Chương 54
Buông xuống rồi cái màn đêm u tối và ảm đạm. Thời gian cứ âm thầm trôi...lặng lẽ...lặng lẽ...dành riêng cho Tiểu An một góc thu mình lại. Cô đơn, trống trải, nhớ, thứ cảm xúc lẫn lộn cứ len lỏi trong trái tim nhỏ bé ấy. Kể từ ngày hồi phục trí nhớ, nó thường hay tự hỏi chính mình những câu ngốc nghếch dù mãi vẫn chẳng thể biết lời giải đáp ra sao. Thiên Thiên, cậu chẳng nhớ đến tôi như tôi thương nhớ cậu đâu nhỉ? Cậu sẽ chấp nhận con người mới của tôi chứ? Hay cậu sẽ chán ghét, buông đôi tay ấy ra? Tôi thay đổi quá nhiều sao? Tôi phải dừng tất cả lại sao?
Nhớ Tiểu An của 5 năm trước chỉ là một cô bé ưa nhìn và khá dễ thương. Nó chẳng có gì nổi bật so với những cô nàng xinh đẹp khác. Nó chỉ đơn thuần là cô bé bình thường và cực kì bướng bỉnh thôi. Cậu thì khác. Cậu xuất hiện ở kì đâu, cô gái nào cũng thích. Cậu lại có vỏ bọc bên ngoài rất lạnh lùng như soái ca bước ra từ truyện ngôn tình nhưng cái nội tâm thì vẫn thường xuyên âm thầm nổi loạn. Mỗi khi bên cạnh người thân là chẳng khác gì chú khỉ con nghịch ngợm. Nó yêu thích tính cách ấy của cậu nhất.
- Không được, không được để tình cảm xen lẫn công việc, nhất định phải đi tới cùng_ Nó tự nhủ, dù biết thâm tâm cũng chẳng mấy dễ chịu gì. 5 năm trước, không phải, trước giờ ngoài cái vẻ ngoài mạnh mẽ ra, từng quyết định, từng câu nói cho đến hành động là nó nghĩ cho người khác hết. Vốn không phải con người ích kỉ, tàn độc, ưa không nổi sự trả thù cơ mà ai đã sai quá nhiều thì nhất định phải trả giá.
*******
Kiến trúc hiện đại, căn biệt thự dưới chân núi thực sự luôn nổi bật giữa màu xanh của rừng cây bạt ngàn. Không, không hề, chẳng còn rõ từ khi nào chỗ này đượm màu u ám, lâu lâu lại vang lên tiếng hét thất thanh, quằn quại và cực kì thảm hại của người nào đó.
- Máu...máu...máu, người đâu, quản gia, ông đâu rồi...máu...máu
Cô ta hoảng sợ, gương mặt tái xanh bỗng chốc biến thành trắng bệch, cắt tới không còn giọt máu. Mắt trợn tròn, trợn to tới mức hai con ngươi muốn rơi ra ngoài đến nơi. Nhịp thở nhanh, nhanh, chậm, chậm, rối loạn hết cả, ôm chặt lớp chăn mỏng mà hét.Người quản gia từ ngoài hớt hải chạy vào, gương mặt nhăn nheo, khắc khổ nhưng ánh lên sự trung thành
- Cô chủ, cô sao thế? Máu me ở đâu? Cô bình tĩnh có tôi ở đây rồi
- Máu...Tôi sợ...Cô ta lại về tìm tôi rồi, mau đuổi cô ta đi_ Hạ Vy nói không thành câu, sự xúc động mạnh mấy hôm nay như hại cô ta muốn ch.ết đi sống lại
- Nào, có máu me gì đâu, cô mở mắt ra nhìn đi, chắc là do căng thẳng quá thôi. Ngủ đi, an tâm, thời buổi khoa học tiên tiến bây giờ không có ma quỷ đâu_ Người quản gia già liên tục vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường rồi bỏ ra ngoài.
Đêm càng về khuya càng tĩnh lặng. Mọi chuyện dừng lại ư? Đừng có mà nhầm tưởng. Khi trái tim của một thiên thần nổi giận, ác quỷ sẽ lấn át họ, cơn thịnh lộ, sự hành hạ, tiếng hét, khóc lóc thảm thương của con mồi chính là thú vui, là trò tiêu khiển. Đùa giỡn trên sinh mạng kẻ khác chính là hậu quả nặng nề nhất mà kẻ thù của họ phải gánh chịu. Ngoài trời, gió thổi hun hút, cuốn theo cả nắm là khô giật tung bay lên trời. Gió đập vào cửa sổ, lại cái âm thanh quen thuộc cũ "Vù...vù...vù"
- Đi theo ta... theo ta nào... lại đây_ Âm thanh này thực sự ma mị, nó nhẹ bẫng, nhẹ như tiếng gió kia chăng? Hòa quyện lại, réo gọi, hút người ta vào khoảng không vô định. Hạ Vy nhổm người dậy, hình như có thứ gì đó lướt nhanh xuống nhà. Ả ta chẳng suy nghĩ nhiều, lẳng lặng làm y như câu nói bản thân nghe được.
Xuống tới phòng khách: vắng tanh. Lại một vật khác di chuyển ra ngoài vườn. Xa xăm, tại một nơi nào đó, tiếng chó tru không ngừng vọng lại. Ả ta như bị thôi miên, bước ra ngoài chẳng buồn để ý. Giống chớp từ đâu kéo về, nhoằng nhoằng, xẹt xẹt, giật liên hồi với chiếc áo trắng đục, rách nát, máu tươi loang lổ. Một cơ thể mềm nhũn, thương tích đầy mình, khuôn mặt biến dạng lại mờ mờ ảo ảo hiện ra. Cơ thể kia từ từ đứng dậy, lần lượt tay, chân, rụng rời hết, đôi mắt oán giận ánh lên rõ ràng, sáng cả đêm thâu.
Rất sắc nét, rõ mồn một ở đây, chẳng hề mờ nhạt chút nào, ả ta rối loạn, ngồi xệp xuống đất, hai tay bịt chặt tai lại.
- Biến, biến hết đi, đừng đến đây, tôi xin cô đấy
- Ngươi phải trả giá, phải trả giá. Trả giá, trả giá, đền tội, đền tội đi. Đau khổ sẽ theo ngươi suốt đời. Sống không bằng ch.ết. Muốn ch.ết cũng không xong. Gieo nhân nào gặp quả nấy..._ Giọng nói đanh thép, sắt đá mà tức giận không nguôi. Đôi mắt sáng quắc cứ tiến lại gần, gần hơn nữa. Câu nói lặp đi lặp lại trong đầu...vang...vang...vang
- Đừng...đừng....đừng đến gần đây. Á....Á....Á