Quyển 2 - Chương 45

Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Từng nghĩ rằng yêu hắn, là chờ đợi cả đời.
Từng thừa nhận yêu hắn, là vực thẳm tuyệt vọng sâu nhất, nhưng hiện giờ yêu hắn, lại nghiễm nhiên biến thành tầng địa ngục đáng sợ nhất của y…


Ôm thân mình Từ Cửu Kỷ bởi vì vết thương mới vết thương cũ cùng với thiếu dinh dưỡng trầm trọng một thời gian dài mà có vẻ gầy yếu nhẹ tênh, Hoàng Hân Duật cảm thấy vô cùng đau lòng.


Lại nhìn cánh tay phải của y vì cứu hắn mà gãy xương nghiêm trọng, đến nay còn phải bó thạch cao, lại còn vết thương trước ngực bởi vì sự phẫn nộ của hắn mà có, miệng vết thương vẫn chưa lành, trong lòng hắn lại khó chịu vạn phần.


Thương tích trên người y, cơ hồ đều là từ hắn mà có, bất luận là vết thương trước ngực, tay chân, ngay cả tay phải bị gãy xương cũng vậy.


Là hắn làm cho y biến thành như hiện tại, chỉ cần đi ở trên đường sẽ bị người ta nhạo báng, bị người ta chỉ trỏ, cũng là hắn biến y trở thành một người mà ngay cả việc ăn cơm, cử động như người bình thường cũng đều vấp phải khó khăn.


Hắn hỏi Thù, thương tích trên tay Từ Cửu Kỷ ra sao? Thương tích dưới chân như thế nào?


available on google playdownload on app store


Thù trả lời hắn, vết thương trên tay Từ Cửu Kỷ, cho dù là cầm đồ vật này nọ, viết chữ, thậm chí là ăn cơm với y mà nói đều sẽ tốn thời gian gấp bội, càng không nói đến những việc bình thường. Về phần vết thương dưới chân, với hoàn cảnh không có điều kiện trị liệu, y có thể không cần chống gậy mà đi kỳ thật đã là kỳ tích.


Hắn cũng hỏi Trạm, bốn năm rời đi Hoàng gia, Từ Cửu Kỷ đã sống ra sao?
Trạm trả lời hắn, lúc nằm viện là dựa vào bà hai giúp đỡ, sau khi y rời đi thì bắt đầu đi vòng quanh tìm một ít công việc vệ sinh, quét tước… y miễn cưỡng làm việc để nuôi sống chính mình.


Tất cả cảm xúc bỗng dưng dâng trào trong lòng, Hoàng Hân Duật kìm lòng không đậu hôn lên bờ môi luôn tái nhợt của Từ Cửu Kỷ, khoảnh khắc đôi môi khẽ chạm, hắn ôm chặt lấy y.
“Ưm… Anh… Anh làm gì vậy!?”


Ngay khi đôi môi khẽ chạm vào, Từ Cửu Kỷ đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền chuyển thành phẫn nộ, tựa hồ tỉnh táo lại sau cơn thôi miên, y ra sức muốn đẩy Hoàng Hân Duật ra, nhưng giống như vài lần trước kia, bị hắn khóa chặt trong ngực, y chưa bao giờ thuận lợi thoát ra được dù chỉ một lần.


Mà hứng lấy sự kháng cự của y, Hoàng Hân Duật mặc dù đã ngừng hôn y, nhưng đôi tay lại thủy chung vẫn cứ ôm chặt y.
Ngay khi lửa giận trong lòng Từ Cửu Kỷ đã đốt tới điểm cao nhất, trong miệng Hoàng Hân Duật lại đột nhiên bật ra một câu:
“Thật xin lỗi…”


Tuy rằng sắc mặt vẫn cứ như thường, tuy rằng là nhẹ giọng nói ra nhưng Từ Cửu Kỷ lần này lại nghe rất rõ ràng, người đàn ông như bạo quân trước mắt kia, người đàn ông luôn luôn chuyên quyền độc đoán kia thật sự nói ″thật xin lỗi″, nhưng mà điều này sao có thể?


“… Sao lại… Này, điều này sao có thể!”
Thừa dịp Hoàng Hân Duật thả lỏng lực đạo, Từ Cửu Kỷ dùng sức đẩy hắn ra, ngã ngồi trên mặt đất thì thào nói.


Hắn như thế nào lại có thể nói với y ″thật xin lỗi″ chứ, hắn không phải cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy bản thân làm sai gì sao? Hắn không phải vẫn đều cho rằng những việc mình làm luôn đúng sao? Như vậy… Sao có thể xuất hiện cái câu ″thật xin lỗi″ kia cơ chứ, đây là không thể… Điều này căn bản là không có khả năng xảy ra!


Đôi mắt dừng ở trên người Từ Cửu Kỷ đang bắt đầu chậm rãi hiện ra bi thương, lại nghe được y thấp giọng nói ra sự kinh hoàng, Hoàng Hân Duật không khỏi cũng chìm vào cơn trầm mặc.
Chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào Từ Cửu Kỷ, sau một hồi lâu mới lại mở miệng nói:


“Đây là em nên nhận được.”
“Sao có thể… Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Anh lại muốn làm cái gì? Vô duyên vô cớ đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy… Điều này sao có thể…”


Bị lời hắn nói đảo loạn tất cả tâm tư, Từ Cửu Kỷ quả thực không thể tự hỏi rốt cuộc có nên hay không nên tin tưởng lời nói của hắn!
“Tựa như tôi đã nói, đây là em xứng đáng nhận được, cho dù là lời xin lỗi hay là những thứ khác…”
“Sao có thể!”


Từ Cửu Kỷ bất thình lình gào lên, nhất thời đánh gãy câu nói của Hoàng Hân Duật, cũng muốn vãn hồi trái tim đang dần trầm luân của bản thân y.
“Anh nghĩ rằng tôi còn có thể tin tưởng lời anh nói sao?”


“Tin hay không đều tùy em, tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm, tôi nên làm, nếu em không tin —— vậy em có thể chậm rãi mà nhìn, ở lại bên tôi chậm rãi mà xem, cho đến khi em tin tưởng mới thôi.”


Không có từ ngữ đặc biệt hoa lệ, không hề có nửa phần biểu hiện sự giả dối, Hoàng Hân Duật chỉ là thản nhiên, bình tĩnh nói ra câu trả lời tựa như một lời thề của hắn.
“Nói bậy… Anh căn bản là nói hưu nói vượn…”


Giọng nói run rẩy, tầm mắt dao động, Từ Cửu Kỷ cảm giác tim mình đập giống như trống trận vậy, suy nghĩ trong đầu rối loạn giống như có thiên quân vạn mã chạy như điên, làm cho y hoàn toàn không thể phán đoán lời Hoàng Hân Duật nói đến tột cùng thật giả như thế nào, càng không thể hiểu rõ ở sâu trong nội tâm mình rốt cuộc chờ mong nghe được điều gì… Thật sự là lời nói dối của hắn sao? Hay là chờ mong… Một lời nói thật?


“Tôi sẽ không tin tưởng anh, tôi sẽ không tin! Đây là lời nói dối, đây là âm mưu… Hết thảy cũng không là thật, hết thảy đều là anh cố ý làm ra… Tôi sẽ không tin… Tôi không thể tin tưởng…”


Đôi mắt tích đầy nước làm cho Từ Cửu Kỷ phải dùng hết mọi khí lực mới có thể ngăn cản nước mắt rơi xuống, gương mặt buồn rầu không ngừng lắc lắc đầu, cố gắng vứt tất cả những thứ đang sinh sôi trong lòng đi!


Y không thể tin tưởng, y thật sự không thể lại để cho bản thân yêu hắn… Không được, không thể…
Nhưng mà không ngừng kháng cự Từ Cửu Kỷ lại hoàn toàn không nghĩ tới —— kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, căn bản y chưa từng buông tha cho cái chuyện ″yêu hắn″…


Mắt thấy nước mắt Từ Cửu Kỷ bắt đầu chảy xuống, Hoàng Hân Duật duỗi cánh tay ra, kéo y vào trong lồng ngực, nhỏ giọng trấn an.
“Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần nhìn, chỉ cần cảm nhận là tốt rồi, tôi sẽ cùng em, em không cần phải nghĩ gì hết…”


Tuy rằng vẻ mặt Hoàng Hân Duật vẫn cứ bình tĩnh lành lạnh, nhưng chất giọng vốn luôn trầm thấp giờ phút này lại có vẻ dị thường ôn hòa. Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới việc Từ Cửu Kỷ phủ nhận và kháng cự, vẫn tiếp tục nói:


“Tôi sẽ chờ em, chờ một ngày nào đó em nguyện ý đem lễ vật giao cho tôi, chờ một ngày nào đó em nguyện ý tin tưởng tôi.”


Sự ôn nhu của Hoàng Hân Duật có lẽ không rõ ràng, cũng có lẽ rất rõ, nhưng chỉ cần có một chút ôn nhu nho nhỏ như vậy lại như một làn nước ấm chầm chậm cuốn trôi đi hết những bất an, làm cho trong lòng Từ Cửu Kỷ dần cảm nhận được sự ấm áp và an bình.


Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng ôm nhau. Rất lâu sau đó, cũng không nói gì thêm nữa.
Cũng không biết đến tột cùng thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Hoàng Hân Duật cảm giác được thiên hạ trong lồng ngực dừng động đậy, hắn mới nhẹ nhàng cử động.


Hắn hơi nghiêng người thì phát hiện Từ Cửu Kỷ đã nhắm nghiền hai mắt, hô hấp vững vàng, Hoàng Hân Duật bất giác nở nụ cười.
Thế này xem như có tiến bộ đúng không? Y có thể nằm trong lòng hắn mà ngủ.


Thả nhẹ động tác ôm người lên giường, Hoàng Hân Duật không tháo bàn tay đang níu lấy góc áo mình ra, cứ như vậy nằm xuống bên cạnh y, sau đó nhìn thấy Từ Cửu Kỷ vô thức nhích lại tựa vào người hắn.


Khẽ kéo tấm chăn trùm lên cả hai, ngẫm lại hiện tại đã là mười hai giờ, ban đêm… thật đúng là lạnh hơn hẳn!


Nửa đêm, Từ Cửu Kỷ không biết vì sao đột nhiên tỉnh giấc, y không biết hiện tại là mấy giờ, cũng không biết tại sao mình lại ngủ đi, nhưng dựa vào xúc cảm dưới thân, y biết mình đang ngủ ở trên giường, hơn nữa dựa vào khí chất tản ra bên cạnh, nói không chừng người đang ngủ kế bên y chính là… Hoàng Hân Duật.


Hơi chút chần chờ quay đầu lại nhìn —— quả nhiên liền nhìn thấy Hoàng Hân Duật đang nằm ở bên cạnh y, mà một bàn tay còn thân mật đặt ở bên hông y.
Tin hay không tùy em, tôi chỉ làm chuyện muốn làm, tôi nên làm…
Em không tin tưởng cũng không sao, chỉ cần nhìn, chỉ cần cảm nhận là được rồi…


Đột nhiên nhớ tới những lời đêm nay hắn đã nói, Từ Cửu Kỷ nhịn không được cảm thấy thật bi ai.


Quả thật là đáng buồn, không nghĩ tới bản thân y mong ước nhiều năm như vậy, kỳ vọng hắn có thể dành ra một chút ôn nhu để cho nguyện vọng của y trở thành sự thật, nhưng lúc có được chính mình lại không thể tin được, không dám nhận…


Nếu những lời này, Hoàng Hân Duật nói ra vào bốn năm trước, không! Chỉ cần hai năm trước nói với y, như vậy, nói không chừng khi đó y sẽ mừng rỡ như điên, vui sướng đến mức hoàn toàn mặc kệ hết thảy mọi chuyện từng xảy ra trên người y mà nhào vào vòng tay của hắn!


Nhưng hiện tại… Dường như có chút chậm.
Khép hờ nhắm mắt, Từ Cửu Kỷ bất đắc dĩ thở dài.
Ngay lúc y không dám hy vọng xa vời về tình yêu của hắn, không dám tiếp tục hy vọng xa vời được hắn yêu thì hắn mới nói cho y nghe những lời này, thế thì bắt y phải chấp nhận như thế nào đây?


Theo thói quen che hai mắt lại, Từ Cửu Kỷ kiềm không được hốc mắt đỏ hoe.
Tôi sẽ chờ em, chờ ngày nào đó em nguyện ý đem lễ vật giao cho tôi…
Lễ vật… Bắt y đưa lễ vật cho hắn ra sao đây?


Trong hộp gấm kia cho tới bây giờ không hề là lễ vật gì cả, ở trong đó, chỉ là một trái tim thủy chung yêu hắn, si hắn, quyến luyến hắn nhiều năm của y mà thôi!


Sau cái ngày bốn năm trước hắn không hỏi gì mà đã định tội cho y. Vào cái ngày bốn năm sau hắn không thèm liếc mắt một cái đã cho y một phát súng, trái tim kia sớm đã vụn vỡ không tài nào khôi phục, vậy thì y sao có thể giao tặng cho hắn, giao bằng cách nào đây?


Từng nghĩ rằng yêu hắn, là chờ đợi cả đời; từng thừa nhận yêu hắn, là vực thẳm tuyệt vọng sâu nhất, nhưng hiện giờ yêu hắn, lại nghiễm nhiên biến thành tầng địa ngục đáng sợ nhất của y…


Yêu Hoàng Hân Duật, y vẫn không muốn đối mặt cũng không nguyện đối mặt, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn, ở sâu trong nội tâm sẽ vang lên giọng nói không ngừng nhắc nhở y, ″mi yêu hắn, mi yêu hắn″, thậm chí sau khi cảm giác được hắn càng ngày càng trở nên dịu dàng ôn hòa, bản thân lại hoàn toàn không thể ngăn cản tình yêu dưới đáy lòng giống như ma chú tháo chạy ra!


Nhưng mà tình cảm dành cho hắn càng sâu sắc theo từng ngày, thì sợ hãi cũng theo đó mà tăng lên, tựa như có ánh nắng sẽ có bóng râm, có sáng thì sẽ có tối vậy, tình cảm dành cho hắn càng sâu đậm, sợ hãi đối với hắn càng thêm sâu.


Tin hay không tin, nhận hay không nhận, kỳ thật hết thảy đã sớm không còn là chuyện y có thể khống chế được!


Ngay lập tức, Từ Cửu Kỷ rốt cuộc đã hiểu được, trái tim của y, kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Hân Duật, ngay thời khắc dưới tàng cây anh đào bị hắn giữ chặt —— đã không hề thuộc về y nữa rồi.


Khàn khàn cười thầm, Từ Cửu Kỷ cảm giác được nơi kẽ tay y đang che hai mắt lại đã thấm đẫm nước mắt.
Y mệt ch.ết đi, thật sự mệt muốn ch.ết rồi! Trải qua gần mười năm yêu hận thật sự làm cho y cảm thấy mệt mỏi.


Y từng rất yêu hắn, cũng từng rất hận hắn, nhưng hiện tại, có được đoạn thời gian ôn nhu và trả giá của hắn, y cảm thấy được đã quá đủ rồi.


Tuy rằng Hoàng Hân Duật từng tàn khốc đối đãi y, nhưng lần này, hắn không nói gì mà thân thiết với y, cùng với sự lặng yên che chở của hắn cũng đã cũng đủ tiêu tan hết oán hận, cũng làm cho y hiểu ra nhiều năm qua bản thân đã chờ, đã cầu là gì.


Ngay khoảnh khắc y đi theo hắn rời khỏi nhà, y cầu cũng chỉ là một chút quan tâm của hắn. Rồi khi bị đuổi ra Hoàng gia cho đến nay, y chờ cũng chỉ là một câu xin lỗi cùng tin tưởng, về phần trái tim của hắn… Kỳ thật rất lâu trước kia y cũng đã không dám hy vọng xa vời, chỉ là chính y vẫn luôn không hiểu được mà thôi.


Cho nên giờ phút này, khi những điều y cầu, y chờ đều đã đồng thời có được, y thật sự cảm thấy quá đủ rồi.
Cuối cùng y cũng có thể không hận hắn mà toàn tâm yêu hắn, cuối cùng y có thể vứt bỏ quá khứ bi thảm một lần nữa bắt đầu lại.


Có thể thật sự yêu một người thật sâu đậm là một chuyện vô cùng hạnh phúc, từ trong nội tâm của y cảm nhận được.


Bởi vì khi bạn yêu một người, một chút thỏa mãn có thể lấp đầy mọi khe hở của trái tim cho nên cho dù người bạn yêu không ở bên cạnh… Bạn cũng có thể hạnh phúc mà sống sót.


Buông tay, Từ Cửu Kỷ nhẹ nhàng gỡ cánh tay trên lưng ra, chậm rãi ngồi dậy, mặt y đầy nước mắt lặng nhìn Hoàng Hân Duật vẫn đang say ngủ bên cạnh, nỉ non nói:


“Cám ơn sự chăm sóc của anh mấy ngày nay, cuối cùng tôi đã có thể… giải thoát rồi. Tôi cũng không biết hóa ra chính mình đã sớm chìm vào trong lốc xoáy hận thù, cho tới bây giờ đã không còn bất cứ oán hận nào với anh nữa, tôi mới hiểu được bản thân sao lại thống khổ, a… Nên cám ơn anh, nhưng hãy tha thứ cho tôi… Tha thứ tôi không có cách nào giáp mặt nói với anh, bởi vì tôi, tôi vẫn còn…”


Đột nhiên tiếng nói nhỏ đi làm cho người ta cơ hồ không thể nghe rõ những tiếng cuối cùng của Từ Cửu Kỷ, tiếp theo chỉ thấy y vươn tay dường như muốn chạm vào Hoàng Hân Duật, nhưng ngay khi sắp chạm tới y lại dừng lại. Y kinh ngạc nhìn hắn sau một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp:


“… Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ anh… Cho dù rời xa anh, tôi cũng sẽ không quên. Cho nên hy vọng anh hãy quên đi… Sớm quên đi chuyện Mạc Quân Trình, một lần nữa bắt đầu lại. Chỉ cần có thể thật lòng yêu một người khác, tôi tin rằng anh nhất định có thể cảm nhận được hạnh phúc, tôi sẽ… cầu nguyện cho anh được hạnh phúc, bảo trọng.”


Rất khẽ khàng di chuyển thân thể xuống giường, Từ Cửu Kỷ lau đi hết những giọt nước mắt trên mặt, sau đó lặng lẽ đi đến phía cửa phòng. Ngay lúc cửa mở ra, y bất giác dừng chân, có chút quyến luyến thầm muốn quay đầu lại nhìn Hoàng Hân Duật thêm một lần, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu mà khép cửa phòng lại.


Cửa đóng lại sau một lát, vốn đang say ngủ trên giường Hoàng Hân Duật lại đột nhiên mở ra mắt ra nhìn chằm chằm phía cánh cửa, hồi tưởng lại những lời mới vừa rồi Từ Cửu Kỷ đã nói, khuôn mặt anh tuấn không khỏi trở nên âm trầm.
Bởi vì tôi, tôi vẫn còn… yêu anh…


Tôi sẽ… cầu nguyện cho anh được hạnh phúc…
Nhớ tới lời yêu gần như không tiếng động của Từ Cửu Kỷ, bên môi Hoàng Hân Duật bất giác cong lên một tia cười lạnh.
Yêu tôi sao phải rời khỏi tôi, còn cầu nguyện cho tôi được hạnh phúc?


Cửu Kỷ, là em cho đến nay vẫn không tin vào tình cảm của tôi, hay là em thật sự tự ti đến mức ngay cả tin tưởng cũng không dám vậy hả?
Tao nhã ngồi dậy, Hoàng Hân Duật không nói hai lời trực tiếp bấm điện thoại dặn dò gì đó, sau đó theo thói quen đốt một điếu thuốc.


Cửu Kỷ à, tôi sớm đã nói, đời này em chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, với lại sau khi tôi xác định mình đã yêu em, em cảm thấy… tôi sẽ tái phạm lỗi lầm thêm một lần nữa sao?


Khẽ gợi lên một mạt cười không rõ hàm xúc, Hoàng Hân Duật không nói một câu yên lặng hút thuốc, chờ đợi thời gian trôi qua.






Truyện liên quan