Chương 4
Khải mở to mắt, hướng theo tiếng gọi. Mở mắt to hơn, trước mắt anh chính là Lưu Anh Nhi. Nhưng anh có chắc đo thật sự là Lưu Anh Nhi không?
Tuấn Khải chạy đến ôm nó nhưng khi anh choàng tay qua cổ nó thì Nhi tan thành mây khói. Anh lại bị hình ảnh của cô lùa rồi. Một năm không biết bao nhiêu lần anh bị hồn ma của nó – Lưu Anh Nhi đùa giõn, nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn tưởng đo là sự thật.
Nhìn Đại Ca ngoài ban công, 2 người em kia chỉ biết lắc đầu, Thiên Tỉ nói:
-Lại nữa rồi, anh ấy biết đó là ảo ảnh mà.
- 4 năm rồi, trí nhớ đại ca tốt thật. Hay ghê. – Nguyên vuốt cằm nói
-A!!! – Thiên cốc đầu Nguyên một cái vào đầu
- Sao…
- Hay cái gì mà hay? – Thiên nhíu mày
Tuấn Khải tay vịn vào lan can, chuẩn bị nhướn mày lên và:
*hít vào, chuẩn bị hét*
- Vương Tuấn Khải, bây giờ là 11h đêm đấy, đừng có hét, không thì… - Thiên Tỉ đang nhắc nhở thì…
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Khải hét lên
- Thằng hâm kia, để yên cho bà mày ngủ. – Hàng xóm nhô đầu ra chửi
Khải bước vào nhà
-Thấy chưa?Em đã nói rồi!- Thiên Tỉ trách móc
-Hai đứa đi ngủ đi – Khải nói và chuẩn bị bước vào phòng
-Sắp có một bộ phim hợp tác giữa Trung và Việt, Đạo diễn Hồng Đào mời anh tham gia, Tiểu Khải ạ! – Nguyên nói
-Anh không có hứng!!! – Khải nói
- minh tinh màn bạc, một hoàng tử sân khấu, một nam thần bạch mã vạn vạn người ao ước, anh nên nhớ mình là ai và phải làm gì? -Nguyên nói
-Anh đã nói là không có hứng mà!!! – Khải bắt đầu tức giận và quay lại lườm Nguyên. Nhưng Nguyên đây không sợ nhé,cậu đã lường tước được huyện này sẽ xảy ra và đã tập đối diện với cơn giận dữ của Khải rồi. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đó, ý nói rằng “Em không sợ anh nữa đâu”, nói:
-Anh có không đồng ý hay đại loại như vậy cũng vô ích. – cậu cười nửa miệng, một nụ cười gian xảo
-Bọn em đã kí hợp đồng cho anh với tư cách là em trai rồi. – Thiên nói,rất điềm tĩnh, và rồi…
-Ai cho các em cái quyền quyết định thay anh vậy hả? – Khải quát, anh thật sự tức giận rồi.
-Vậy ai cho anh cái quyền mắng tụi em hết lần này đến lần khác vậy hả? – Thiên Tỉ đã mất kiềm chế
-Anh đừng tưởng là trưởng nhóm mà ra vẻ ta đây! – Nguyên đã mất kiểm soát trong lời nói của bản thân mình rồi.
-Vậy hai đứ cùng nhau lên làm nhóm trưởng đi, để anh xem hai đưa làm kiểu gì. – Khải nói, chỉ thẳng tay vào mặt hai đứa em của mình
-Được Được Được,nhẫn nhịn 7 năm rồi, cuối cùng cũng nói ra câu này. Ha Ha Ha!!! – Nguyên nói
-Vậy nhiệm vụ đầu tien nhóm trưởng giao cho thành viên: đi đóng phim đi. – Thiên Tỉ nói
Vương Đại Ca đi vào trong phòng, nằm lên giường.
12h đêm, Di vẫn chưa ngủ, vì đơn giản cô vừa xem phim ma nên giờ sợ quá không ngủ được.(-.-)Khải cũng vậy, nhớ Nhi quá nên không ngủ được.
Rồi sau đso, mẹ hỏi thăm cô, và nằm xuống giường, cô hết sợ ma rôi vì ma làm gì có thật. Cô nhắm mắt lại, cô bắt đầugiấc mộng đẹp. Trong bóng tối, cô bắt đầu thấy một mảng đen và bỗng từ đâu xuất hiện một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, cô chạy đến bên cô gái đó,thật sự là một mĩ nhân nha!,. 2 má núm đồng điếu đáng yêu, chiếc răng khểnh trái thêm sự trong sáng và tốt bungjn của cô gái khiên Di nhận ra đây là người tốt.
-Xin chào, Tôi là Lưu Anh Nhi – cô gái đó nói
-HẢ, cô là, là…- Di sốc nặng, vì cô cũng tìm hiểu về việc em gái keeys nghĩa của Khải – Lưu Anh Nhi đã mất cách đây 4 năm vì căn bệnh ung thư.
-Ngồi đi! – Nhi nói và ngồi xuống. Ngay lập tức mặt đất biến thành đồng cỏ xanh mướt. Di cũng ngồi xuống
-Tôi tưởng cô đã… - Di cà lăm nói
-Phải, tôi đã mất. Trước kia, tôi với người cô đang yêu thầm là một cặp.- Nhi nói và nhìn về phuoeng xa
-Người mà tôi đang yêu thầm?Tuấn Khải sao? – Di chỉ vào mình nói
-Ừ
-Không, không thể nào, Tuấn Khải nói chỉ là em gái kết nghĩa thôi mà – Di đứng lên
-Để tránh scandal tình cảm! – Nhi cũng đứng lên
-Vậy tại sao cô lại nói với tôi mà không phải là ai khác, tại sao lại là tôi? – Di hỏi, thật là, đầu cô bây giờ rối như cái màn hình ti vi bị ruồi bâu rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
À vâng, sắp sinh nhật Vương Nguyên, nội dung truyện dài 888 chữ, 8 là số may mắn của Vương Nguyên, há há!!!