Chương 14
Thì…
“Mọi thứ xung quanh chị đều là giả
Cậu tỉnh lại đi” – Là tiếng Thư
-Đúng vậy! Mình đã ch.ết! Anh ấy còn sống, mình không thể ích kỉ như vậy. Tạm biệt anh, hẹn anh kiếp sau.
Nó chạy về cánh cửa màu đen và mất bóng sau đó. Cánh cửa màu đen trở thành cánh cửa màu trắng. Cánh cửa màu trắng biến thành cánh cửa màu đen.
Nhưng nó đâu biết cánh cửa màu trắng chính là cánh cửa của sự sống và nếu nó thật sự cố gắng thì nó có thể sống lại một lần nữa.
Và vào ngày nó mất, sau khi 3 chàng trai ấy về, có một chàng trai mang những cành hoa trắng đặt lên chiếc quan tài, anh không khóc, chỉ đơn giản là chịu đựng được thôi, anh bước đi: Thiên Phong. Vì Anh Nhi mà anh đã bỏ cả cuộc họp báo một bộ phim của Hollywood để bay về Trung Khánh. Thể nào ngày hôm sau cũng có bài báo về việc này. Nhưng buổi họp đó có là gì khi người anh yêu mất chứ? Nếu anh bỏ cả cuộc đời này để cho Nhi sống thì anh sẵn sàng, nhưng đời không như mơ.
“ Cạch cạch” – tiếng động trong quan tài ( a, tác giả sợ ma)
Phong quay lại, lấy tay đẩy nắp quan tài ra, Nhi bật dậy một phen hú hồn hú vía:
-Nhi …Nhi…em…em!
-Không…không khí…không khí…mau lên… - Nhi ôm cổ nói
Và sau đó đưa sang New York rồi như tấ cả mọi người đã thấy vừa đi tới New York rồi tất cả mọi người đã thấy, vừa tới đó nó đã ch.ết lầm sàn, phẫy thuật mỗi năm vài lần, 4 lần tổ chức sinh nhật tại bệnh viện và giờ nó được về Trung Quốc.
TRên xe taxi lao vù vù trên đường quốc lộ
-Thư Thư này, hình như cậu cùng thích Tuấn Khải phải không? – Nó hỏi
Nó bất ngờ đánh trúng tim đen của Thư Thư, đúng vậy, nó là một fan của anh Đại, nó cũng đã yêu anh mất rồi, nhưng tình cảnh éo le đôi khi khiến nó tự nhiên rơi vào hoàn cảnh bạn thân của bạn gái Vương Tuấn Khải.
-Ừ đúng vậy? Đừng hỏi lí do tại sao tớ lại giúp cậu, vì tớ nghĩ mình chỉ nên dừng lại ở đó thôi. Khải ca có cậu rồi mà, cả đời này anh ấy chỉ yêu đương mỗi mình cậu, chỉ yêu quý tớ như yêu quý một Tiểu Bàng Giải mà thôi! – Thư nói ( cái này đúng tâm trạng tác giả nè)
Nó bước xuống cánh cổng một ngôi nhà nhỏ ( thật không?), đóng cửa ô tô, nó lặng lẽ nhìn sang phía tòa nhà đối điện, chính là căn nhà nơi TFBOYS sinh sống.
Tại sao khi bản thân ở gần người mình yêu thương như vậy mà lại không thể đến gần bên nhau một chút? Phải chăng số phận đã an bài để em không đến bến cạnh anh? Thôi được rồi, không sao hết, nó chịu được mà, đúng không?
-Tiểu Nhi? CHúng ta vào nhà thôi! – Thư Thư nói
-Ừ, mk biết rồi!- nó nói
Nó bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại, nằm lên giường, hình ảnh cái anh ấy có cái răng khểnh kia lại hiện lên.
Tình yêu là thế..
Đôi khi làm mình say mê,
đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa,
Khi thương ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa...
Rồi khi em thấy
Anh trong tay cùng người khác ấy,
sao em quên được khoảnh khắc đấy
Anh bên ai hạnh phúc như vậy?
Thì thôi....
Buông đôi tay và để anh đi
Xem như ta lần đầu chia ly
Cũng là lần cuối nghĩ suy..
Thì anh..
cứ đi đi hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ
Hạnh phúc ra sao yêu thương
nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí.
Ừ thì anh cứ đi đi và đừng nhớ nhung chi
Về đâu khi ta đã lạc mất nhau
Mình buồn vì tim mình đau
Mình buồn thì ai thấu đâu?
Từng lời buông chưa hết câu,
nước mắt đã dâng khóe sầu.
Đừng bên nhau nếu không vui,
em muốn thấy anh cười.
Vì yêu nên em xin anh cứ đi...
Bỏ mặc em!
-------------------------------------------------------------------
Hiện tại ngày càng nhiều việc nên việc ra truyện thật sự là một nỗi lo lớn, vì thế nên 1 tuần sẽ ra một chap nha, thứ 3 hàng tuần. Tuần sau gặp lại nhé! L.O.V.E!!!