Chương 7: Chỉ cần là em... tôi nguyện ý!
Bước chân khựng lại, nở nụ cười nhạt.... đùa cậu sao? Đừng làm như vậy chứ, cậu thật sự rất dễ bị tổn thương đấy.... cậu đã rơi lệ rồi mà, chưa đủ sao? Gắng giữ cho giọng của mình tự nhiên nhất, cậu khẽ cất tiếng:
- Đừng đùa em...
- Lời anh nói mà em cho là đùa sao? - Tuấn Khải ngạc nhiên, cao giọng nói.
- Vậy thì em nên nghĩ nó là gì đây.... tỏ tình thật sao? - Thiên Tỉ quay người nhếch miệng.
- Cậu là nghe không rõ hay là nghe mà không hiểu? - Vương Nguyên lớn giọng, hắn thật sự không thích cái cách ứng xử này của cậu.
- Dù có nghe thấy tớ cũng hi vọng bản thân không hiểu.
- Cậu... cậu...
* Chát*
- A! Anh đánh em? - Cúi đầu, tay giữ lấy một bên mặt, Thiên Tỉ giọng run run.
- Đúng, là anh đánh em. Em không cảm thấy bản thân mình rất quá đáng sao? - Tuấn Khải tức giận, hai mắt đỏ lừ. Cậu là muốn làm khó anh sao? Lời tỏ tình của anh và Vương Nguyên đối với cậu chỉ là như một trò đùa sao? Nó đáng để mang ra đùa sao? Nó rẻ tiền đến vậy sao?
- Em quá đáng? Hừ... nực cười... là em quá đáng sao? Anh biết gì về em, anh hiểu gì về em mà nói em như vậy?
- Anh...
Lời nói còn chưa dứt liền trực tiếp bị cắt ngang:
- Anh không biết gì cả, Vương Tuấn Khải! Cậu cũng không biết gì cả, Vương Nguyên! Hai người cảm thấy đùa như vậy rất vui sao? Rất thỏa mãn sao....
Thiên Tỉ mất bình tĩnh, giọng nói cũng theo đó mà thay đổi nhỏ dần. Gương mặt đầy nước mắt.... thật sự rất đáng thương....
Cậu không hiểu hiện tại mình là đang nghĩ gì nữa, cứ như vậy mà mất bình tĩnh, mà rơi lệ. Mọi người nói cậu rất mạnh mẽ, nói cậu như ngọn cỏ dại kiên cường dù có bị chôn vùi cũng sẽ vượt qua từng chướng ngại vật mà ngoan cường sống sót nhưng... tại sao hiện tại cậu lại yếu đuối như vậy? Tại sao hả? Tại sao?
Không phải đã chính cậu đã nói, đã cam đoan rằng nếu bản thân mà có lỡ thích họ, lỡ yêu họ thì sẽ cố gắng kìm nén mà không phải sao? Nhưng hiện tại là gì vậy?
Không hiểu... cậu thật sự không hiểu.... cũng thật sự không muốn hiểu....
- A A A!
- Thiên Tỉ, đừng như vậy có được không? Đừng khóc có được không? Tớ thật sự rất đau...
Nhanh chóng bước đến bên cậu, Vương Nguyên dang tay ôm gọn lấy thân hình nhỏ bé đang kịch liệt run rẩy mà thầm thì bên tai cậu. Giữ cậu thật chặt, ôm cậu thật chặt tưởng như chỉ cần buông lỏng tay ra một chút thì cậu sẽ biến mất vậy.
- Tớ... tớ... tớ... A A A tránh ra, cậu tránh ra! Tớ không cần cậu thương hại.... tránh xa tớ ra, tớ không cần...
Đưa tay đánh liên tục vào người trước mặt, những giọt nước mắt trong, sáng như pha lê thi nhau chảy thành từng dòng ngày một nhiều. Thiên Tỉ khóc càng lúc càng lớn... càng lúc càng mất bình tĩnh...
Mặc cậu đánh Vương Nguyên vẫn một mực ôm lấy cậu, gương mặt vì đau mà nhăn lại, đôi mắt nhắm hờ.
- A!
Vương Nguyên bị Thiên Tỉ đẩy ra xa, cả người vì bất ngờ nên ngã xuống, đầu liền bất ngờ chảy máu.
- Vương Nguyên... tớ... tớ... máu... đầu cậu... tớ không cố ý.... Vương Nguyên... cậu... xin lỗi... tớ... - Tay run run Thiên Tỉ chỉ về hướng Vương Nguyên, sợ hãi.... cậu là vừa rồi làm cho Vương Nguyên bị thương rồi, chảy máu rồi... Cậu không cố ý... cậu thật sự không cố ý.... Chân vừa bước đến gần hắn thì liền lùi lại thật nhanh, cậu sợ, cậu sợ... cả người ngồi thụp xuống đất.
Đỡ Vương Nguyên dậy, Tuấn Khải nhanh bước đến gần Thiên Tỉ dựng cậu dậy:
- Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.
- Em... không... không.... cố ý... em không cố ý... em... em....
Chân tay khua loạn xạ, nước mắt thì không ngừng rơi xuống, cậu hiện tại thật giống như đã mất hết lí trí, đã phát điên rồi...
- Bình tĩnh, Thiên Tỉ, nhìn anh! Nhìn vào mắt anh! - Thực nhanh, Tuấn Khải liền ôm cậu vào lòng thật chặt, chặt đến nỗi tưởng chừng như không thở được.
-....
Nhìn thấy Thiên Tỉ ngoan ngoãn làm theo lời mình, Tuấn Khải cũng cảm thấy cực hài lòng. Thả lỏng tay, anh tiếp tục:
- Em cảm thấy ổn hơn rồi chứ? Nào nói đi, hãy nói cho anh nghe cảm giác của em, được không?
- Em... em....
- Nói đi, em nói được mà! - Anh đưa tay vuốt dọc sống lưng cậu như thay cho lời cổ vũ.
Anh cảm thấy nếu như cậu nói ra cảm giác trong lòng mình thì bản thân anh lẫn Vương Nguyên đều có thêm một cơ hội để yêu cậu, để bên cậu... Anh không dám cam đoan nó sẽ hoàn toàn đúng nhưng không hiểu sao vẫn chắc chắn suy đoán của bản thân.
- Em đau, rất đau... Cảm thấy như vậy rất đau trong tim, cả người đều không thoải mái, đều là khó chịu đến tột cùng. Nhìn thấy Vương Nguyên như vậy em cũng rất đau, nó nhói lên từng đợt một ở trong tim, trong lòng em. Được anh cùng Vương Nguyên ôm thật sự cảm thấy rất vui, rất ấm áp, hơn nữa tim còn đập rất nhanh, rất mạnh. Nhưng khi thấy ai người thân mật với ai lại thấy mình một mực khó chịu bất quá là không dám biểu lộ ra...
Ngay tức thì Tuấn Khải buông tay ra khỏi người cậu, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia lạ thường... Vương Nguyên cũng đã bước đến bên gần với Tuấn Khải, đứng trước cậu.
Cậu nói gì sai sao? Nói gì không đúng sao? Sao bọn họ lại có biểu hiện lạ như vậy?
- Em sai sao?
- Không, em không sai...
- Chúng tôi yêu em...
Bước một bước, vòng tay qua lưng của Tuấn Khải và Vương Nguyên, cậu vùi mặt vào vai của họ khẽ nấc lên:
- Nhưng cảm giác của em lại cùng tồn tại song song dành cho hai người...
Cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên má cậu, hôn lên từng giọt nước mắt đang lăn trên má, hắn cùng anh khẽ nói:
- Chỉ cần là em, tôi nguyện ý....
~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~
Hú hú * tuôi lên cơn* ~.~