Chương 55: Viên mãn! (end)
_Khang Khang hư, sao lại chạy đi mất?-Ân làm vẻ thản nhiên mặc dù đang rất sợ, sợ anh sẽ nhận ra cô. Lúc ấy cô cũng quay lại, gương mặt tái nhợt vì lo lắng.
_Tại papi và mami cứ mãi ngắm dì Nhi và chú Phong nên không lấy bánh cho Khang Khang á, có chú đẹp trai này lấy dùm Khang nè!-cậu nhóc phụng phịu, chồm qua phía Ân. Ân cũng ân cần bế cậu bé.
_Tiểu Khang hư, mami sẽ không làm bánh táo cho con nữa.-cô vẫn nhìn cậu bé, chẳng mảy may gì đến con người đang nhìn mình chằm chằm phía đối diện.
_Linh, là em sao?-anh lấp bấp, giọng nói đó, đôi mắt đó nhưng gương mặt thì khác quá. Nhưng anh vẫn chắc chắn đấy là cô mà.
_Xin chào, anh là Lâm Tổng sao? Tôi đây rất hân hạnh được gặp anh, Linh gì? Tôi không phải tên Linh.-cô gượng gạo nói dối, cô vẫn vậy, không thể nào nói dối được.
_Mami à, mami bảo nói dối là không tốt, sao mami còn nói dối? Mami tên Đại Băng Linh mà.-nhóc Khang ngây thơ khai tất cả, cô chỉ thở dài tiếc nuối.
_Là em, dù có thay đổi thế nào anh cũng nhận ra em, em thời gian qua ở đâu? Cùng cái tên Nha Ân này sao?-anh đột nhiên nắm lấy tay cô xiết mạnh làm cô nhăn mặt đau đớn.
_Bỏ bàn tay anh khỏi tay vợ tôi!-Nha Ân gằn giọng, tay gạt tay anh ra.
_Còn đang trong bữa tiệc, làm ơn giữ lịch sự. Hãy tìm nơi nào đó để nói chuyện.-cô lên tiếng, cuộc dằn vay này có lẽ đã gây nhiều sự chú ý.
====Khu Vườn Phía Sau Nhà Hàng====
_Em nói đi, em đã ở đâu? Là hắn ta phải không, người đứng sau tất cả mọi chuyện đã che dấu em.-anh to tiếng, có vẻ anh đã thực sự tức giận.
_Tôi đã nấp sau bóng của Nha Ân đó thì sao? Anh có quyền gì, tôi và anh đã li hôn, anh không có quyền can thiệp.
_Ai nói với em anh đã kí giấy? Chúng ta chưa hề li hôn, em vẫn là vợ hợp pháp của anh...em vốn cứng đầu như vậy đấy hả? Còn cả bảo bối, tại sao nó lại mang họ của Nha Ân, lại còn gọi hắn là papi? Em định cho hắn thay thế vị trí của anh trong lòng thằng bé sao?-anh lúc này như một con thú dữ thật sự.
_Anh nghĩ anh xứng đáng với bảo bối của tôi, tôi sai lầm khi chọn anh. Dù không phải cha ruột nhưng Nha Ân xem thằng bé như con ruột của cậu ấy. Đây mới là thứ tôi cần, chỉ cần thằng bé được vui, mọi thứ còn lại tôi chẳng quan tâm. Làm ơn đi, cho hai mẹ con tôi yên ổn. Người tình...à không, VỢ của anh cần anh hơn!-cô nói rồi quay đi, nhưng chưa kịp thì lại bị anh ôm từ đằng sau.
_Em vẫn là vợ của anh, bảo bối vẫn là con của anh. Chúng ta vẫn là một gia đình, anh và em chưa hề li dị. Anh xin lỗi, cho anh một cơ hội đi.
_Bỏ tay anh ra khỏi người Linh, anh không xứng đáng.-Ân từ đâu đi lại, kéo cô ra sau mình.
_Thì ra là cậu, tôi biết cậu thích Linh từ khi còn đi học nhưng không ngờ cậu lại thủ đoạn đến mức này đó.-anh nhếch mép, có vẻ anh đã hiểu toàn bộ sự việc.
_Anh nói gì? Không phải ai cũng thủ đoạn như anh đâu, đừng dựng chuyện nữa!-cô nói, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía anh.
_Anh vừa mới cho người điều tra, mọi thứ đều nằm trong sắp xếp của cậu ta. Từ việc người tình cho đến việc gặp em, đều do hắn ta sắp xếp cả. Em lại bị lừa!
_Do anh sắp xếp thì đúng hơn, mọi chuyện là do anh, làm ơn để chúng tôi yên ổn đi. Đừng nói nhiều với anh ta nữa, chúng ta vào trong với Tiểu Khang thôi.-cô kéo Ân đi.
_"Chúng tôi đều bị một đám người dọa hϊế͙p͙, nghe đâu là một người rất có máu mặt. Không lâu sau thì có một cậu trai trẻ xuất hiện nói là sẽ dạy dỗ cho đám nhỏ trong làng tôi. Họ nói không được hé lời nào với ai nếu không thì làng này coi như biến mất như chưa từng tồn tại. Khi cậu trai trẻ đó đến thì hôm sau tầm 5 giờ chiều cũng có một cô gái đang mang bầu đi đến. Có lẽ là vợ của cậu ấy và họ sống với nhau đến giờ. Trong căn nhà khách của làng mọi thứ đều rất xa xỉ với chúng tôi, và luôn bị ngăn cách không cho tiếp xúc với bọn họ...Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó, làm ơn đừng nói..."
_Đấy là giọng của bác Trưởng làng, vậy là sao hả Ân?-cô buông thõng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Ân, nhìn Ân mong chờ câu trả lời.
_Ông già đó to gan thật, cái làng đó sắp biến mất được rồi!-Ân nhếch mép, nhìn cô đầy trêu chọc.
_Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, tất cả đều do cậu đứng sau.-anh nói chắc nịch.
_Trễ rồi, anh đâu là gì của Linh, bây giờ cô ấy là của tôi.-Ân nắm lấy cổ tay Linh mặc cho cô đang vùng vẫy.
_Tôi chưa hề li hôn với cô ấy, tôi vẫn và cha của Tiểu Khang.-anh tiến lại gần nhưng đứng lại, trên tay Ân là một khẩu súng chuyên dụng đang chĩa vào đầu cô.
_Anh sai rồi, tôi có thể sắp xếp được một cái kịch bản hoàn hảo như vậy thì sao lại không làm giả được một bản đơn phương li hôn. Tòa đã chấp nhận từ 3 năm trước, anh bây giờ chẳng còn mối quan hệ gì với Linh và Nha Khang cả.-Ân cười, nụ cười khó đoán của một con người hiểm độc.
_Hóa ra là cậu đã sắp xếp tất cả, bây giờ tôi mới hiểu, lí do ngày đó tôi đã không có cảm tình gì với cậu rồi!-cô nói, người đang run bần bật vì khẩu súng đã lên nòng kia.
_Em đừng lo, hắn yêu em thì không giết ch.ết em đâu. Từ từ để anh giải quyết, đừng khóc nhé!-anh cũng quính quáng khi cô bắt đầu rớm nước mắt. Từ khi nào mà nước mắt của cô lại có giá trị đến vậy?
_Ra đây!-Ân la lớn. Từ sau bức tường là hai người thanh niên đang ôm lấy Nha Khang, bàn tay bịt mỏ cậu nhóc làm cậu nhóc khó chịu mà nước mắt chảy dài. Bàn tay bịt miệng kia đã thả ra, nhìn rõ gương mặt giàn giụa nước mắt.
_Papi, sao Papi lại đưa súng vào đầu mami như vậy? Mami và papi đang chơi cảnh sát với tên trộm sao?-cậu nhóc ngây thơ.
_Tiểu Khang, mami và papi đang chơi, không có gì hết. Con không cần phải sợ.-cô nói, tay xoa đầu cậu nhóc.
_Mày biến qua kia với ba mày, tao không phải ba của mày. Đồ thứ dơ bẩn, dòng máu đang chảy trong con người mày thật dơ bẩn. Không được lại gần Linh của tao!-Ân kéo cô ra sau làm suýt nữa đã ngã, ánh mắt căm hận nhìn Khang Khang.
_Papi đang giận sao? Khang Khang ngoan mà, Khang Khang hứa sẽ không bỏ đi chơi nữa. Papi đừng mắng Khang Khang mà.-cậu nhóc òa lên, ngồi thụp xuống đất ăn vạ.
_Khang Khang, ba mới là ba ruột của con. Người đó không phải, con lại đây với ba. Mami sẽ không sao đâu, ba hứa đấy.-anh lại gần bế cậu nhóc lên mặc cho cậu nhóc đang giãy giụa không ngừng:"Chú không phải ba con, papi là ba con. Mami à, papi tức giận rồi. Nha Khang hứa sẽ không hư nữa!"
_Anh mau đưa Tiểu Khang ra khỏi đây, em sẽ không sao, thật đấy. Đừng để bảo bối thấy những điều không tốt này.-cô cười, hai giọt pha lê tinh khiết cũng từ từ rơi xuống.
_Hắn ta khinh thường anh quá rồi!-anh vừa nhếch mép thì...
~Đoàng~Đoàng~Đoàng~
3 con người ngã gục xuống, cô cũng vì sợ hãi mà ngất đi. Khang Khang thì khóc toáng lên vì tiếng súng mặc dù đã bị anh che mắt.
==========15" trước==========
Anh đã bí mật điện thoại cho Như và để chế độ chờ, toàn bị cuộc nói chuyện đã bị nghe thấy. Vì là sân sau nên họ đã không biết khách đã ra về sớm với lí do cô dâu chú rể cần phải ra sân bay sớm để kịp chuyến đi sang Đức du lịch. Một đội bắn tinh nhuệ của cậu đã được đưa đến mai phục ở đằng sau, Nha Ân do quá sơ xuất mà phải ch.ết cùng hai thằng đàn em.
==========Hiện Tại=========
Cô được đưa vào viện để chuyền nước, Khang thì chỉ biết khóc trên đùi của anh. Mọi thứ đã thực sự suôn sẻ chưa?
Những ngày gần đây, báo chí không ngừng đưa tin về Tổng tài của Khang Ân đã ch.ết do tự tử. Nguyên do là vì vỡ hợp đồng với Gia Phong và phải đền bù một khoảng tiền rất lớn lên đến vài trăm tỷ đô. Mọi thứ được che dấu một cách kĩ lưỡng trừ việc...Nha Khang là con trai của Vương Khải Huy anh.
Cô lờ đờ tĩnh dậy, đầu đau buốt, thân thể rã rợi, đột nhiên nhớ đến vụ việc hôm qua mà bật khóc:
_Khang à...Huy à...-cô hét to.
_Anh đây, không sao rồi, anh vẫn ở đây mà!-anh đang ngủ cũng bừng tỉnh giấc vì tiếng hét của cô.
_Khải Huy...Khang Khang đâu anh?-cô sụt sịt.
_Tiểu Khang đang ở nhà rồi, thằng nhóc không sao đâu.-anh vuốt ve mái tóc của cô, cảm giác này, đã bao lâu rồi anh không được có lại. Có lẽ từ khi cô mang bầu Tiểu Khang...từ khi anh lầm đường lạc lối.
_Anh, thằng nhóc không sợ sao?-cô giương đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
_Thằng nhóc giống anh, nó hiểu chuyện lắm, nhưng nó vẫn còn sốc về vụ việc hôm qua, sẽ cần một thời gian để nó quên đi việc này! Đồ ngốc, em là đồ ngốc...em lúc nào cũng ngốc...đúng là vịt con ngốc nghếch.-anh phì cười nhìn cô, ánh mắt tỏ chút không hài lòng.
_Anh còn nói? Ai là người ngoại tình, ai là người định lúc em sinh con thì sẽ li dị rồi đưa cô ta về làm phu nhân Lâm Gia hả? Tại ai mà chút nữa là em và Tiểu Khang gặp nguy hiểm? Là tại anh thôi...tất cả là tại anh. Khang Khang của em không có người cha thối tha như anh.-cô chu môi giận dỗi, nhắc đến là nước mắt cô lại tuôn trào. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô như dỗ dành một đứa bé.
_Này vịt con, em có thể lớn được không? Sao lúc nào cũng mãi là vịt con thế, đáng lẽ ra phải trở thành thiên nga rồi mới đúng chứ.-anh nói.(*tg: anh ơi, liên quan dễ dợ nga~)
_Anh còn chê em xấu xí, đi với cô ta, đi mà đem cô ta về làm vợ anh. Em sẽ đem con đi, đến một nơi mà anh mãi mãi sẽ không tìm được.-cô đấm thùm thụp vào người anh.
_Ngoan...anh đùa tí thôi, Nha Khang rất ngoan nha, Nha Khang nói là mami rất nhõng nhẽo, còn nói là mami chỉ được ở bên papa đẹp trai thôi. Em phải nghe lời con chứ!
_Đồ đê tiện nhà anh, biến đi cho đẹp trời. Biến đi tên thần tượng đào hoa thối tha...anh còn dám đầu độc vào đầu con hả...thằng bé còn nhỏ lắm nha, lỡ mai mốt nó lớn rồi cũng miệng lưỡi giống anh rồi khổ con dâu em thì sao?-cô lườm anh sắc lẽm.(*tg: chị ơi, bảo bối mới 3 tuổi mà lo cho con dâu sớm vậy rồi sao?)
_Này...con nhà tông không giống lông cũng giống cánh thôi em yêu à!
"Tình yêu là thế, chỉ cần chân thành...dù có đi xa đến đâu, nơi quay về vẫn là bến đỗ hạnh phúc!"
-----------------15 năm sau-----------------
Một cậu con trai đang đi trên đường, khoác chiếc áo đồng phục màu xanh quý phái, đeo chiếc headphone cỡ lớn. Miệng không ngừng ngân nga bài hát trong chiếc headphone.
_Ui da...hic...đau quá!-một cô bé khoảng 5 tuổi té trước mặt cậu.
_Em có sao không?-cậu vội chạy lại.
_Cám ơn anh...đau quá...hic hic...anh đẹp trai tên dì dạ?(*tg: thấy ghê hông? 5 tuổi biết cua trai rồi!)
_Anh tên Vương-Nha-Khang, còn em...cô bé?-cậu tươi cười đáp lại.
=========<=The End=>========
*Tg: End rồi!*tung bông tung hoa...tung lựu đạn* ý lộn...bỏ lựu đạn đi ha.
Vậy là Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét! đã đến hồi kết rồi. 2 tháng...khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng lại có rất nhiều bạn kiên nhẫn chờ đợi truyện của tui mặc dù nó có hơi nhạt nhẽo và theo mô tuýp cũ. Cách diễn đạt còn rất là mơ hồ và khó hiểu. Lời nói và ý nghĩ nhân vật còn chưa sâu sắc và còn nhiều nhiều cái chưa hoàn thiện.
Thiệt tình mà nói thì tg chỉ mới 13 tuổi, mặc dù đã đọc trên dưới 100 câu chuyện về thể loại này nhưng vẫn chưa viết hay vì tg mới tập viết được 1 năm thôi. Tg vẫn còn đang luyện thêm rất nhiều.
Mong các readers thông cảm cho sự thiếu sót của tg nhé! Thật lòng cảm ơn một lần nữa!
Tg: Song Thùy ( Thuỳ Book)
1:30 PM 05/08/2016.
THA CHO TÔI, TÊN THẦN TƯỢNG ĐÁNG GHÉT!
*************HOÀN************