Chương 4: Tôi ghét làm người nổi tiếng!
Cậu ở lan can bên nhà cậu nhìn qua, thấy cô ngồi co ro khóc mà thương. Chắc do chuyện ngày hôm qua, lúc sáng thì cậu rất thích thú nhưng nhìn cô như vậy cậu chỉ muốn xé toạc những tờ báo đưa tin kia. Tại cậu mà cô mới khóc nhiều và lâu như vậy. Đã hơn 2 tiếng đồng hồ mà cô vẫn ngồi đấy, bộ đồng phục lấm lem nước mắt nhìn mà sót.
_Không được! Phải đến bên cố ấy!-nói rồi cậu nắm chặt bàn tay quay lại đi đâu đó.
_Chờ đợi đơn phương 6 năm, đúng là ngốc!-Hoàng chợt lên tiếng.
_Tình yêu nó ngu ngốc vậy đó! Biết sẽ chẳng được gì mà cứ đâm đầu vào yêu.-Phong cười nhếch môi
_Mấy cái tin đó em giải quyết sao đây?-Hoàng hỏi Phong.
_Kệ đi! Nếu phiền phức cô ấy sẽ lên tiếng. Sẽ không xa đâu!-Phong cười rồi bước đi.
_À mà! Ngày mai Linh sẽ học ở The Dream Chào đón cô bé nồng nhiệt vào nhé, ba mẹ Linh sang Singapore 3ngày rồi! Con bé phải ở một mình đấy!-Hoàng cười đắc ý rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cậu chợt xực nhớ đến Linh, mở cửa chạy thật nhanh sang nhà Linh. Bấm chuông gọi cửa hoài mà không ra, may là nhà không khóa:
_Ở nhà một mình mà không khóa cửa lỡ kẻ xấu vào rồi sao?-cậu lẫm bẫm rồi khóa cửa lại
Đi quanh nhà thì không thấy cô, trên sân thượng cũng thấy.Đi vòng ra sau nhà thì thấy cô đang tưới mấy cái cây. Mới buồn mà hết nhanh vậy sao, miệng còn vu vơ bài Save Me của BTS nữa chứ. Bó tay thật!
_Ê, nàng kia!-cậu ghẹo cô.
_Nàng cái con khỉ, cậu biết nhờ lòng "hảo tâm" của cậu mà tôi đã được làm người nổi tiếng luôn rồi không hả?-cô quay qua thấy cậu rồi tuôn xả một tràn dài.
_Tớ xin lỗi!-cậu làm vẻ mặt hối lỗi đáng yêu ch.ết được.
_Vậy thì mở họp báo giải thích đi chứ! Đâu đâu cũng Phu nhân Nhất, cô Nhất này nọ. Thời đại nào rồi hả trời!-cô ngước lên trời làm ra vẻ bi thương.
_Rồi rồi tớ xin lỗi! Mà con gái gì mà ở nhà một mình không thèm khóa cửa là sao? Lỡ kẻ xấu vào hại cậu rồi sao?-cậu liền quay ngược lại trách móc cô.
_Kẻ xấu ở đây là cậu ấy, biết con gái nhà người ta ở nhà một mình sao còn lén phén vào hả?-cô gằn và lấy cái vòi nước chỉa thẳng vào mặt cậu.
_Ê này...này...ướt hết rồi này!-cậu giơ tay đầu hàng.
_Thua rồi chứ gì?-cô đứng chống nạnh ra vẻ.
_Nhưng áo ướt rồi, tớ sẽ bệnh đấy!-cậu cúi mặt đầy đau khổ.
Ôi ch.ết, Phong cơ địa rất yếu. Nhớ hồi đấy, cậu và cô chỉ bị ướt áo một tí do nghịch nước thôi mà về cậu bệnh 3 ngày luôn. Báo hại cô phải chạy này chạy nọ làm osin cho cậu.
_Cậu về nhà thay áo liền đi. Không là bệnh đấy!-cô lo lắng hối cậu về.
_Không! Tớ ở đây bảo vệ cậu, cậu ở nhà một mình nguy hiểm lắm!-cậu ghẹo cô.
_Nhưng cậu sẽ bệnh đấy!-cô nhìn cậu.
_Không mặc là được chứ gì?-cậu đưa tay gỡ nút của cái áo sơmi trên người ra, tiện tay treo lên cái móc phơi đồ giữa sân đầy nắng.- Phơi ở đó tí là khô.
_Áiiii! Cái quái gì vậy chứ? Cậu điên à?- cô lấy tay che hai con mắt của mình lại.
Thấy cô như vậy cậu càng buồn cười, bạn bè bao nhiêu năm rồi mà cô còn ngại thế? Ngày ấy còn cởi trần tắm mưa với nhau mà. Biết có trò vui, cậu đi nhẹ nhàng lại gần cô, lấy mạnh hai cái tay cô ra. Cô mở mắt, đập vào mắt cô là thân thể rắn chắc, cơ bụng 6 múi đàng hoàng nha.
_Bạn bè từ thời cởi truồng tắm mưa thế mà ngại gì?-cậu ghẹo ghẹo cô. Nhìn cái mặt đang đỏ ửng lên thì càng thấy thú vị. Cô bé bướng bỉnh này cũng có lúc đáng yêu vậy sao?
_Dù sao cũng lớn rồi nhá! Cậu vứt cái cụm từ "cởi truồng tắm mưa" đi là vừa!-cô chu môi giận dỗi.
_Thôi được rồi! Tớ xin lỗi, tớ về nhà thay áo rồi qua ăn tối với cậu nhé?-cậu biết lỗi tỏ vẻ ân hận. Yêu quá cơ!
_Okay! Tớ sẽ chiên trứng cho cậu!-cô nghe thế thì mừng cẩn lên, thế là tối nay cô không một mình rồi.
Cậu lấy cái áo ướt khoác vô và chạy vụt nhà. Lát sau cậu quay lại với cái balo.
_Mang balo qua chi?-cô thắt mắc.
_Ở với cậu! Tớ gọi điện xin ba mẹ cậu rồi, ở nhà một mình nên mẹ cậu cũng lo nên bảo tớ qua đây bảo vệ cậu.-cậu giải thích một tràn.
_Ui chời! Mẹ àaaaa!-cô la banh cái nhà.
_Có cơm chưa? Tớ đói!-cậu xoa xoa cái bụng đi vào bếp.
_Muốn ăn tự lăn vào bếp!-cô nói rồi tháo tạp dề đi ra. Chắc giận về vụ nãy rồi.
_Okay, tớ sẽ đãi cậu một bữa ra trò. Coi tay nghề thiếu gia Nhất Gia Kiến Phong ta đây! Cha cha!- cậu tự kĩ một mình trong bếp trong khi cô đã ra sofa và xem tivi. Vừa bậc tivi lên, cô đã hoa mắt chóng mặt vì một cái tin siêu giật gân:
"Theo chúng tôi được biết, gia đình ông Nhất Gia La Phong-tổng giám đốc công ty Gia Phong và gia đình ông Đại Thanh Thành đã hứa hẹn với nhau sẽ gã cô con gái Đại Băng Linh cho cậu thiếu gia Nhất Gia Kiến Phong. Hai cô cậu rất đẹp đôi vì là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Sau khi đại thiếu gia Nhất Gia Kiến Hoàng đã công khai cô bạn gái Lê Thanh Trúc Mai không lâu thì đến cậu Nhất Gia Kiến Phong. Tập đoàn Gia Phong rất may mắn đón tiếp hai cô tiểu phu nhân đa tài và xinh đẹp"
Nghe đến đó tai cô lùng bùng, ôi trời, đúng là miệng đời mà. Một mà chế mười, không thể tin được! Sao sống nổi đây? Cái gì mà hứa hẹn hôn ước cái gì mà thanh mai trúc mã cái gì mà công khai rồi tiểu phu nhân. Sao đây trời?
Tắt tivi, cô cầm chiếc điện thoại lên lướt facebook, đã 3 ngày không onl rồi! Cái quái gì thế này? Trang cá nhân đầy những sì-ta-tút của người lạ. Đề nghị kết bạn tăng đột biến, 1034 lời đề nghị, tin nhắn đến 345 tin chưa đọc. Click vào xem thử:
_*Chào bạn, bạn là bạn gái của Nhất Gia Kiến Phong đúng không?*
_* Ê con kia, đũa mốc mà đòi đụng mâm son à? Tránh xa khỏi Phong cho tao!*
_*Cậu là phu nhân của Gia Phong thật à?*
Vân vân và mây mây làm đầu óc cô quay cuồng. Chắc tôi bỏ luôn mạng xã hội quá, lúc nào cũng bị quấy rầy thế này chắc cô ch.ết mất!
_TRỜI Ạ! CON GHÉT LÀM NGƯỜI NỔI TIẾNG!-cô la thất thanh.
_Gì vậy Linh? Vào đây ăn nào, xong rồi!-cậu nghe tiếng cô la thì lo lắng và giục cô vào ăn.
Cô lẫn thẫn bước vào, nhìn cái thằng con trai trước mặt mà phì cười. Ai đời con trai cao ngất ngưỡng 1m mặc chiếc áo ba lỗ, cái quần thun ngắn và đeo cái tạp dề không đúng kích cỡ chỉ ngắn đến giữa đùi. Buồn cười quá đi mất!
Cô lấy tay che miệng cười rồi ngồi vào bàn ăn. Oa, thơm quá. Nào là cá kho, trứng chiên, gà hấp rồi có nước cam nữa chứ! Không ngờ luôn nha!
_Phải cậu nấu không vậy?-cô híp mắt nghi ngờ.
_Không tớ thì còn ai?-cậu liếc lại cô.
_Ờ vậy thôi! Ngon miệng ha!-cô ăn như bị bỏ đói, mà hồi trưa cô đâu ăn trưa nên đói là phải.
Nhanh gọn lẹ, vì cậu đã nấu ăn nên cô phải rửa chén. Ra sofa thì thấy mới có 6 giờ tối:
_Ê! Đi ăn kem hông?-cậu quay qua nhìn cô.
_Ê đi đi đi!-cô hớn hở. Chạy lên lầu thay bộ đồ, cô mặc chiếc quần lửng và cái áo thun. Chải nhanh tóc rồi đi xuống.
Cô xuống thì thấy cậu ngồi dưới ghế, cậu mặt cái quần ngố màu bò với cái áo sơmi màu xanh dương rất điển trai à nha. Cô ra hiệu tỏ ý nên đi thôi.
_Chạy xe này á?-cậu quay qua nhìn chiếc Wave thân yêu rồi nhìn cô.
Cô chợt nhớ đến hồi sáng mẹ cô nói có quà trong gara. Cô lấy chìa khóa mở cửa gara lên. Ôi mẹ ơi thương mẹ quá, là một chiếc xe KIA 4 chỗ đời mới nhất! Chắc có lẽ ba mẹ cũng biết trong The Dream toàn con nhà thượng lưu nên không muốn cô bị xa lánh hay dèm pha á mà.
_Chiếc này được!-mắt cậu sáng lên quay qua cô.
Cô và cậu vào xe, chìa khóa được cắm sẵn vào, lên ga và đi thôi.
Cô và cậu dừng trước một cửa hàng BR thật to. Cô định bước xuống nhưng chợt nhớ đến việc gì đó rồi thôi.
_Cậu xuống mua đi! Tớ không muốn bị hiểu lầm!-cô buồn buồn.
_Ừ!-cậu cũng hiểu nên bước ra xe xuống mua. Lát sau cậu đem ra hai hộp kem socola cùng hai cái bánh quế ngon tuyệt! Thích quá đi! Cậu ấy đưa qua cho cô một hộp. Hai đứa cứ ngồi trong xe ăn như vậy cho đến khi hết và phóng xe về nhà.
Về đến nhà thì cậu hỏi cô.
_Tớ ngủ đâu?
_Sofa!-cô cười.
_Thật á?-cậu trợn tròn mắt.
_Đùa đấy! Giường tớ còn một ngăn, nhưng tối cấm cậu lại gần tớ!-cô nghiêm mặt. Nhà cô cũng không lớn, chỉ 3 tầng. Tầng 1 là phòng cô, tầng 2 phòng ba mẹ còn tầng 3 là sân thượng thì còn đâu chỗ cho cậu ngủ. Cũng may giường cô là giường hai hộc.
_Ờ...làm hết hồn...mà tớ biến thái đến mức độ đó à?-cậu nhìn thẳng mắt cô.
_Ai biết được!-cô quay qua lè lưỡi rồi chạy lên phòng. Cậu cũng ung dung đi theo.
Một ngày nữa lại trôi qua như thế đó!
______________End Chap_____________