Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Dậy điiiiii - Tiếng hét đó không ai khác là của nó. Cũng chính tiếng hét đó làm chị em nhà Âu Dương tỉnh giấc.( chúng nó có phòng riêng nhưng lại rất hay ngủ chung với nhau nha) Đầu tiên là cô sau đó đến nhỏ đều nhìn nó bằng mắt chữ O miệng chữ A. Nhìn hai đứa bạn của mình nó phì cười hỏi:
- Làm gì nhìn tao ghê vậy.
Cô trả lời bằng giọng trâm trọc:
- Ái chà chà ai đây ta, không biết hôm nay trời có bão to không nữa, Nhị tiểu thư nhà Dương Minh hôm nay cũng biết dậy sớm à. ( bật mí cho mọi người biết nhá, ngoài nó ra thì nhà nó còn một người con nữa, sau này tiết lộ sau nà).
Thấy cô nói nhỏ cũng hùa theo:
- Phải đấy! Phải đấy!
Nó nghe vậy thì xụ mặt xuống rồi nói:
- Chuyện thường ngày thôi mà tụi mày làm quá.
Cô và nhỉ nghe vậy thì ôm bụng cười rồi đồng thanh trả lời:
- Chắc thường ngày.
Nhỏ vừa cười vừa nói:
- Không làm quá mới lạ, thường ngày thì cho dù trời có sập, núi lửa có phun trào, động đất nổi lên,...(nói hơi quá hihi ^^) thì mày cũng chẳng quan tâm vậy mà hôm nay dậy sớm còn đánh thức tụi tao nữa chứ.(à thì ra lí do là đây)
Nghe nhỏ nói nó ngây thơ nhìn nhỏ hỏi:
- Thật vậy á?
Nhỏ và cô nhìn nhau lắc đầu chán ngẩm nhìn con bạn mình. Cô quay lại bộ mặt lạnh như ngày thường hỏi nó:
- Chuyện gì?
Nó đáp:
- Chúng mày không nhớ hôm nay chúng ta sẽ được về nước à?
Nghe nó nói cô và nhỏ nhìn nhau rồi nhảy cẫng lên vui mừng lật đật sửa soạn. Nó nhìn hai con bạn mình rồi mỉm cười vui vẻ.
Nó hôm nay mặc một chiếc áo cánh dơi màu trắng, quần jean đùi mầu xanh, mang đôi giày cao gót 10 phân màu đen, mái tóc dài màu hạt dẻ xoả bồng bềnh, tô ít son đỏ làm nổi bật làn da trắng của nó lên ( nó 1m65 nhá). Cô thì mặt một chiếc áo dây màu đỏ bên trong, khoác chiếc áo khoát vest đỏ bên ngoài, mặc quần dài bó sát chân màu đen, mang đôi giày cao gót màu đỏ nốt 7 phân ( vì cô thích màu đỏ), mái tóc dài đen mượt cũng được xoả xuống giống nó, tô một ít son màu đỏ cam lên để làm nổi bật làn da lên ( Cô 1m65 luôn). Còn nhỏ thì mặc một bộ đầm xoè xếp li màu xanh lá cây dài tới đầu gối, ngang bụng có sợi thắt lưng màu cam, khoác bên ngoài cái áo khoác mỏng màu trắng, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài xoả xuống, đi đôi giày búp bê 2 phân ( Nhỏ 1m65 lun á). ( Phần này tả hơi dỡ thông cảm)
Thu dọn xong tụi nó xuống nhà gặp ba mẹ chúng nó. Ba nó thì đag đọc báo uống trà, mẹ nó và mẹ cô ( cũng là mẹ nhỏ) thì đang nói chuyện với nhau vui vẻ, còn ba của cô ( nhỏ) thì đag xem tivi. Thấy chúng nó ba nó hỏi:
- Sớm thế cơ à? Có vẻ như các con rất muốn trở về nước?
Nó trả lời:
- Đúng là ba con rất hiểu con. Thôi 8h tụi con bây rồi chào cả nhà chúng con đi ạ.
Ba nó mỉm cười, bước đến chỗ nó ôm nó rồi nói:
- Ráng học cho đàng hoàng đấy, không được quậy phá đâu nha, ba mẹ sẽ qua đó sớm thôi.
Nó trả lời:
- OK Ba Iu.
Nhỏ chạy lại ôm mẹ rồi nói:
- Con sẽ nhớ mẹ lắm.
Mẹ nhỏ mỉm cười dịu dàng. Riêng cô thì định đi trước nhưng chưa kịp đi đã bị ba cô kéo lại, ôm chặt cô vào lòng rồi nói:
- Con gái iu ơi qua tới nơi gọi cho ba nha.
Cô nói:
- Ba...ba...con...con...con nghẹt thở.
( Sự thật là cô rất ghét mấy cái chuyện này nên định trốn đi). Ba cô buông cô ra, ông mỉm cười với cô rồi nói:
- Đi bình an nha, ba đợi con gọi về.
Cô mỉm cười cười nụ cười hạnh phúc.
Bọn nó chào tạm biệt ba mẹ rồi ra sân bay bay sang sân bay Bắc Kinh-Trung Quốc, nhưng tụi nó không biết mình đang đi chung máy bay với Bạng Hổ, quản lí của bọn anh.
*Tại thời điểm đó nhưng ở Bắc Kinh-Trung Quốc: ( Từ khúc này trở đi là tiếng Trung nhé)
Bọn anh ở sân bay để đón Bạng Hổ từ Việt Nam về, bọn anh rất quý chú ấy nên phải đích thân đón mới chịu và tất nhiên phải hoá trang kĩ càng rồi vì họ là nhóm nhạc TFBOYS nổi tiếng mà. Nguyên chờ lâu quá nên cảm thấy đói bụng quay sang nói với Khải và Tỉ:
- Hai người chờ em tí nha, em đói quá à.
Khải nhìn Nguyên rồi nói:
- Ừ, cẩn thận coi chừng lạc đó, đi sớm về sớm.
Thiên không nói gì chỉ gật đầu. Nguyên cười tươi rồi đi.
Cùng lúc đó máy bay cũng đáp xuống, hành khách bước ra. Bọn nó đứa nào cũng đeo cho mình cặp mắt kính màu đen, vì bọn nó quá quen với cảnh trở thành tâm điểm rồi. Bọn nó bước từ sân bay ra đi đầu là nó, bên trái là cô, bên phải là nhỏ. Vừa bước ra mợi người lập tức bu lại bàn tán, có người thì nói “ Tiên nữ giáng trần kìa ”, cũng có người nói “ Xấu vậy mà đẹp gì ”,...vân.vân.mây.mây, nhưng bọn nó chẳng quan tâm nhất là nó và cô, chỉ xem họ như không khí, còn nhỏ thì mỉm cười chào lại. Nhỏ nói với nó và cô đi mua tí đồ nên kêu đứng ở cổng đợi.
Thấy mọi người bàn tán chuyện gì đó, Khải và Thiên nghĩ là Nguyên bị phát hiện nên chạy lại xem nhưng không ngờ đập vào mắt hai người bọn họ là hai cô gái cực kì xinh đẹp, khiến hai chàng nhà ta đơ mất vài dây, tim đập lệch vài nhịp nhưng lại bị thức tỉnh bởi bị chú Bạng Hổ hù làm cho hai chàng nhà ta muốn rớt tim ra ngoài. Hiểu được tinh hình chú Bạng Hổ phì cười nói:
- Không ngờ đấy!
Khải và Thiên trở lại vẻ lạnh lùng như cũ đồng thanh trả lời:
- Không có gì hết!
Thấy vậy chú cười tươi hơn hỏi:
- Thật chứ?
Đồng thanh lần 2:
- Chắc chắn
Lần này thì chù không nhịn nổi nữa nên phì cười to ra khiến hai chàng nhà ta cảm giác như bị chúng tim đen nên Khải phải đánh trống lãng đi và nói:
- Chúng ta đi tìm Vương Nguyên đi, không biết lạc đâu rồi.
Thiên gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy.
Ba người bọn họ đi tìm nguyên.
Còn Nguyên thì lại đang ở cửa hàng đồ ngọt vừa bước ra thì tông phải một người nào đó làm rơi bánh xuống, người ấy rối rít nói:
- Tôi xin lỗi tôi không cố ý.
Vương Nguyên bị giọng nói ngọt ngào ấy thú hút ngước mặt lên thì thấy một người con gái có nước da trắng hồng, mái tóc nâu hạt dẻ đang nhìn mình, khiến nhóc nhà ta bị thất thần vài giây đến khi giọng nói ấy lại cất lên:
- Anh gì đó ơi?
Nghe giọng nói ấy kêu mình anh trả lời:
- Hả?
Nhỏ mỉm cười:
- Tôi xin lỗi nha, tại tôi đang vội.
Nhóc mỉm cười nói:
- Hả...à...ừ...không có gì đâu.
Nhỏ nói:
- Vậy xin phép anh tôi đi nhé, tạm biệt.
Nói rồi nhỏ vẫy tay chào nhóc rồi quay lại chỗ của cô và nó. Cùng lúc đó thì Khải, Thiên và chú Bạng Hổ chạy tới, thấy nhóc nhìn về hướng cửa sân bay rồi đập mạnh vai nhóc một cái rồi chú Bạng Hổ hỏi:
- Nhìn gì vậy nhóc?
Nguyên trả lời ấp úng:
- Em...tiên nữ...đẹp quá...
Khải nhìn Nguyên rồi nói:
- Em lảm nhảm gì vậy đi thôi.
Nguyên nghe vậy trả lời:
- Ơ...dạ.
Còn nhỏ khi trở lại chỗ cổng thì thấy cô và nó đứng đó liền rối rít nói:
- Em xin lỗi nhá.
Nó trả lời:
- Không sao.
Nhỏ hỏi:
- Chúng ta đi bằng gì ạ?
Cô chỉ về phía 3 chiếc xa trước mặt. Một chiếc xanh nước biển, một chiếc đỏ, một chiếc xanh lá ( tụi nó ai đi xe nào chắc mọi người cũng biết rồi ha). Rồi bọn nó mỗi người một chiếc tiến về căn biệt thự ở Trùng Khánh.