Chương 32: Tên biến thái giở trò!
Anh kéo vali lên phòng cô, dưới giường cô là một cái hộc và có một cái giường lớn ở phía dưới. Kéo giường ra thả cả bịch người xuống than vãn:
_Mệt quá đi! Muốn ở đây với em cũng khó nữa.-anh làm mặt giận dỗi nhìn cô đang ngồi trên bàn mắt cứ chăm chú nhìn vào cuốn tài liệu dày cả tất.
_Nếu không muốn bị đá ra khỏi đây thì làm ơn im lặng dùm!-cô phán một câu đơn giản nhưng đầy âm khí.
_Rồi rồi! Giờ anh đi tắm nhé, tí ra anh mở pass cho.-anh đứng dậy ngay chỗ vali lấy một cái quần lửng bước vào nhà tắm.
_Cái tên điên này, tôi không tin đó!-cô nói nhỏ,mắt ngước lên nhìn cánh cửa toilet đóng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
20" sau anh bước ra, trên người chỉ có cái quần lửng, thân thể vạm vỡ trơ trơ ngay trước mắt. Mái tóc nâu rủ xuống do ướt, từng giọt nước cứ nhỏ tí tách xuống sàn làm cô khó chịu:
_Anh có mau lau hết chỗ đấy không hả?
_Không đấy làm gì nhau.-anh gân cổ lên.
_Biến ra khỏi đây cho tôi!-cô gằn giọng.
_Điện thoại của em....anh để vậy luôn nhá?-anh bắt đầu chiêu trò đe dọa.
_Đi lau mau...đồ biến thái!-cô tức giận, tay nắm thành nấm đấm.
_Bớt nóng! Anh lau ngay, làm quá à.-anh bĩu môi nhìn cô. Cô không thèm nhìn lại, chỉ "hứ" một cái rồi cuối xuống nhìn vào cuốn tài liệu.
Anh lại gần, nhấc điện thoại cô lên bấm bấm, cô vẫn không thèm để ý. Anh nhân cơ hội thì vô album ảnh của cô vào mục "My Love" thì 100% là ảnh của anh trong thời gian qua. Còn có nhiều ảnh cô ghép chữ "Crush on you", "Love U", " Lovely" nữa chứ. Ặc, cô này nhìn vậy mà đáng yêu quá chứ. Ảnh nền còn là ảnh của cô và anh nè, giờ thì 1000% cô còn yêu anh và đang thử lòng anh đây nè chứ đâu! Hihi, vậy thì anh diễn chung cho vở kịch này vậy. Cuối cùng thì anh mới chịu đổi lại pass cũ của cô, sẳn tiện bật mí luôn. Pass cũ của cô là ngày tháng năm sinh của anh đấy, thấy ghê chưa?
_Anh moi móc đủ chưa?-cô lạnh lùng.
_Moi móc gì? Anh đang đổi lại pass cho em nè.-anh biện minh.
_Khỏi cần giải thích, mấy tấm hình đó là do từ lâu tôi lưu về thôi. Bận quá nên không tiện xóa, tôi sẽ xóa nhanh nên đừng hiểu lầm.-mắt cô vẫn chăm chú vào tài liệu nhưng miệng vẫn luyên thuyên.
_Ừ anh biết mà!-anh nói vậy thôi chứ trong lòng thầm cười, hình đấy là chỉ hơn một năm qua trong mấy tạp chí Rainbow hay Flower New mà cô với anh chia tay chính thức là 19 tháng. Cô tinh ý đấy nhưng còn ngốc lắm, cần rèn thêm.
_Vậy anh đi ngủ dùm, đừng có lảm nhảm nữa!-cô phán thẳng một câu.
_Thôi, anh ngồi đây ngắm em học. Em học nhìn quýên rũ dễ sợ luôn, cả tuần qua không gặp em nên nhớ lắm á.-anh giở trò mật ngọt ch.ết ruồi đây mà. Nhưng xin lỗi nha, cô là cái loài gì rồi chứ không phải ruồi nên không ăn nhằm gì với cô.
_Thử giở trò nữa xem tôi cho anh thành con gì?-cô giương mắt nhìn anh, hai hình viên đạn cứ thế mà "nả" vào mặt anh.
_Ơ trời hôm nay nhiều sao quá ta...ra ngắm tí mới được!-anh đổi chủ đề, đi ra lang can đứng luôn. Còn cô thì bụm miệng cười ha hả, cái tên biến thái này cũng có lúc đáng yêu vậy sao ta?
Hơn 11h đêm(tính theo h địa phương) cô vẫn ngồi trên bàn nhìn vào đống tài liệu, anh vẫn nằm trên giường nhìn cô mà cô chẳng thèm nhấc mặt lên lấy một tí. Anh cũng lủi thủi đi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy chai sữa rót ra ly đầy bỏ vào nồi hâm nóng lại một tí rồi đem lên cho cô:
_Em uống tí đi!
_Tôi không có thói quen uống sữa vào buổi tối!-cô vẫn cắm mắt vào đống tài liệu.
_Em cứ uống thử xem sao, nó sẽ giúp em tập trung và ngủ ngon hơn đấy.-anh nài nỉ.
_Được rồi, cứ để đó, cám ơn!-cô lạnh lùng
_Vậy anh ngủ trước nhé.-anh nói rồi lăn đùng ra cái giường dưới. Cô chỉ biết nhìn bóng lưng anh mà cười phì, người gì đâu mà khác xa với khuôn mặt lạnh lùng trên tạp chí vậy?
Anh giật mình mở mắt ra, đã hơn 2h đêm(theo giờ địa phương), bóng đèn trên bàn vẫn sáng. Dưới bàn có một cô gái có mái tóc màu nâu đen xõa dài xuống khuôn mặt. Cô ngủ quên rồi!
_Cái con ngốc này, lại ngủ quên nữa! Mấy ngày nay không có anh là em cứ như vậy đấy hả?
_Đâu có đâu!-cô lẫm bẫm làm anh mắc cười hết sức.
Cẩn thận rón rén đi lại, nhẹ nhàng bế cô lên đặt xuống giường và đắp chăn lại. Anh cũng cẩn thận nằm phía dưới giường, tay thò lên nắm lấy bàn tay cô, theo phản ứng thì cô cũng nắm lại làm anh sướng rơn. Hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
_Ái! Anh làm cái quái gì vậy?-cô hét ầm lên, hấc tay anh ra.
_Gì? Anh làm gì đâu, em là người nắm chứ bộ.-anh giơ cái mặt vô tội hết sức.(vô số tội thì có)
_Anh...lấy bằng chứng gì chứng minh lời anh nói là đúng?-cô gân cổ lên cãi.
_Vậy em lấy gì chứng minh là em không nắm tay anh?-anh cũng không chịu thua.
_ Cái đồ biến thái, chuyện này sẽ không bao giờ tiếp diễn nữa. Nếu có thì anh sẽ bị đá ra khỏi đây ngay lập tức.-cô làm mặt ngầu hết sức, bước ngang nhiên vô phòng tắm.
_Ngốc!-anh chỉ cười nhẹ.
Cô hôm nay đổi style nha, mặc áo crop-top đen với quần lưng cao cũng đen tất, nhìn chất dễ sợ. Buộc tóc đuôi gà cao, mang kính vào nhìn yêu lắm cơ. Lúc ấy anh cũng vừa thay đồ xong, nhìn cô mà muốn ngất. Người gì đâu đáng yêu dữ vậy trời, quả là anh có mắt nhìn người nha.
_Đáng yêu đấy! Duyệt.-anh làm bộ đưa ngón tay cái ra tỏ vẻ rất ưng ý.
_Anh thay đồ đi đâu à?
_Anh đi học với em chứ đi đâu?
_Gì? Nói lại coi.-cô đứng chống nạnh, gương mặt tỏ vẻ:"anh điên à?"
_Hôm qua anh nói là công ty gửi anh qua đây rèn thêm trình độ quản lia kinh doanh ở Đại Học New York. Sẵn tiện anh là đàn anh của em đó nha, anh học năm 2 nghành quản lí kinh doanh. Rất hân hạnh được biết em, đàn em!-anh làm bộ đưa tay ra bắt rất thân thiện.
_Đồ điên!-cô đúng là ngốc thiệt, hắn đường là một tổng giám đốc của Lâm Gia nổi tiếng, đang học ở Việt Nam khá tốt mà tự dưng lại chạy qua đây. Báo chí cũng đâu có đăng tin gì đâu, cái tên này bắt đầu giở trò rồi đây. Sao không tha cho cô được vậy?
______End Chap_____