Chương 9
- Thật không ngờ cậu nhóc đó lại có tầm ảnh hưởng lớn với Tâm Nhi như vậy_ Tuấn Kiệt lẩm bẩm
- Cậu nhóc nào thế cháu? Bạn Băng Tâm sao?_ Bác Dương nghe được những lời nói của anh nhanh chóng hỏi lại
- D...dạ Không...không có gì, là bạn bè hàng xóm đấy ạ. Đúng rồi chính là hàng xóm, hàng xóm của chúng ta ạ!_ Anh ngắc ngứ trả lời tại vì mấy lần thấy Tâm và cậu nhóc đó nói chuyện hay vào tầm sáng sớm hoặc tối muộn. Nhìn cách nói chuyện rất vui vẻ và thời gian làm anh nghi ngờ quan hệ của hai người bọn họ.
Tâm đang làm bài tập, cái điệu bộ chăm chú của cô chỉ là muốn mọi người cứ coi như cô không ở đây nói chuyện cho thoải mái. Mắt và tay làm việc của nó, riêng cái tai nãy giờ đã nghe ngóng hết tất cả mọi chuyện. Quan sát thấy thái độ không bình thường của Tuấn Kiệt ca khi nhắc đến mình và Thiên Thiên. Một chút ngắc ngứ, nói không thành câu trôi chảy,những việc này rất ít khi xảy ra với Tuấn Kiệt, ánh mắt cứ như muốn giấu chuyện gì đó, thi thoảng lại trầm ngâm suy nghĩ khiến Tâm như hiểu ra gì đó và đưa ra một kết luận cuối cùng. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:
- Đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì đấy nhé. Anh nhớ rõ nè: Bạn bè tốt, là bạn bè tốt, tuyệt đối không có tình cảm vớ vẩn đâu. Anh thấy em gái anh thích đua đòi lắm hả?
Thử tưởng tượng cái cảnh đang đăm đăm suy tư một chuyện gì đó cái tự nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, một giọng nói trầm mà có hơi sát khí thì ai mà chả giật mình lo sợ. Và Tuấn Kiệt cũng đang rơi vào trạng thái đó
- Trời ạ, có biết như thế là dọa ch.ết người ta không hả nhóc kia
- Có ch.ết đâu mà phải lo chứ. Anh đừng có mà nghĩ rồi lại suy diễn lung tung chuyện của em với cậu ấy. Đến họ tên đầy đủ của cậu ta em còn chả biết nữa mà
- Công nhận em tốt với bạn quá, có tâm ghê, y chang cái tên ấy, mà ai biết được bây giờ không có tình cảm vậy sau này thì sao chứ nhỉ?_ Anh cười cười, cái mắt gian nhất quả đất. Thấy biểu cảm hâm hâm của Tuấn Kiệt, Tâm không thương tiếc dáng dáng quyển vở cho mấy cái đau điếng vào đầu. Anh đùa với Tâm làm cô quên luôn việc chính bây giờ là hoàn thành bài tập. Cô chú Dương thấy những trò đùa, hành động tai quái, trẻ con của anh em họ cũng phải bật cười thành tiếng. Nhưng mọi chuyện chỉ vui vẻ cho đến khi chồng bác Dương nhận được cuộc điện thoại:
- Alo, có vấn đề gì không?
- Cảnh sát trưởng, ông đến mau đi, có một người ch.ết ở đây, đằng sau ngọn núi, chỗ thác nước của vùng ngoại ô gần chỗ ông đó_ Đầu dây bên kia
- Tôi biết chỗ đó, tôi đến ngay_ Bác nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, vẻ mặt lo lắng và trở nên khẩn trương hơn. Hai vợ chồng bác nhanh chóng đi thay đồ còn Tâm Tâm và Tuấn Kiệt ngồi đó không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Lát sau, vợ chồng bác Dương đi xuống, Tâm nhanh mắt quan sát được thấy cả hai người hình như vừa mới cho thứ gì đó trong túi kiểu như súng chẳng hạn bèn chạy đến hỏi
- Có chuyện gì thế bác Dương?
- Không có gì, các cháu ở lại trông nhà cẩn thận đó, vợ chồng bác đi có việc_ Bác gái nói
- Mà thôi, hai đứa đi cùng luôn cũng được, dù gì hiếm khi có dịp kiểm tr.a khả năng suy luận của các cháu, mau mau đi thay đồ đi_ Bác trai thúc giục khiến cô đã hiểu ra vấn đề nhanh nhẹn chạy lên phòng
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại ngọn núi đó, phải đi sâu vào trong thì mới tới nơi được. Đường toàn là gạch với đá rất khó đi, không cẩn thận là trật khớp như chơi ấy. Cây cối um tùm, môi trường ẩm ướt làm Tâm và Tuấn Kiệt thấy một chút khó chịu, phải cố gắng đuổi theo vợ chồng bác Dương đi trước. Có thể là cảnh sát được khá lâu và kinh nghiệm đầy mình nên tác phong và thần thái đều có gì đó rất nghiêm túc, rất nhanh. Trong tâm trí của Tâm lúc này hoàn toàn không hề cảm thấy nguy hiểm mà là hào hứng và có cảm giác mình sẽ học hỏi được nhiều điều sau chuyến đi này. Chính vì suy nghĩ như vậy đã thúc đẩy cô hơn " Yeah, thật là đáng mong chờ quá "