Chương 19

Kể ra thì thời gian căn bản là trôi rất nhanh. Nó có thích chờ ai đâu. Nó cứ đi, cứ đi thẳng và chẳng bao giờ quay đầu lại nhìn cả, lấy một cái liếc mắt thôi cũng không bao giờ có. Là quá vô tâm chăng? Nó còn xấu xa cướp đi hết những phút giây hạnh phúc của lũ trẻ, để lại những sợi tóc bạc phai trên mái đầu người lớn. Ba mẹ cũng vì vậy lại già đi một tuổi, thời gian tồn tại của loài người lại giảm đi một chút… Thực sự mà muốn nói đến một cái gì đó lớn lao hơn, Tâm chỉ muốn thống lĩnh hết dòng chảy thời gian đáng ghét kia, như vậy ba mẹ sẽ chẳng phải rời xa cô nữa, khoảnh khắc vui vẻ với bạn bè sẽ còn mãi mà không thể trôi vào dĩ vãng được. Nhưng hãy nhìn vào thực tế đi, đời đâu như là mơ, phũ phàng lắm đấy chứ, có lúc muốn khóc lắm nhưng cứ nghĩ đến câu nói của cậu ấy” Không nên để lãng phí nó như vậy, mạnh mẽ lên” Phải rồi, ngoài kia vẫn còn biết bao mảnh đời khốn khó mà, họ vẫn dũng cảm sống đấy thôi. Là cuộc sống không bao giờ đen tối nếu nhìn nó qua lăng kính khác. Đúng rồi, cười cái coi nào!!!


Ngu ngơ, bản thân chợt phát hiện gần đây mình hay suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, bảo sao nằm trằn trọc cả đêm không ngủ được là đúng rồi. Nằm cho đến mờ sáng, mở cái trại nhỏ, chui ra ngoài hóng gió. Từ nhỏ đến giờ, chưa lần nào Tâm được trực tiếp ngắm cảnh bình minh trên biển cả, vậy nên tạm coi hôm nay gặp may mắn. Hít thật sâu, ngồi trên mặt cát, chăm chú quan sát phía chân trời kia đang có sự thay đổi rõ rệt


-Huy hoàng? Đúng chứ? Lần đầu nhìn thấy bình minh hay sao mà chú tâm vậy?_ Thiên Thiên cất lời, dạo này mới thấy hành động ngày càng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tới mức không làm ai phát hiện
-Bình minh tôi thấy nhiều nhưng trên biển lại là lần đầu nên….
-Suốt đêm thức trắng sao? Không mệt à?


-Sao biết hay vậy? Cậu tính làm thám tử đấy à?
-Đâu có, lúc tôi đi ngủ cho đến khi ra ngoài này, cái trại của cậu vẫn sáng đèn nên đoán mò ấy mà_ Thiên Thiên trả lời, thái độ, dáng vẻ này đều toát lên sự thong thả, điềm đạm


-Á, quên mất, chờ chút, tôi đi tắt cái đèn_ Cô loạn hết cả lên, khuôn mặt hốt hoảng, cứ như bản thân vừa mới phạm sai lầm vô cùng lớn, phải đi sửa ngay mới kịp ấy. Trời ạ, người đâu mà ngốc thế không biết. Tâm chạy đi rồi, Thiên Thiên ngồi đó, trên môi bất giác nở một nụ cười mà bản thân cũng không hiểu tại sao lại như vậy.


Ba phút sau cô quay lại, ngồi khoanh hai chân, gương mặt càng ngày càng sáng mỗi khi thấy từng đường sáng, từng hạt bụi của tia sáng trên kia nét dần, nét dần… Cậu quay qua, lặng lẽ nhìn, con người này. Hôm nay lột xác rồi, không phải nhóc con “mít ướt” ngày hôm qua nữa, xem ra ai kia cũng rất ngoan, rất biết nghe lời đấy nhỉ.


available on google playdownload on app store


-Người anh em, mới sáng sớm đã trốn ra ngoài chơi hả? Lười quá à nha, có còn nhớ hôm nay chúng ta học nhóm không vậy?_ Nguyên Nhi hí hửng chạy lại
-Nhớ, tôi nhớ, quên làm sao được chứ
-Ồ, nhìn cậu có vẻ trẻ con, ngốc manh và hơi ham chơi chút không ngờ cũng chăm ghê nhỉ, giỏi quá_ Tâm cảm thán


-Aiyo, thực ra thì em ấy học không lo đâu, chỉ có bận ăn với chả uống, nguyên cả buổi làm được rất ít bài, vậy đó, chăm lắm Tiểu Băng Băng à_ Đại Ca từ đâu nhảy ra, khoác vai Nguyên Nhi, cười cười làm ai kia tức muốn xì khói chuẩn bị bùng nổ


-Đủ rồi nha ca, “Bảo Bảo” em đang cực kì kiềm chế nha_ Vương Nguyên vẫn cười vui vẻ cơ mà cái ánh mắt, ôi trời, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, chỉ tại gương mặt mũm mĩm búng ra sữa ấy phản chủ, làm cậu không hề đáng sợ gì mà trái lại rất mắc cười, mắc cười lắm


-Nhị Nguyên vẫn mãi là Nhị Nguyên, không bao giờ thay đổi, haha, manh quá, manh ch.ết đi được, cười muốn lệch quai hàm luôn, haha_ Đại Ca vừa nói hết câu, với tốc độ ánh sáng, trốn ngay lập tức


-Đao Ca, đứng lại đó, hết chịu nổi rồi, đứng lại….. Có đứng lại không thì bảo….. Chạy từ từ thôi, Đao Ca…._ Tiếng lòng của Trôi Nhi, chỉ tại cái chân không dài bằng con “Cua” đó mà, ông trời đúng là bất công, đại đại bất công
-Hơ, vui nhỉ, hai cái người không bình thường này!!


…………………


Sáng đến bảnh cả mắt ra, họ lại trên đường đi bộ về nhà. Người nhẹ tênh, chả phải mang vác cái gì cả. Đúng là vai trò của người lớn trong chuyến đi cũng to lớn đấy chứ: “đứng ngoài cuộc chơi và dọn bãi chiến trường”. Cơ mà lớp trẻ cũng không lười tí nào đâu nha. Vừa vào đến cửa nhà, quăng phắt cái balo lên ghế là lao ngay ra ngoài chuẩn bị đồ đạc. Đứa kê bàn, đứa xếp ghế, đứa mang sách vở, dụng cụ các thứ linh tinh. Ba người bạn, ba soái ca, ba"con khỉ nhỏ" chính xác, vì thế mà chỉ có mỗi cái chuyện bàn ghế mà mãi không xong.


- Cái ghế phải để bên này….Không được quyển vở bỏ ra…. Lọ hoa đâu, để lọ hoa cho đẹp… Đứa nào đi mua đồ ăn về đi_ Tiểu Khải nói, cánh tay hướng Đông hướng Tây, chỉ bên này, chỉ bên kia ra lệnh cho Nguyên Tử và Thiên Thiên phải làm theo, cứ rối hết cả lên


- Em không thích, Thiên Thiên, kê bàn ở giữa sân đón gió cho mát, kệ ca ấy, ca ấy là thế hệ 9X, căn bản là không cùng suy nghĩ với tụi mình, bỏ đi_ Vương Nguyên huých vào vai Tiểu Chiên cười cười nói nói như muốn bỏ mặc người nào đó ngoài kia
- Già cũng là cái tội sao


- Hô, mấy cậu làm gì thế, sao loạn hết lên vậy? Có gì vui không, cho mình tham gia với_ Băng Tâm đứng ở bên hàng rào nói vọng lại, trên tay cầm quyển vở


- Cậu qua đây xử cho mình vụ này với. Cậu thấy kê bàn ở góc sân hay giữa sân mới hợp? Ở giữa sân đúng không? Đúng không hả, Tiểu Băng Băng yêu dấu, đúng không?_ Nguyên Tử ra sức hỏi, hỏi hỏi hỏi và hỏi


- Cái này, mình thấy kê trên hiên, không phải, là để chỗ cũ sẽ hợp hơn, bởi vì xíu nữa lại nắng, lại mất công bê bàn vào, đồ đạc cũng lại lộn xộn... rất nhiều vấn đề khác nảy sinh...vv_ Tâm chống tay lên cằm nghĩ ngợi, vừa hết câu, Tiểu Thiên Thiên và Tuấn Kiệt lập tức đứng nghiêm, đưa tay ám hiệu chỉ một cái "LIKE" to bự. - Cậu qua đây học nhóm với chúng tôi không? Vui lắm đó


- Tôi cũng được sao?_ Tâm chỉ tay vào mình, hỏi rất ngây ngô nhưng chả cần ai trả lời, cô và anh trai bật qua hàng rào ra nhập luôn...
****************


Im lặng, sau vài phút nô đùa mọi thứ chìm dần, yên hẳn, mới đầu thấy khá tốt vì học tương đối vào nhưng vài khắc sau, thực mà cứ thế này thì quá chán. Học nhóm phải có sự tranh luận mới vui mà, vấn đề là có biết cái gì đâu mà tranh luận. Năm người, năm cách học khác nhau, năm môn học khác nhau và năm hành động khác nhau, thấy bắt đầu không ổn, Thiên Thiên mở lời


- Băng Tâm, tôi thấy cậu rất có tiềm năng hay là đến trường học nha. Sẽ có cơ hội cho cậu cọ sát nhiều hơn, giao lưu và học hỏi được khá nhiều thứ mới đó


Sau câu nói của Tiểu Bông, bốn người còn lại đều ngẩng mặt lên, mọi ánh nhìn đều tập trung lại phía cô hết. Cô khá ngạc nhiên trước câu nói ấy, chưa có chuẩn bị trước gì cả, vẫn chỉ biết ngắc ngứ, ặm ừ, trả lời không thành tiếng


- Phải đó Tâm Nhi, em tiếp thu tốt mà, cũng ham học nữa, trường lớp chính là nơi phát triển tốt mà_ Tuấn Kiệt thêm vào, ánh mắt nhìn sâu trong con ngươi kia để đọc suy nghĩ, ẩn ý ở đâu đó trong đáy mắt


- Chuyện này....Ừm.... Em....Em.....Em không muốn, không thích, em hơi mệt, bye ha_ Cô trốn tránh, có ai hiểu cô không thích dựa giẫm vào người khác đâu. Phải cần đến sự giúp đỡ của người khác quá nhiều sẽ sinh ra gò bó trong từng hành động, lúc nào cũng lo nghĩ cách trả ơn, có ai hiểu cái thứ cảm giác ấy tệ thế nào đâu. Nói chung là không thích, vậy thôi


- Hơ... Tiểu Kiệt, lại mình bảo_ Thiên vẫy vẫy, thì thầm to nhỏ vào tai cậu, biểu cảm gương mặt thay đổi liên hồi. Hai "Con khỉ Trùng Khánh" vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, quan sát mọi thứ nhưng vẫn không hiểu cái mô tê gì cả. Không hiểu tại sao cô bé kia lại phản ứng lạ đến vậy...






Truyện liên quan