Chương 9: Cô ấy là của tôi!!

Cậu đi đã hơn 3 tiếng đồng hồ, trời đã tối hẳn. Một mình trong căn nhà ấy sao cô thấy cô đơn quá, ngồi thu mình một góc trong căn phòng cô chợt thấy có lỗi. Đáng ra cô không nên như vậy, tính cậu từ bé giờ đều thích đùa mà. Sao cô lại tức giận chứ!
"Cậu đâu rồi?"


Gần 7 giờ. Bụng cô nó đã phản chủ và đánh trống liên hồi khiến cô phải bật dậy đi tìm gì đó bỏ bụng. Mở tủ lạnh lấy hộp ngũ cốc ăn liền mà mẹ đã đi siêu thị mua đổ ra tô, lấy ít sữa đỗ vào và ôm cái tô ra phòng khách bật tivi lên.


"Như các bạn đã biết, chuyện tình giữa chàng thiếu gia Nhất Gia Kiến Phong cùng cô bạn thanh mai trúc mã Đại Băng Linh đã làm báo chí rộ lên mấy hôm nay nhưng nhân vật chính bây giờ đã bắt đầu lên tiếng.


Phong: Tôi mở cuộc họp báo này là để nói về chuyện của tôi và Băng Linh-cô bạn thuở nhỏ của tôi mà các bạn đã ghép rằng đấy chính là bạn gái tôi. Thật ra tôi và cô ấy chẳng là gì của nhau, chúng tôi là bạn thân từ nhỏ cùng hai cô bạn Lâm Minh Nhi và Lâm Minh Như. Chuyện mọi người bắt gặp ở bữa tiệc của Lâm Gia chỉ là hiểu lầm, do tôi không có bạn gái nên nhờ Linh đi với tôi. Chúng tôi chẳng lên tiếng về chuyện này nhưng không ngờ báo chí lại rầm rộ như thế này bắt buộc tôi phải minh chứng cho rõ ràng. Vậy chỉ là sự hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi và xin lỗi cô bạn Băng Linh. Phiền cậu nhiều rồi, xin chào!-Phong trên tivi giải thích một tràn.


_Vậy là thật à? Hay đang mơ thế! Yayy...yay...yeah, em được trở lại con người bình thường rồi!-cô vừa ăn vừa hét trên sofa mà không hề biết có một người đang đứng ở gần đó. Thật ra cậu đã về nhà lâu rồi nhưng ngồi ngoài vườn.


Nghe tiếng tivi mới đi vào xem thử, cô do chú tâm quá chắc không nhận ra cậu đứng đó từ lâu.
_Tớ đã giải thích rồi đó? Cậu vừa lòng chưa?-cậu có chút gắt gỏng trong lời nói.
_Ừ ừ!-cô không thèm nhìn cậu lấy một cái,gật đầu cười như tự kỉ.


available on google playdownload on app store


_Cậu vui vậy sao?-cậu bỗng buồn bã ngồi phịch xuống sàn nhà.
_Hử? Sao cậu lại hỏi vậy?-cô ngây ngơ quay qua nhìn cậu.
_Tớ hỏi...cậu vui vậy sao?-cậu vẫn im lìm, giọng nói có gì đó đắng cay.


_Sao không vui, tớ không muốn dính dán gì với mấy scandal đó đâu. Một con người bình thường là quá đủ!-cô nhìn cậu mà trả lời.


_Tớ thật sự xin lỗi, tớ đã kéo cậu vào mấy vụ này! Từ giờ cậu và tớ sẽ chẳng xuất hiện ở mấy trang báo đó đâu!-cậu ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mang chút gì đó ướt át, đau khổ.


_Tớ sẽ bao giờ nhận lời giúp cậu bất cứ gì khi liên quan đến tập đoàn báo chí vân vân và vân vân....-cô ngây thơ phán ra một câu làm cậu phì cười.


{Tình yêu mà, khi yêu không cần đáp trả. Chỉ mong muốn điều gì tốt nhất cho người mình yêu, làm cho họ thật thoải mái. Không cần biết họ yêu ai và cần ai, tôi chỉ cần biết người tôi cần là em và tôi chỉ muốn đem hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này đến bên em. Thế là đủ với tôi rồi. Nàng ngốc của ai đó chứ không phải tôi! Tôi yêu em, thật sự rất yêu!}


_Sao cậu lại ăn cái đấy?-cậu chỉ vào tô ngũ cốc cô đang cầm.
_Thì đói quá lấy sức đâu mà nấu ăn! Có cái này là may rồi!-cô cười.
_Ăn gì không? Tớ nấu?-cậu nhìn cô.
_Không, tớ no rồi! Cậu ăn gì chưa?-cô hỏi ngược lại cậu.


_Tớ ăn với anh Hoàng rồi! Tớ tắm trước nhé!-nói rồi cậu bước lên lầu.
Cô ngồi đấy xem tivi chán quá. Bật điện thoại lên xem thử wall facebook của cô giờ ra sao?
_
_
Messenger:


_[Ừ, mày ngon mà tránh xa Phong ra. Tốt lắm con ạ!😏]
_[Xin lỗi vì làm phiền nhé!]
.......vv
_Chắc phải bỏ face thiệt luôn! Rối quá!-cô xoa trán rồi đứng dậy lên phòng.
Cô vừa mở cửa bước vào phòng thì:
_Áhhhhhhhhhh!
_Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
_Không thấy gì đâu!-cô quay lưng lấy hai tay bịt mắt mình lại.


Quay lại 10 giây trước.
Cô mở cửa vào phòng thì thấy một cảnh tượng rất ư là "có một không hai". Cậu cởi trần, khăn quấn nửa người. Mái tóc ướt nhẹp, thì ra cậu mới tắm xong. Cậu đang loay hoay ở cái balo của mình..... Và thế là....như vậy đó!
Quay trở lại hiện tại.


_Sao không đem đồ vào trỏng?-cô vẫn bịt mắt.
_Lúc nãy mệt quá nên quên, tưởng cậu vẫn ở dưới đấy!-mặt cậu đỏ lên vì ngượng.
_Đây là phòng tớ mà! Tớ sẽ lên bất cứ lúc nào đấy!-cô trả lời lại.


_Tớ xin lỗi! Cậu có thể thả tay ra được rồi đó!-cậu cười phì khí thấy bộ dạng này của cô. Mặt cô cũng đỏ ửng lên😂
_Ờ! Tớ đi ngủ!-cô không thèm nhìn mặt cậu mà chạy lại giường trùm mềm kín bít.
_Ơ...mới hơn 8 giờ mà!-cậu rất mắc cười nhưng vẫn trêu cô.
_Tớ mệt!


Cậu cũng kéo giường dưới ra thả mình xuống và lấy điện thoại nhắn tin với ai đó!
_=Sao rồi nhóc?=
_=Dạ anh Phong, Kiều Song Lâm lớp 11D ạ!=
_=Em xử nó ra sao rồi?=
_=Ngày mai anh sẽ có kết quả? Em đã nói nó mau chóng rút hồ sơ ra khỏi The Dream ngay nếu không là công ty ba nó sẽ chẳng còn chỗ đứng đâu!=


_=Công ty Bingo chẳng qua chỉ là một cái văn phòng nhỏ gắn mác công ty, muốn vô được cái trường này cũng phải chạy đôn chạy đáo lắm mới được! Mai anh sẽ cho nó biết thế nào là đụng đến Băng Băng của anh=
_=Băng Băng của anh=
_=À không, nhóc ngủ sớm đi!=
_=Dạ anh cũng vậy=


Cậu tắt điện thoại và nhìn lên cô, chắc do khó thở nên cô đã kéo mềm xuống lộ ra khuôn mặt tròn trắng mịn. Cô ngủ rồi!
_Đáng yêu thật! Ngủ ngon nhé Tiểu Băng!-cậu thì thầm.
****
"Save me save me, i need your love before i"m fall, fall,...-cái báo thức quen thuộc của cô vang lên.
_Ưm......-cô chuyển mình.


_Dậy đi học đi cô nương, nướng quá rồi đấy!-cậu nói nhỏ vào tai cô, hơi thở của cậu cô có thể cảm nhận rõ mồn một.
_Tránh ra!-cô đẩy đầu cậu ra và bật dậy chạy thật nhanh về phía nhà tắm.
_Ngượng trông đáng yêu lắm đấy! Haha!-cậu cố cười thật to cho cô nghe.


Trong này máu cô đang sôi sùng sục, chỉ cần 5 phút nữa cậu sẽ ch.ết dưới tay cô. Cô mở cửa nhà tắm, thấy cậu ngồi trên giường thì nở một nụ cười thật tươi. Cậu cũng bị nụ cười ấy làm hoa mắt. Cô tiếng lại gần cậu, vuốt má cậu vài cái rồi cô hạ người mình xuống. 1....2....3


_Áhhhhh! Đau...đau mà, tớ xin lỗi mà, tha cho tớ đi mà!-cậu nắm cái nệm giường giãy đành đạch.
Cô nhéo tai cậu đấy.
_Dám đụng tới bà luôn à? Cho con ch.ết nha!-cô nghiến răng ken két.
_Thôi mà, xin lỗi mà! Tha cho tớ, tớ sai rồi!-cậu vang xin trông thật tội nghiệp.


_Tha cho cậu lần này, dám đụng tới tớ lần nào nữa là cho cậu die luôn!-cô thả tai cậu ra, phủi phủi cái tay rồi xách balo chạy nhanh xuống lầu.
_Đáng yêu ch.ết mất!-cậu tự kỉ một mình trên phòng.


Hôm nay cả hai dậy hơi trễ mà còn giỡn lâu nên phải vác cái bụng đói lên trường. Trước khi đi cô chỉ được uống ngụm sữa, sao chịu nổi đây. Vẫn như thường lệ, hai người trên xe bước xuống vẫn là tâm điểm của cả trường mặc dù mọi chuyện đã được giải quýêt êm xuôi.


_{ Mời em Đại Băng Linh lớp 11B lên phòng hội học sinh gấp........nhắc lại mời em Đại Băng Linh đến phòng hội học sinh gấp}- tiếng loa phát thanh vang lên.
_Chuyện gì nữa đây?-cô lầm bầm.
_Cái tên đó phải dạy cho một bài học mới được! Tớ đi với cậu.-Phong nghiến răng, tay nắm chặt lại đỏ hết cả bàn tay.


_Thôi! Không phiền cậu, cậu về lớp đi. Lần này tớ không ngốc nữa đâu.-cô nở nụ cười và hít một hơi dài rồi mới đi lên đấy.
Cô gõ cửa và có tiếng mời vào.
_Chào!-anh lạnh lùng.
_Kêu tôi lên đây làm gì?-cô lạnh không kém.
_Có vẻ cô thoát khỏi scandal rồi nhỉ?
_*Im lặng*


_Cô và Phong thật sự không có gì chứ?
_*Im lặng*
_Chắc chứ? Nhưng ai biết được nhỉ?
_Bất quá tam...bất quá tam...bất quá tam-cô nắm chặt tay lại lầm bầm.
_Cô và Phong có vẻ gì đó rất bí ẩn nhỉ? Mối quan hệ của hai người tốt đẹp lắm nha!!-anh cười đểu.
*Chát*


Cô thật sự đã nhẫn nhịn lắm rồi. Rõ ràng như vậy mà hắn còn dám kêu cô lên đây làm trò cười. Cô vung tay tặng cho hắn một cái tát rất ư là " nhẹ " mà có lẽ anh ta sẽ không bao giờ quên được.


_Nếu anh gọi tôi lên đây để tr.a khảo về việc này thì tôi về lớp! Hội học sinh à? Được cái mác thôi chứ chẳng biết tí gì là lịch sự đâu ha?-cô nhếch mép rồi đi ra khỏi phòng quăn cho anh cục tức to chà bá.


_CÔ ĐỢI ĐÓ!-anh hét toáng lên. Chưa có ai làm anh tức giận đến vậy. Cô là người đầu tiên tát anh, cô sẽ phải trả giá.


Cô đi xuống, lòng vừa vui vừa lo. Vui vì đã ban tặng cho hắn một cái tát ư là đau đấy.. Lo vì sợ hắn sẽ trù dập cô dài dài, cô phải tốt nghiệp trường này mà. Thật xúi uẫy!!!
Rẽ thẳng vào căn tin, bắt gặp ngay ba gương mặt đang ngồi ở bộ bàn ghế ngay trung tâm căn tin.


_Ê! Lấy chai nước coi!-cô chạy lại ra lệnh cho cậu.
_Anh Huy nói gì với cậu?-Như tò mò.
_Anh ngọt xớt thế?-cô quay qua lườm Như tỏ vẻ bí hiểm.
_Thì lớn hơn mình mà!-Như đỏ mặt vội thanh minh.
_Lớn nhưng cái đầu bé như quả nho ấy!-cô phì mũi.
Đột nhiên có một người con trai từ đâu đập vai cô:


_Tôi xin lỗi vì đã ném trứng vào đầu cậu! Tôi sai rồi!-cậu ta quỳ xuống.
_Oh! Kiều Song Lâm 11D đấy à!-cậu tỏ vẻ bất ngờ nhưng đầy khinh bỉ.
_Tôi xin lỗi, tôi sai thật rồi!-cậu ta khóc à.


_Không...không có gì!-cô vội đứng dậy đỡ cậu ta dậy.-cậu nhìn này, tôi đâu có sao. Chừng nào tôi vô viện đi rồi hãy nói-cô cười tươi.
_Nhưng mà Linh, cậu ta đã xúc phạm cậu giữa đám đông mà.-Nhi bất ngờ.


_Nhưng mà cậu ấy biết lỗi rồi! Đánh kẻ chạy đi đâu ai đánh người chạy lại.-cô vẫn giữ nụ cười.
_Cậu.....thôi tùy cậu! Nhưng cậu ta vẫn phải ra khỏi The Dream vì hành động chẳng suy nghĩ ấy!-cậu lạnh lùng, tay vân vê chai nước.


_Cậu nói gì vậy? Sao lại thế? Tôi đâu là gì đâu, không có lí do gì chính đáng để đuổi cậu ấy.-cô như không nghe lọt tai, vì chuyện cỏn con như vậy mà bị đuổi á? Thật không công bằng.
_Linh đã lên tiếng thì theo cô ấy đi! Không nói nhiều nhé!-anh từ đâu đi lại.


_Linh Sao thân mật vậy không biết..-Nhi nghĩ trong đầu.
_Từ hôm nay, Linh sẽ là của tôi. Tôi cấm ai đụng vào cô ấy, mọi quyết định của cô ấy sẽ là quyết định của tôi. Thế nhé!-nói rồi anh quay qua nháy mắt với cô làm da gà da vịt của cô thay nhau nổi lên.
_________End Chap_________






Truyện liên quan