Chương 7-2: Buổi học đầu tiên - đánh nhau ư?

Mọi chuyện đều được giải quyết êm xuôi khi cô Hòa phạt Bạch Thất Ninh và xin lỗi bạn học sinh kia về chuyện ban nãy vì trách lầm bạn. Bảo Nhi cũng được xếp chỗ luôn, nó được ngồi cùng với cô bạn ban nãy suýt bị phạt oan kia. Còn Bạch Thất Linh bị dồn xuống tận bàn cuối.
-Cảm ơn bạn.


Cô gái ngồi cạnh nó nói. Nó quay sang hỏi:
-Vì chuyện gì?
-Chuyện ban nãy á. Vì cậu đang nói với cô giáo nghe tôi giải thích, mà sao cậu biết tôi không phải người làm!
-Ừ, Tớ không biết giải thích sao nữa nhưng tớ cảm thấy cậu là một học sinh ngon sẽ không làm vậy đâu. Đơn giản vậy thôi.


Nó cười hiền đáp lại câu hỏi của cô ấy.
-À, Tôi tên Lâm Ái Vân. Chúng ta làm bạn nhé!
Nó gật đầu chấp nhận lời mời kết bạn của Vân. Chỉ trong khi học ở đây mà hai người tụi nó đã thân nhau vậy rồi.


Giờ ra chơi đã tới, nó cũng Ái Vân xuống canteen. Đi đến nửa đường thì bị một lũ con gái chạy đường không cho đi.
-Các cậu có thể tránh ra cho chúng tôi đi qua được không?_ Ái Vân nhẹ nhàng hỏi
-Sao phải tránh ra cho chúng mày đi?


Âm thanh ở đâu tự nhiên vang lên, lũ con gái ấy tránh ra cho người ở dưới đi qua. Là Bạch Thất Linh. cô ta Khoanh tay trước ngực, mặt vênh váo bước lên chỗ nó và Ái Vân.
-Thất Linh, cậu muốn gì?
Ái Vân nói giọng có chút sợ hãi. Nó cũng có thể hình dung ra được diễn biến tiếp theo của Thất Linh là gì.


-Muốn gì? Có lẽ mày phải hiểu rõ chứ!
Cô ta cười nửa miệng một cách đểu cản, ngừng một chút rồi nói tiếp.
-Lúc nãy mày vênh quá đấy, dám ngang nhiên nói tao ném ghế vào mặt mụ già khó ưa kia. Hại tao phải viết bản kiểm điểm và dọn vệ sinh 1 tháng. Mày đúng là không thiết sống nữa mà!


available on google playdownload on app store


Nói xong Thất Linh ta hiệu đàn em đi lên giữ Ái Vân lại. Nó thấy vậy liền kéo Ái Vân ra đằng sau và dang hai tay không cho chúng động nên bạn mình và nói:
-Không được làm hại bạn tôi. Nếu muốn thì hãy bước qua xác tôi trước.


-Hứ... Mày, cái con học sinh mới kia. Chuyện này cũng liên quan đến mày đấy, tao còn định không tính số mày. Nhưng xem ra mày lại muốn như con Ái Vân kia rồi.
Thất Linh lại gần nó, định vung tay đánh nó nhưng lại bị nó giữ tay lại. Nó quay lại nói với Ái Vân:
- Vân, cậu mau chạy đi! Ở đây Cứ để tôi lo.


Ái Vân nhìn nó với vẻ lo lắng:
-Liệu có được không? Một mình cậu không thể đấu lại chúng đâu!
Nó gắt lên:
-Tôi nói cậu phải nghe chạy đi!
Ái Vân giật mình khi thấy nó gắt gảu, cô liền nghe theo lời và chạy đi
«Bảo Nhi, tớ sẽ đi Kêu người tới giúp cậu hãy đợi tôi nhé!»


Giờ đây chỉ còn lại một mình nó ở lại với lũ con gái trâu bò kia thôi. Thất Linh thấy Ái Vân chạy thì nói to:
-BỌN MÀY CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ? MAU ĐUỔI THEO NÓ.
-Không được. Tôi đang nói muốn đánh Ái Vân thì hãy bước qua xác tôi.


Nó hét lớn làm tất cả dừng lại mọi hoạt động, mọi người nhìn nó với vẻ mặt sợ hãi kể cả Thất Linh cũng vậy. Cô ta đang bị nó dứt tay không sao để thoát ra được.
Nó nhìn thân Linh với ánh mắt nham hiểm và lạnh nhạt:
-Cô muốn là người tôi hạ đầu tiên đúng không?


Thất Linh trợn mắt nhìn nó, mặt vênh noi với lời ngạo mạng:
-Tao thách, Mày nghĩ mày là ai mà có quyền lên mặt? Muốn hạ tao? Còn...
Từ cuối chưa nói hết nó đã vặn tay của Thất Linh ra đằng sau khiến cô ả kêu oai oái.
-Thế nào muốn tiếp sao?


Chuyện này đã quá quen đối với nó. Ở trường cũ nó là hội trưởng hội kỉ luật nên vì thế loại người như Linh nó gặp đầy rồi. Nó gặp rất nhiều và không ít trường hợp bị nó dạy dỗ cho đến nơi đến chốn như thế, khi thấy nó cũng phải cúi chào, nguyệt làm đệ tử sai vặt.


-Đệch mợ, chúng mày còn không mau giúp tao?
Thất Linh kêu đồng đội giúp đỡ và nó đã có rất nhiều đối thủ rồi đây.






Truyện liên quan