Quyển 1 - Chương 12: Anh còn đau hơn so với cô
Hoắc Thiếu Huyền đưa tay kéo cô lại.
Vinh Thiển muốn vùng khỏi tay anh, anh lại đưa tay ôm chặt không cho cô động đậy. Anh ôm chặt cô rồi nói: “Hãy nghe anh nói, sự việc kia đã qua, đừng suy nghĩ nữa.”
“Em làm không được.” Vinh Thiển chợt khóc: “Đó là thứ em nên giữ lại…”
Hoắc Thiếu Huyền càng ôm chặt cô hơn, hai người ngồi ở ghế sô pha, lúc này Vinh Thiển đã không kiềm chế được nước mắt nữa: “Hiện tại em đã biết, không phải em không muốn đi, mà là đêm hôm đó em đã bị tổn thương.”
Nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm lẫn nhau, cả người Hoắc Thiếu Huyền hiện ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt ẩn chứa sự bi thương. Anh chưa từng có suy nghĩ giữ cô lại bên cạnh anh vào ban đêm.
Nếu, người con gái mà anh yêu nhất bất hạnh gặp phải chuyện như vậy, anh chỉ có thể nói anh và cô sẽ cùng vượt qua, anh cũng không quan tâm tới việc đó.
Nhưng đối với Vinh Thiển, người con gái mà anh chờ đợi mười mấy năm, nâng niu cưng chiều mười mấy năm…
Cô đau.
Anh càng đau hơn so với cô.
Nó giống như một cây đinh, lớn theo cùng năm tháng với anh, từng chút từng chút tạo nên một vết sẹo.
Một giờ sau, Hoắc Thiếu Huyền ôm lấy Vinh Thiển khóc mệt mỏi đã đi ngủ, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Hôm sau, hai người bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Tối qua, khóc đã đời, sáng nay thức dậy mắt của Vinh Thiển đã sưng to như quả hạch đào, cô phải dùng một sức lực thật lớn mới có thể mở mắt ra được. Tối qua Hoắc Thiếu Huyền đã thay đồ cho cô, bây giờ anh cũng đang nằm bên cạnh cô. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên làn da màu lúa mạch rắn chắc của anh, Hoắc Thiếu Huyền không kiên nhẫn cau mày, rốt cuộc không chịu được mà đưa tay cầm điện thoại.
“Alo.”
Im lặng một lát, sau đó liền nói: “Ba, sắp về sao? Có việc gì không?”
Hoắc Thiếu Huyền “Ừ” một tiếng, bàn tay nắm chặt được thả lỏng ra. Anh duỗi tay ra, cánh tay dừng lại trên người Vinh Thiển. Đôi mắt đang nhắm chặt liền mở ra, lúc này, anh mới nhớ anh và Vinh Thiển đang nằm chung trên một chiếc giường.
Hoắc Thiếu Huyền vội vàng bật dậy, xốc chăn lên, nhìn áo quần của mình, vẫn còn nguyên vẹn, anh tỉnh ngộ, đưa tay vỗ vỗ trán “Là ba của anh, cũng không phải là ba của em, anh sợ cái gì?”
Vinh Thiển mở miệng nói, giọng vẫn còn khàn khàn: “Anh vẫn còn sợ ba em sao?”
“Bình thường, không sợ.” Hoắc Thiếu Huyền sửa sang lại quần áo chỉnh tề, liếc xéo Vinh Thiển: “Chẳng qua nếu như để ông ấy nhìn thấy cảnh này, khẳng định ông sẽ đánh anh tơi tả”.
Vinh Thiển ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bộ dáng chật vật của anh, cô khoanh chân lại, sau đó nở nụ cười. Hoắc Thiếu Huyền nhìn thấy, anh liền đưa tay véo má cô: “Mau mau rời giường, em muốn bị bắt tại trận sao? Có muốn anh bế em dậy không?”
Cô dang hai tay ra.
Hoắc Thiếu Huyền dùng một tay bế cô lên.
Anh ôm cô vào toilet, cho cô ngồi trên bồn rửa mặt, sau đó lấy kem đánh răng lên bàn chải cho cô, anh múc một ly nước: “Có phải còn muốn anh đánh răng cho em hay không?”
Vinh Thiển đung đưa hai chân, há miệng, quả thật là Hoắc Thiếu Huyền muốn đánh răng cho cô, cô vội đưa tay ra cầm lấy bàn chải đánh răng, nói: “Sau này đừng có cưng chiều em như thế.”
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Anh muốn cưng chiều em tới mức em không chịu nổi, để không có ai tốt với anh hơn em, sau này, em cũng chỉ có thể là của riêng anh.”
Vinh Thiển nheo mắt lại, giống như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, trong lòng cô hiểu được, chỉ là cô và anh đang lựa chọn phương thức trốn tránh tạm thời mà thôi.
Sau khi Vinh Trạch tốt nghiệp, Vinh An Thâm liền để cho anh tiếp xúc với các công việc của công ty. Ví như tiệc rượu đêm nay ở Vinh gia, kỳ thực là một cầu nối để phát triển sự nghiệp cho Vinh Trạch. Cố Tân Trúc tự mình làm mọi việc, Vinh Thiển thì nằm trên ghế dựa ở ban công, loại tiệc rượu này, cô đã từng bị kéo đi tham gia mấy lần, không phải nhà này thì cũng là nhà nọ, thật là nhàm chán. Cánh cổng của Vinh gia rộng mở, từng chiếc xe sang trọng, xa xỉ nối đuôi nhau tiến vào.
Vinh Thiển bị Vinh An Thâm thúc giục xuống dưới lầu.
Có hai người phụ nữ đứng ở trước cầu thang nhìn mọi người ở trong phòng khách, liền nói: “Thiển Thiển, con cần phải tiếp xúc nhiều với mọi người, trên đời này không chỉ có một mình Hoắc Thiếu Huyền là đàn ông đâu.”
“Ba, ba lại ăn dấm chua sao?”
Vinh An Thâm bật cười ra tiếng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Con không thể chỉ vì một người đàn ông mà thu mình lại, đừng đem Thiếu Huyền làm trung tâm, coi mình như con dâu nhà người ta, đời người thường có nhiều thay đổi, chờ đến lúc con cảm thấy nó giống như một người xa lạ, lúc đó hối hận cũng đã muộn.”
“Anh ấy không phải là người như thế.” Cô lớn tiếng khẳng định, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự thấp thỏm không yên.
Hoắc Thiếu Huyền và Lệ Cảnh Trình gặp nhau trước cửa Vinh gia, hai người dừng lại, Hoắc Thiếu Huyền nói thẳng vào vấn đề chính: “Anh có chủ ý với Vinh Thiển?”
Người đàn ông mở miệng nói: “Đã nhìn ra?”
Hoắc Thiếu Huyền nheo mắt lại: “Anh nên bỏ ý định này đi, cô ấy là của tôi.”
“Trên người cô ấy có khắc tên Hoắc Thiếu Huyền sao?”
Hoắc Thiếu Huyền nhớ tới cái hình xăm trên bụng cô, ánh mắt đen lại: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã đã mười lăm năm, chẳng lẽ không vượt qua được sự hấp dẫn của một tên lang sói miệng đường phèn sao? Anh nằm mơ đi.”
Lệ Cảnh Trình khẽ nhếch môi mỏng: “Mười lăm năm, thật là dài, có thể hai người nhầm lẫn giữa thói quen thành tình yêu, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ như vậy sao? Cái tuổi của cô ấy, tôi nghĩ chắc chắn sẽ không thích một con đường yên ả bình lặng, và cũng chắc là cô ấy chưa từng một lần cảm nhận được đâu là tình cảm mãnh liệt nhất?”
Lệ Cảnh Trình đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ta cũng là một đối thủ ngang tầm, ở giữa bọn họ lại còn có chung một con mồi, hoặc là cùng nhau tận hưởng, hoặc là lao vào cắn xé.
Nhưng, trong từ điển của anh hiển nhiên không có những từ này.
Vinh Thiển đưa tay nâng váy, nhanh chân chạy tới, đưa tay khoác cánh tay Hoắc Thiếu Huyền: “Anh đứng đây làm gì đó?”
Lệ Cảnh Trỉnh mỉm cười, gật đầu với cô, từ cái ngày anh thử dò xét cô, Vinh Thiển đều cố gắng tránh né anh, cô cảm thấy anh có mục đích gì đó với mình. Hoắc Thiếu Huyền vừa đi vừa nói: “Anh là là người rất nham hiểm, sau này cách xa anh ta một chút.”
“Phải không, sao em không thấy như thế nhỉ?”
Hoắc Thiếu Huyền nghẹn họng: “Vừa rồi, chính anh ta cũng thừa nhận, anh ta còn có mục đích với em đó.”
“Không có khả năng.” Vinh Thiển khẳng định: “Anh ta là người rất nghiêm túc, cũng chưa từng nói với em cái gì cả.”
Càng như thế, Hoắc Thiếu Huyền càng phát điên, anh giống như ngậm phải bồ hòn, Lệ Cảnh Trình kia chắc chắn là đang giả vờ.
Trong bữa tiệc, Hoắc Thiếu Huyền gặp lại không ít bạn bè, sau đó anh lấy cớ đi ra ngoài hóng mát, liền nhìn thấy cô trong phòng khách: “Cho em nè, đi thôi, cũng thừa dịp này để cho bọn họ được gặp mặt em.”
“Em không đi.” Vinh Thiển rụt tay lại: “Để ba em biết thì sẽ nói em không có quy củ, để hôm khác được không anh?”
“Bọn họ chỉ tập trung lại hôm nay, ngày mai bọn họ đi Bắc Kinh rồi.” Cách đó không xa, đám bạn đang thúc giục, Hoắc Thiếu Huyền ôm lấy eo cô: “Anh đi chơi đùa một chút, uống rượu hát hò, về tới nhà sẽ gọi điện thoại cho em.”
Cô muốn nói vói anh là đừng đi, nhưng cô cũng biết tính của anh, không chơi đùa thì không phải là anh: “Vâng.”
Hoắc Thiếu Huyền đưa mắt nhìn Lệ Cảnh Trình: “Em phải ngoan ngoãn nha, không có chuyện gì thì cứ ở trong phòng, đừng ra ngoài.”
Cô thấy buồn cười: “Được rồi, được rồi, anh đi chơi đi, dì Cố của anh sẽ là tai mắt giùm anh, như thế còn không được sao?”
Hoắc Thiếu Huyền gõ nhẹ lên đầu cô: “Như vậy anh an tâm rồi.”
Anh đi rồi, Vinh Thiển cầm đĩa đứng trước bàn lựa chọn thức ăn, có vẻ như có không ít người tiếp cận Lệ Cảnh Trình, ngay cả Vinh Trạch cũng thế, Lệ Cảnh Trình bị mời không ít rượu, bước đi hơi loạng choạng, đi tới một góc nhỏ trong vườn.
Vinh Thiển giả bộ không chú ý đến anh, nhưng rốt cuộc cô cũng mang một ly nước trái cây đi về phía anh.