a hắn giết người phóng hỏa, không tr.a hắn buôn lậu thuốc phiện, không tr.a hắn có phải trùm xã hội đen hội Tam Hoàng hay không, cũng không tr.a hắn có rửa tiền đen hay không, mà chỉ tr.a tiền đút lót và trốn thuế lậu, chứng cớ đơn giản vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền.


Phòng thẩm vấn Liêm chính công không giống O Kí, cà phê nóng, điều hòa vừa đủ ấm, người thẩm vấn là Lục Quang Minh luôn treo nụ cười như gió xuân —— như một con hồ ly gian xảo.


“Hạ tiện sinh, tôi không giống Tạ sir, anh ta là superman muốn bắt tất cả kẻ xấu trong thiên hạ, cứu vớt toàn thế giới, mục tiêu của tôi lại rất rõ ràng.” Hắn cúi lưng, tránh một bên máy theo dõi, ghé sát bên tai Hạ Lục Nhất nói: “Là anh.”
Hạ Lục Nhất thoáng nhướn mi, không trả lời.


Lục Quang Minh tiếp tục nhẹ giọng nói: “Tôi biết Kiêu Kỵ đường có một quyển ‘sổ sách’, trong đó ghi lại tất cả ‘các vụ làm ăn’ của Kiêu Kỵ đường trong hai mươi năm về đây và tất cả ‘thượng cống’. Tôi không hứng thú với chuyện làm ăn của các anh, tôi chỉ muốn phần ‘thượng cống’ trong đó. Cho tôi, tôi sẽ tiêu hủy tất cả chứng cơ bất lợi với anh.”


“Ha?” Hạ Lục Nhất mặt không đổi nhìn đối diện với thủy tinh theo dõi: “Cậu hứng thú với vị tham trưởng nào vậy?”
Lục Quang Minh nheo mắt cười,“Vị trên trời kia.”
Hạ Lục Nhất rốt cuộc nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía hắn: “Lục chủ nhiệm muốn động lão chưởng quỹ?”


Lục Quang Minh cười lớn: “Hạ lão đải quả nhiên không thích nói chuyện mập mờ, thật sảng khoái.”
“Lục chủ nhiệm tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ.”


“Đáng tiếc để Lục chủ nhiệm thất vọng rồi. Kiêu Kỵ đường chưa từng qua lại với lão chưởng quỹ, huống hồ Hạ Lục Nhất tôi không chọc nổi lão chưởng quỹ, không dự tính tuẫn táng vì Lục chủ nhiệm.”


“Chưa từng qua lại? Hai năm nay Hạ lão đại như mặt trời ban trưa, sao có khả năng không được lão chưởng quỹ ưu ái?” Lục Quang Minh cười nói: “Hạ lão đại đây là quá khiêm nhượng rồi.”
“Tin hay không tùy cậu.” Hạ Lục Nhất thu hồi ánh mắt, không nói thêm.


Lục Quang Minh nói bóng nói gió, uy bức lợi dụng, Hạ Lục Nhất bền chắc như thép, không hề xao động. Hai ngày nay Lục Quang Minh không ngừng dây dưa nhưng không thu hoạch được gì. Hắn xem như đã hiểu Hạ Lục Nhất sẽ không nhiều lời, cũng quả quyết không dễ dàng đưa ra sổ sách Kiêu Kỵ đường. Hắn cũng không vội, đơn giản là làm thuận nước giong thuyền, ném cái bánh mì lạnh này cho Tạ Gia Hoa, đó là chứng cớ tham ô của Hạ Lục Nhất.


“Camera đút lót vài năm trước sao cậu lấy được?” Tạ Gia Hoa hỏi hắn.


“Một buổi sáng nào đó nó tự xuất hiện trong hòm thư nhà tôi.” Lục Quang Minh nhún vai: “Nhìn góc độ quay, có thể là nhân viên quay lén. Xã hội đen nội đấu, bên ta nhặt được tiện nghi, điều này không phải rất thú vị sao, Tạ sir?”


Tạ Gia Hoa nhíu mày: “Đấu với Hạ Lục Nhất chẳng qua là một ‘Hạ Lục Nhất’ khác, càng miễn bàn bọn họ đang coi liêm chính công và cảnh sát thành công cụ tranh đấu. Mấy thế lực xã đoàn có tăng có giảm, tranh đấu không ngừng, chỉ biết làm xã hội Hongkong hỗn loạn thêm mà thôi, tôi không thấy thú vị gì cả.”


Gã thu tư liệu chứng cớ, lạnh lùng đứng dậy: “Lần nay cám ơn cậu. Hi vọng về sau chúng ta không cần gặp lại.”
Lục Quang Minh ở sau lưng gã gõ gõ lên mặt bàn: “Tạ sir, nếu muốn tỏ vẻ cám ơn thì nhớ trả tiền café nha.”
Tạ Gia Hoa đi đến trước quầy thanh toán, không quay đầu lại.


Lục Quang Minh nhìn bóng lưng thẳng tắp của gã, híp mắt mỉm cười.
Hắn nâng ly uống một ngụm café, lại như động kinh phá lên cười.
“Thú vị, Tạ sir, anh thật sự rất thú vị.”


Hạ Lục Nhất bị một đám người O ký và Liêm chính công thay phiên thẩm vấn, tố lên quan toà, sau khi nộp một số tiền bảo lãnh lớn, hắn tạm thời được thả về ngôi nhà ở thành Cửu Long, cấm rời Hongkong.


Hà Sơ Tam thay đổi thâm tình tha thiết ngày xưa nhưng lại chưa từng vào cửa hỏi thăm hắn một lần. Mãi đến một tuần sau, cậu mới gọi đến chỗ Tiểu Mã —— điện thoại Hạ Lục Nhất bận, Thôi Đông Đông thì không chịu nhận điện thoại cậu.


Tuy Tiểu Mã cũng oán hận Hà Sơ Tam lâm trận bỏ chạy nhưng nhớ tới mấy ngày nay lão đại nhà mình trông cửa ngóng mong, vẫn chạy lên lầu, dâng điện thoại đến trước mặt Hạ lão đại, trước ánh mắt nhìn chăm chăm của Hạ lão đại mà ngoan ngoãn thối lui.
“Lục Nhất ca.” Hà Sơ Tam nhẹ giọng gọi.


Hạ Lục Nhất tựa đầu giường hút thuốc, vẻ mặt uể oải, thanh âm ôn hòa: “Nghe nói ba cậu nhập viện, giờ sao rồi?”


“Hôm trước vừa thoát nguy hiểm, giờ chưa thể xuống giường.” Hà Sơ Tam đứng ở cửa phòng, vừa quay đầu nhìn Hà ba. Hà ba mặc đồng phục bệnh nhân, tựa bên đầu giường vừa tiếp nước vừa xem báo, thân thể bệnh tật tiều tụy nhưng tinh thần rất tốt, trong miệng không ngừng ngâm tiểu khúc.


—— Ba sinh bệnh, lấy lí do để Hà tinh anh xin nghỉ dài hạn, cực nhọc cả ngày cả đêm, không ngủ không nghỉ ở bên giường hầu hạ cả một tuần, đây chính là đãi ngộ khiến các bệnh nhân cùng phòng vô cùng ghen tỵ. Lỗ mũi Hà ba hếch lên trời, khỏi cần nói là có bao nhiêu đắc ý!


“Sao lại bệnh thành như vậy? Mệt?”
Hà Sơ Tam khẽ thở dài: “Em gái tôi tìm một tên côn đồ làm bạn trai, học người ta hít thuốc phiện khiến ba tức sinh bệnh.”


Hạ Lục Nhất nghe ngữ khí cậu ngưng trọng, nói đùa dỗ: “Không phải cậu cũng đang tìm một côn đồ sao, sao không học người ta hít thuốc phiện.”
Hà Sơ Tam ở bên kia xì xì cười: “Anh thừa nhận tôi là bạn trai?”


Hạ Lục Nhất khụ lớn tiếng: “Cái tên dạy hư em gái cậu tên gì, tôi tìm người dạy dỗ gã.”
Hà Sơ Tam ở bên kia do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Thật ra… tôi cũng muốn tìm anh giúp.”
“Sao thế?”


“Em gái tôi ở cùng tên côn đồ kia, hàng xóm cùng nhau tìm giúp mấy ngày nay vẫn chưa thấy, tôi sợ nó gặp chuyện không may.”
Hạ Lục Nhất nhíu mày: “Sao không nói sớm với tôi? Tên khốn kia tên gì?”
“Nó gọi gã đó là ‘Đại Cao’, không biết ở chỗ nào.”


Hạ Lục Nhất cao giọng gọi Tiểu Mã tiến vào, nói một chút về tên Đại Cao và em gái Hà Sơ Tam để gã lập tức phái người đi thăm dò. Tiểu Mã phía trên khó chịu, bị Hạ Lục Nhất trừng mắt, tâm không cam tình không nguyện nhận mệnh lao đi.


Hạ Lục Nhất tiếp tục trấn an Hà Sơ Tam: “Yên tâm đi, toàn Hongkong đều là người của Lục Nhất ca nhà cậu, vài phút là tìm được. Cậu muốn xử thằng đó thế nào? Nhốt vào ***g lợn hay chát xi măng?”


Hà Sơ Tam khẩn trương nói: “Đừng! Ngạn lần đừng…” Chính là lo lắng Hạ Lục Nhất sẽ thay cậu ra tay bạo lực, gây thêm phiền phức cho Hạ Lục Nhất nên mới rề rà không tìm hắn giúp.


Hạ Lục Nhất cười một tiếng: “Đùa cậu thôi, tôi tự biết chừng mực. Nhưng thằng đó vẫn nên giáo huấn một chút, em gái lão tử cũng dám trêu chọc.”


Hà Sơ Tam khụ một tiếng —— Hân Hân sùng bái hảo hán giang hồ mà biết mình có thêm một lão đại xã hội đen làm anh trai, không biết sẽ phản ứng như thế nào.
“Cậu gần đây khỏe chứ?” Hắn hỏi.


—— Tin tức《Liêm chính công trọng quyền xuất kích, lão đại xã hội đen tham ô rơi xuống nước》đã truyền khắp ngõ ngách Hongkong, Hà ba cầm tạp chí trong tay, nhìn xem thở dài thở ngắn.


“Không sao.” Hạ Lục Nhất bình thản nói. Chứng cớ trong tay Lục Quang Minh và Tạ Gia Hoa không dao động được Kiêu Kỵ đường, hơn nữa thủ hạ của hắn có đại luật sự bốc phét cao siêu, cùng lắm là bị phạt một khoản tiền, phán hắn ba năm một tháng.


Nhưng ba năm một tháng này cũng không thái bình, từ sau khi hắn bị bắt, các trưởng lão bị chèn ép tình tìm nơi phát tiết, phía dưới có không ít đám tiểu bối bắt đầu rục rịch. Nếu Hạ Lục Nhất bị phán bỏ tù, Tiểu Mã bối phận tư lịch không đủ, Thôi Đông Đông lại là ‘hạng đàn bà con gái’ không lọt vào mắt các trưởng lão, e là có biến hóa.


“Xin lỗi.” Hà Sơ Tam áy náy nói: “Ngày đó anh gặp chuyện không may, Đông Đông tỷ từng tìm tôi làm sổ sách, tôi cự tuyệt.”


Hạ Lục Nhất trầm mặc, thật ra Thôi Đông Đông đã sớm có chuẩn bị với chuyện sổ sách, trước mắt đều không xảy ra vấn đề gì, hắn biết một chiêu này của Thôi Đông Đông chỉ đang thử thăm dò lòng trung thành của Hà Sơ Tam —— cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện máy nghe lén kia.


“Việc đó cô ta làm không tốt, cậu không cần giải thích. Tôi không muốn kéo cậu vào bất cứ chuyện gì của Kiêu Kỵ đường.”


Hà Sơ Tam cố áp chế cảm xúc mãnh liệt cuộc trào trong lòng: “Anh không trách tôi là tốt rồi, tôi… tôi vẫn muốn gặp anh nhưng chỗ ba cần người chăm sóc, Ngô mụ lại đang tìm em gái… Tôi rất nhớ anh….”


“Nhớ thì đi gặp người ta đi!” Hà ba ở trong phòng bệnh suy yếu nói, ông mơ hồ nghe thấy một câu nhớ nhớ gì đó: “Ba mày đều bệnh như thế này, không sống nổi mấy ngày đâu! Mày còn không tính mang vợ mày cho ba xem mặt hả!”


“Ba à, bác sĩ nói ba chỉ cần qua nguy hiểm là không sao rồi. Còn có ba cần nghỉ ngơi, nói ít, đừng kích động.” Hà Sơ Tam che microphone quay đầu dỗ nói.
Hà ba căm giận đập báo, nằm xuống.


Hà Sơ Tam buông microphone, Hạ Lục Nhất ở bên kia cười nói: “Nếu không phải là không được thì tôi cũng muốn qua vấn an ba cậu —— chắc giờ ông ta không có khí lực nhổ răng đúng không?”


Hà Sơ Tam buồn cười một trận, thấy Lục Nhất ca nhà mình giống một con sói xám chỉ biết giương nanh múa vuốt nhưng khi thấy Hà ba thì không khác gì cừu con “Bê ~” một tiếng rồi cắp đuôi chạy trối ch.ết.


“Tôi phải cúp máy.” Hà Sơ Tam thấy bác sĩ đến đổi thuốc thì nói: “Chờ bên ba ổn định thì tôi tới gặp anh.”


“Không cho đến!” Hạ Lục Nhất trầm giọng: “Cậu không được liên hệ với bất cứ ai ở chỗ tôi, Tiểu Mã cũng không được. Nếu em gái cậu có tin tức thì tôi phái người liên hệ với cậu.”
Hà Sơ Tam nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.


Hạ Lục Nhất biết cậu ủy khuất, trong lòng mình cũng chua chát, nghẹn rồi lại nghẹn nhưng vẫn ôn nhu dỗ dành: “Ngoan, chiếu cố ba cho tốt, ở nhà chờ tôi. Lục Nhất ca trở về sẽ bù cho cậu một tết thiếu nhi.”
Hà Sơ Tam cười, che má nóng, nhẹ giọng nói: “Được, tôi chờ anh về đón tết thiếu nhi.”


“Ừ, cúp đây.”
“Chờ đã.” Hà Sơ Tam quay đầu nhìn bác sĩ và Hà ba cách đó không xa, bay nhanh, lặng lẽ ‘chụt!’ một tiếng với microphone, đè thấp giọng nói,“Hôn một cái.”
“Khụ! Hôn cái rắm! Buồn nôn!”


Hà Sơ Tam ở bên kia ủy khuất gọi một tiếng “Lục Nhất ca…” Âm cuối kéo dài miên man, vô hạn chờ mong.
“Được rồi được rồi, ngậm miệng!”
Hạ Lục Nhất quay đầu, cảnh giác nhìn lướt qua cửa phòng ngủ đóng chặt.
“Chụt!”


Khóe miệng mang ý cười cắt đứt điện thoại, hắn thở dài một hơi, ngả về phía sau, tay chân duỗi trên giường.
Hoàn thượng bộ.
Đoạn trích Hạ bộ:
Chiếc cửa sắt nghiêm ngặt dần dần mở ra, một chiếc xe chở tù chậm rãi đi vào ngục giam.


Đến khi xe dừng lại, nước bùn bắn tung tóe khắp nơi. Mấy phạm nhân mang còng tay đi xuống xe, dưới áp lực và thời tiết âm trầm mà ai cũng cúi đầu, không phát ra một tiếng.
Một phạm nhân cuối cùng đặt chân xuống xe, nước bùn bắn lên ống quần hắn, đế giày mỏng mảnh khiến hắn cảm thấy ẩm ướt.


Hạ Lục Nhất hơi nhíu mi, thẳng lưng, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía thành trì cô độc bao phủ bởi mây đen.
~~~~~~~~~~~~~


Tại lúc Đại Cao bất ngờ không kịp đề phòng kêu gào, Hà Sơ Tam ngồi trung tấn dồn khí đan điền, một quyền đánh về phía trước! Cứng rắn mạnh mẽ đập vào dạ dày Đại Cao! Thừa dịp gã ăn đau khom lưng, cậu nghiêng mình thủ thế, hai tay chia ra, đùi phải quét sang bên, lại một chiêu thái cực quyền thụi khủy tay —— chưởng lực bổ ngang lên cổ họng Đại Cao, đồng thời ngay lúc đó tay trái đánh ra một chưởng vào mặt!


Đại Cao còn chưa kịp kêu, ngẩng mặt đổ về phía sau, Hà Sơ Tam thuận thế giật lấy súng trong tay gã, vặn tay về sau siết chặt lấy cổ gã, súng lục dí lên đầu!
“Đều tránh ra!” Cậu lớn tiếng quát to!


“Hà tiên sinh, tha mạng, tha mạng!” Đại Cao choáng váng hoa mắt cầu xin tha: “Tránh ra! Chúng mày còn không mau tránh ra!”
Một đám ác hán định xông vào đều vội vàng lui ra sau, chìa ra một bên Hân Hân đang há hốc miệng.
“Sam ca, anh, anh luyện qua kungfu?” Cô nàng bị thân thủ lưu loát của Hà Sơ Tam làm cho kinh sợ.


Hà Sơ Tam mặt dính máu, ánh mắt bắn ra hàn quang. Thị uy quét qua đám người xung quanh, kéo cổ Đại Cao: “Đi!”
~~~~~~~~~~~~~


Hà Sơ Tam ngơ ngẩn nằm trên mặt đất, trong lòng kinh hãi không kém gì Hân Hân ngày đó thấy anh trai nhà mình phát uy —— đây mà là Tiểu La một cô gái ôn nhu ngại ngùng gần như chưa từng mở miệng sao?”


“Nằm đần ở đó làm gì! Tới vừa lúc! Giúp tôi kéo hai tên phế vật này vào wc!” Tiểu La lạnh lùng hất cằm.


Như Hà Sơ Tam sở liệu, tối nay trong nhà Thôi Đông Đông có hai tên sát thủ. Một tên bị trúng đạn cẳng chân, một tên bị gãy xương sường, đều bị Tiểu La trói thành bánh chưng, trong miệng nhét giẻ lau, ở trong phòng khách kêu ô ô thảm thiết, giãy dụa như cá trên thớt.


Còn Tiểu La mặc váy ngủ vàng dây đai, lộ ra nửa bầu ngực sữa, đùi trắng nõn nà, trên gương mặt non nớt còn dính vài vệt máu. Cô cầm súng đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu châm cho mình một điếu thuốc, thỏa mãn nhả ra một làn khói trắng lượn lờ. Dưới ánh trăng mờ ảo, giống như một nai con thành tinh.


“Nhanh lên đi!” Cô ngậm thuốc trừng mắt nhìn về phía Hà Sơ Tam.
~~~~~~~~~~~~~
Tác giả lảm nhảm:
Lời vô nghĩa không nói nhiều nữa, lên xe thôi [づ ̄  ̄]づ╭?~
Edit lảm nhảm:


Cuối cùng cũng xong. Hic, chị rắn rết viết một chương dài gấp đôi chương nhà người ta a QAQ. Cám ơn nhà bạn Lâm Phong đã share QT và raw! Cám ơn các bạn đã ủng hộ nha! Không biết có nên làm thêm cuốn hạ bộ không nhỉ? >o
--------------------
Chương trước[INPUT]Chương tiếp
[INPUT][INPUT]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.






Truyện liên quan