Chương 4
Lâm phủ biệt uyển
Khi Mộc Duệ tỉnh dậy, hắn phát hiện chính mình đang nằm trên giường gỗ. Tuy rằng có đệm chăn dày ấm áp nhưng cả người đau đớn lại làm cho hắn không kìm được mà nhăn lại đôi mi thanh tú.
“Cảnh nhi, có đau không?”
Trước mắt là gương mặt ngũ quan cổ điển dễ nhìn, mày rậm mắt ưng cử mũi bạc thần (khúc này ta thực không biết làm sao a~). Hắn thần sắc lo lắng, ngồi bên giường nhìn mình chăm chú.
“Cảnh nhi, uống chút nước thấm giọng (nguyên bản là nhuận hầu) chút đi”
Cánh tay tráng kiện của nam tử ôm lấy đầu hắn, mái tóc đen nhánh từ cánh tay nam tử rủ xuống.
Tóc dài? Hắn làm sao có tóc dài được? Mộc Duệ kinh ngạc, bây giờ mới nhìn rõ nam tử đang mặc quần áo thời cổ lại búi tóc! Còn có giường này, màn lụa này, mà trước mắt tất cả... đều là những trang sức thời cổ!
Rốt cuộc chuyện này là sao đây?
“Cảnh nhi, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, chắc bây giờ ngươi đói lắm. Đại ca có bảo đầu bếp nấu cháo tẩm bổ cho ngươi, ngươi muốn ăn không?” nam từ nhẹ nhàng uy nước cho Mộc Duệ, dường như không phát hiện Mộc Duệ đang ngây ngốc.
“Ta ……… Đây là ……… Ngươi là ………” Mộc Duệ cố gắng muốn đem sự việc của mình nói ra nhưng bất đắc dĩ lại phát ra những tiếng khàn khàn.
“Đừng nói nữa, bệnh phong hàn của ngươi còn chưa khỏi đâu” nam tử nhẹ nhàng ấn Mộc Duệ lại giường, đắp chăn cẩn thận “Ngươi ngủ một chút nữa đi, Quyết Lệ đại ca ở đây với ngươi” hắn dịu dàng lấy tay che lại hai mắt Mộc Duệ.
Quyết Lệ đại ca? Người này tên Quyết Lệ? Mộc Duệ nhắm mắt lại, tự hỏi bản thân. Nói với chính mình, nơi đây không có Trừng ca ca chỉ là ảo mộng, sau khi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ khôi phục lại như cũ.
Trước khi ngủ, hắn thấy có một nam tử hàn khí bức người đang đứng trước cửa, hai mắt nhìn hắn xem xét, một lát sau liền rời đi.
Hứ, trong mộng thế nhưng hắn lại thấy một gã nam tử như vậy. Mộc Duệ phát hiện con mồi liền tươi cười.
Mộc gia biệt thự
“Đây chính là phòng ngươi” Mộc Trừng chỉ vào một căn phòng hoa lệ, bên trong còn có một cái giường thật lớn, thật mềm, không biết có bao nhiêu lớp chăn bông.
“Cảnh nhi ….. Cảnh nhi thật sự có thể ….. ở nơi này sao?” Lâm Quyết Cảnh vò vò kéo kéo góc áo sơ mi trắng, hoàn toàn không biết đây là nhãn hiệu Polo xa xỉ.
“Ân” Mộc Trừng gật đầu “Cảnh nhi …..” hắn cũng gọi một tiếng nhưng không biết tại sao lại kêu không quen, nên đành tự tiện sửa lại “Tiểu Cảnh, lúc chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể xưng mình là Cảnh nhi, nhưng những lúc khác thì phải nhớ kỹ, ngươi là Mộc Duệ là đệ đệ của ta, là đứa con mà mụ mụ ba ba thương yêu nhất”
“Vâng. Cảnh nhi nhớ rồi” Lâm Quyết Cảnh cúi đầu, cắn cắn môi dưới. Hắn từ khi sinh ra vốn không có địa vị gì, ở Lâm phủ hắn chỉ có được cái họ, ngoài ra cái gì cũng đều không có, hắn đều phải vâng lời người khác. Hiện tại, hắn sống ở Mộc gia, Mộc Trừng là ca ca hắn, bởi vậy, hắn cũng là chủ tử.
Mộc Trừng cười ôn nhu, lấy tay xoa xoa mái tóc ngắn của Lâm Quyết Cảnh “Tiểu Cảnh không cần lộ ra vẻ mặt này, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người nhà Mộc gia”
Tuy rằng thật chấn động khi nghe lai lịch của Lâm Quyết Cảnh nhưng theo lời hắn nói, cử chỉ thì đều cho thấy rõ ràng, nhưng thiếu niên nhu nhược trước mắt này tích cách lại khác một trời một vực với Mộc Duệ. Tuy rằng bề ngoài cơ hồ hoàn toàn giống nhau nhưng người này mi tâm nhiều lại còn cả khỏa hồng chí nho nhỏ (nốt ruồi son), Mộc Duệ cũng chưa từng có.
Tuy rằng Mộc Duệ cùng Lâm Quyết Cảnh tình cách khác nhau rất lớn nhưng cha mẹ hằng năm đều đi công tác nên chưa phát hiện. Không phải cha mẹ không quan tâm Mộc Duệ mà là Mộc Duệ ở trước mặt cha mẹ lại cứ như một thiên sứ đáng yêu, mềm mại, giống như Lâm Quyết Cảnh hiện giờ, là một bé ngoan ngượng ngùng, nghe lời. Chính vì thế cha me mới càng thiên vị bảo bối đệ đệ.
Hiện tại Mộc Duệ không biết đang ở đâu, đổi lấy là Lâm Quyết Cảnh. Ban đầu khi nghe được sự tình kia, lòng Mộc Trừng đột nhiên co lại. Nhưng ông trời lại ngẫu nhiên sai sót như vậy mà an bày, hắn chỉ là một người bình thường làm sao có thể thay đổi được, dần dần tâm tình rối rắm này cũng nhạt bớt. Nhớ đến Mộc Duệ đã đối chính mình làm đủ loại sự tình, bây giờ đã không còn, đổi lấy Quyết Cảnh, có lẽ cuộc đời hắn cũng thay đổi theo, không cần vì đệ đệ này sở tác sở vi mà ngày đêm đề phòng.
Vì Lâm Quyết Cảnh an bày thật tốt, chỉ hắn cách sử dụng phòng tắm, xong xuôi hết mới trở về phòng mình. Vừa mới vào phòng, chợt nghe phòng kế bên truyền đến một tiếng phịch, liền quay lại phòng của Lâm Quyết Cảnh.
Vào phòng tắm thì phát hiện Lâm Quyết Cảnh đang nằm úp sấp ngã vào bồn rửa tay, những thứ trên đó đều bị rơi xuống đất.
“Tiểu Cảnh, ngươi xảy ra chuyện gì?” không xong! Hắn thế nhưng đã quên Lâm Quyết Cảnh mới từ bệnh viện trở về, mà nguyên nhân nằm viện là do thiếu máu. Mộc Duệ tuy rằng cùng Lâm Quyết Cảnh giống nhau đều là mỹ thiếu niên, nhưng Mộc Duệ tuyệt đối không hề bị thiếu máu, điểm ấy hắn biết rất rõ. Bởi vậy, đột nhiên xỉu đến phải đưa đi bệnh viện, chắc chắn thân mình cực kì nhu nhược nên không thể là Mộc Duệ được.
“Trừng đại ca, ta không sao” Lâm Quyết Cảnh tái nhợt lắc đầu.
Quả nhiên là một đứa nhỏ quật cường! Điểm này thật ra cùng Mộc Duệ là thập phần tương tự. Mộc Trừng trong lòng thở dài “Được rồi. Ta bây giờ giúp ngươi dọn dẹp một chút, rồi ở ngoài cửa chờ ngươi, nếu có gì không thoải mái thì phải gọi ta”
“Vâng. Cảnh nhi biết rồi” Quyết Cảnh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mộc Trừng ra khỏi phòng tắm, nhìn đến trên tường treo ảnh Mộc Duệ. Trong ảnh, hắn cười đến thật xinh đẹp, sáng lạn. Lúc Mộc Duệ bức hϊế͙p͙ hắn làm cái loại sự tình này, hắn thật oán hận Mộc Duệ cười tươi như thế, nhưng nếu không như vậy, nhìn đệ đệ tươi cười lại thập phần vui vẻ.
Lâm Quyết Cảnh tuy rằng thực nhu thuận mềm mại, nhưng Mộc Trừng chưa thấy hắn cười bao giờ. Tuy cùng Mộc Duệ dung mạo như đúc nhưng ở sâu trong đáy mắt lại mang rất nhiều sầu bi. Là chuyện gì lại khiến cho hắn ưu thương như vậy? Cùng đứa nhỏ trong bụng hắn có liên quan gì? Hắn trong lòng chợt nảy ra ý muốn bảo hộ.
Lúc này, trong phòng tắm không có chút tiếng động gì ngoại trừ tiếng khóc nức nỡ.
Mộc Trừng đi vào phòng tắm, thấy Lâm Quyết Cảnh gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, hai mắt đẫm lệ.
“Tiểu Cảnh, Trừng đại ca hôm nay cùng ngươi ngủ” Quyết Cảnh tinh thần hết sức không ổn định, giờ phút này hắn rất cần ai đó làm bạn an ủi.
Lâm Quyết Cảnh nhất thời cả người rung lên, thật lâu sau hắn mới mở miệng. “Vâng. Hết thảy nghe theo lời Trừng đại ca” hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trong bồn tắm.
Mộc Trừng thấy Lâm Quyết Cảnh đáp ứng, trở về phòng mình tắm rửa sau đó mới quay lại phòng Lâm Quyết Cảnh.
Khi hắn mặt áo ngủ vào phòng Lâm Quyết Cảnh, Quyết Cảnh đã mặc áo ngủ của Tiểu Duệ ngồi trên giường. Chỉ có đèn bàn ở đầu giường tỏa sáng.
Nhìn Mộc Trừng tiến vào, Lâm Quyết Cảnh rung rung một chút. Hắn cuối đầu, cắn cắn đôi môi đỏ mọng chính mình.
“Tiểu Cảnh?” Mộc Trừng thấy Lâm Quyết Cảnh có chút khẩn trương, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng “Lên giường ngủ đi”.
“Vâng” Quyết Cảnh rung rung cắn môi dưới, cởi áo ngủ. Thân mình trắng noãn, mềm mại như ngọc, dưới ngọn đèn, lại phiếm một màu mật ong mê người. Hắn toàn thân trắng nõn cùng Tiểu Duệ hoàn toàn khác nhau.
Mộc Trừng có chút không biết làm sao, nhưng cũng nghĩ có lẽ Tiểu Cảnh thích lỏa thể ngủ giống như Tiểu Duệ.
Lâm Quyết Cảnh thong thả bước tới chổ Mộc Trừng, từ đầu tới cuối đều không ngẩn đầu lên. Hắn vươn hai tay trắng nõn của mình, cởi đai lưng trên áo ngủ Mộc Trừng, thoáng chốc áo ngủ bị cởi ra, lộ ra da thịt mạch sắc, khỏe mạnh to lớn.
“Tiểu Cảnh!” hắn đang làm cái gì a?
Lâm Quyết Cảnh ngẩng đầu, đối hắn cười ôn nhu “Trừng đại ca, Cảnh nhi sẽ hầu hạ ngươi vừa lòng”
Hầu hạ? Mộc Trừng ngây ngốc, ngay lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, Lâm Quyết Cảnh đã quỳ gối trước mặt hắn, cởi qυầи ɭót hắn ra, bao phủ hạ thân hắn trong miệng.
“Tiểu Cảnh, ta không có ý này!” Mộc Trừng bối rối đẩy Lâm Quyết Cảnh ra, mặc lại quần “Ta nghĩ ….. ngươi đã hiểu lầm. Ta nói cùng ngươi ngủ chính là đơn thuần cùng ngươi ngủ”
Lâm Quyết Cảnh vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới chỉ là đơn thuần ngủ.
“Đứng lên đi” Mộc Trừng nâng Lâm Quyết Cảnh dậy, đem hắn đưa lên giường “Ngủ đi”
Lâm Quyết Cảnh không hiểu, nhìn Mộc Trừng “Trừng đại ca, ngươi ngủ trước đi”
Mộc Trừng thấy Lâm Quyết Cảnh vẻ mặt kiên trì, bất đắc dĩ nằm vào ổ chăn.
Lúc này Quyết Cảnh đắp chăn cho Mộc Trừng cẩn thận, xếp lại góc chăn, hết thảy đều thỏa đáng hắn mới tiến vào ổ chăn, nằm sát bên giường, không hề nhúc nhích.
Đứa nhỏ này đều là chịu khuôn phép của chế độ phong kiến! Mộc Trừng thở dài, quay qua ôm ngang thắc lưng Lâm Quyết Cảnh. Mà người nọ đột nhiên rùng mình một cái cũng không dám động.
“Ta chỉ là muốn đơn thuần ôm ngươi ngủ” Mộc trừng vươn tay đem hắn kéo vào trong lòng “Ta cái gì cũng không làm, ngươi yên tâm” nhẹ nhàng hôn lên tóc Lâm Quyết Cảnh “Ngủ đi”
Lâm Quyết Cảnh lẳng lặng nằm trong ngực Mộc Trừng, nghe nhịp tim hắn. Hắn đã cự tuyệt chính mình, có phải hay không hắn đã có người trong lòng nên không nghĩ sẽ bính người khác. Nhớ rõ lúc ban đầu hắn có nói qua “Nói cho ca ca, rốt cuộc có phải hay không cùng ca ca làm loại sự tình này nên mới làm ngươi mang thai?”, hắn có thể cùng đệ đệ làm loại sự tình này, hẳn là thực yêu Tiểu Duệ kia đi. Tựa như chính mình yêu Quyết Hàn ca ca, nguyện vì hắn làm mọi chuyện.
Tiểu Duệ? Có thể có ca ca yêu thực sự rất hạnh phúc. Lâm Quyết Cảnh nhắm mắt, thản nhiên chảy ra hai hàng lệ, hắn lặng lẽ lấy tay lau đi. Nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn giống như Lâm Quyết Hàn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.