Chương 4
Đàm Tự Thần vẻ mặt = = đi vào thang máy.
Tranh thủ thang máy còn chưa tới tầng cao nhất, y lấy di động lên mạng.
【 Chủ cửa tiệm 】Chúng tôi muốn “Hạnh” phúc: (^o^)/~ thân, cảm ơn đã bình chọn cho chúng tôi! Cửa hàng chúng tôi hi vọng có thể tiếp tục sản xuất những sản phẩm mới theo yêu cầu cho ngài, nếu ngài muốn mua thêm sản phẩm có thể nhận ưu đãi! Nhớ tiếp tục like nha!
Sc241798: Sản phẩm tốt lắm, tôi rất hài lòng.
【 Chủ cửa tiệm 】Chúng tôi muốn “Hạnh” phúc: Lần đầu sử dụng có nhớ đưa búp bê vào phòng tắm, sau đó tẩy sạch cho búp bê không? Phải coi nó như người yêu mà chăm sóc nhé em gái. Cơ mà em gái à em hào phóng thiệt đó ~
Đàm Tự Thần sặc, “Khụ khụ” Bởi vì sợ bị nhận ra, cho nên y đã điền giới tính nữ.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua.
Chạng vạng lúc Đàm Tự Thần tan tầm đi ngang qua trung tâm mua sắm thì nhớ tới con búp bê kia, định vào mua vài bộ quần áo cho nó.
Y đi thẳng đến quầy bán quần áo, cô bán hàng giới thiệu cho y, nhưng y lắc đầu, cười nói, “Không cần đâu” Bởi vì không một ai hiểu biết cậu hơn y.
Vì yêu thích, những chuyện quần áo khẩu vị linh tinh chỉ là việc nhỏ.
Không biết giờ Tạ Lê ở nước ngoài sống thế nào.
Y lớn hơn cậu vài tuổi, khi trở về trường học cũ tham gia buổi lễ kỷ niệm thành lập trường y đã gặp được một người vô cùng thú vị.
Rõ ràng làm bộ thực sự rất vất vả, lại cứ cố bày vẻ nghiêm trang, nói chuyện đạo lý hệt như ông cụ.
Lúc ấy y ngẫu nhiên bắt gặp cậu sau khi diễn thuyết liền trốn vào rừng cây nhỏ sau trường học, điên cuồng đạp cây miệng thì hò hét phẫn nộ, liền cảm thấy có hứng thú với cậu.
Sau đó lại tiếp cận cậu, mỗi khi nhìn thấy cậu…giả vờ nguy hiểm, sẽ nhịn không được nhớ đến khi cậu hoá thân rít gào, cuối cùng… trước vẻ mặt mạc danh kì diệu của đối phương, hình tượng cao lớn vĩ đại của học trưởng trong mắt học đệ bị huỷ diệt hoàn toàn.
Đàm Tự Thần, “…” Giờ hồi tưởng lại quả nhiên trứng vẫn thấy đau đau.
Kì thật Tạ Lê và Đàm Tự Thần chỉ gặp nhau vài lần ít ỏi, nhưng Đàm Tự Thần thường xuyên âm thầm đi hỏi thăm về cậu, dù sao người ta còn chưa lớn, không thể doạ chạy phải không?
Có lẽ vật nhỏ kiêu ngạo kia căn bản không biết có một vị học trưởng vẫn luôn một mực chú ý cậu? Đàm Tự Thần vuốt ve vải dệt, tà ác cười rộ lên.
Được rồi, thực ra đây chỉ là phương pháp an ủi nội tâm không được tự nhiên của Đàm tiên sinh mà thôi.
Nhân viên bán hàng (bổ não): Đàm tiên sinh đang suy nghĩ gì vậy? Ôi ánh mắt lợi hại này… Chẳng lẽ anh ấy đang suy nghĩ làm thế nào trong vòng một ngày chiếm đoạt một xí nghiệp lớn mạnh?! Quả nhiên là Đàm tiên sinh, mỗi thời mỗi khắc đều vô cùng chuyên nghiệp, tận tuỵ với công việc!
Đàm Tự Thần = =: Có nên mua mấy bộ trang phục đặc biệt chơi trò “Đồng phục hấp dẫn” không nhể?
Chúng ta không thể không thừa nhận, lúc bạn làm bộ trưng ra vẻ mặt chính trực đến không thể chính trực hơn, nếu có giết người thì người khác nhất định cũng sẽ tin tưởng thực ra kẻ giết người là người bên cạnh bạn làm ╮(╯▽╰)╭
Tạ Lê cảm thấy ưu đãi duy nhất khi biến thành linh hồn chính là không cần ăn uống.
Là một thân sĩ, bạn phải chú ý đến hành động của bản thân.
Phượng hoàng từ xưa đến nay nếu không phải cây ngô đồng quyết không hạ cánh, mà thân sĩ….từ khi xuất hiện đến giờ luôn có hằng hà sa số các tiêu chuẩn quy định.
Tỷ như ăn cơm, cần chú ý hoàn cảnh lịch sự tao nhã, không khí hài hoà. Nhất định phải có âm nhạc làm bạn, khăn trải bàn trắng tinh, hoa tươi toả hương thơm ngát, tất cả đồ ăn phải sạch sẽ đảm bảo.
Ở chung cùng phụ nữ thời thời khắc khắc phải chú ý “Ưu tiên phái nữ” (Lady first~), tận lực duy trì nụ cười nhàn nhạt, phải biểu hiện lễ độ ân cần với phụ nữ.
Lúc còn là nhóc con Tạ Lê đã bị ông nội vừa quật vừa sống ch.ết nhồi nhét mấy thứ này vào đầu, lúc chơi cùng em gái hàng xóm, bị cướp đồ này đồ nọ vẫn phải vẻ mặt run rẩy mỉm cười nói, “Không sao, cầm chơi đi” Sau đó nhìn thấy đồ vật mình yêu thương âu yếm được quẳng trở về – không cần biết đã bị đùa giỡn tàn phát thành cái thể loại gì….Các bạn nghĩ thử coi tuổi thơ như vậy có phải đã bị phá huỷ nát bét rồi không?! Đây mới thực sự là thời thơ ấu bị huỷ huỷ đến tận linh hồn! TAT
Đã thế! Làm cái gì cũng phải phi thường phi thường phi thường chậm ~ Bởi vì trên thế giới không có “Khoái sĩ” chỉ có thân sĩ! (Chắc chơi chữ từ ‘khoái’-‘nhanh’ với từ ‘thân’, mù tịt tiếng bông nên chỉ đoán được có thế T^T)
Chậm đến độ biến thành một thể loại giày vò luôn á!!!!
Cố tình trong gia tộc lại có siêu nhiều tam cô lục bà thân thích, yến hội cuồn cuộn ập tới không ngừng thế nên cơ mặt cơ thể của Tạ Lê đều được rèn luyện có khả năng thu phóng hết sức tự nhiên. = =
“…”
Vì thế Tạ Lê vốn bị đủ các thể loại giày vò làm cho ngày ngày không thể ngủ ngon sa đoạ cảm thấy cuộc sống như thế này thực ra cũng không tệ lắm (⊙v⊙).