Chương 1: Tôi Nhất Định Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Cậu
Một bóng người mạnh mẽ lướt qua hành lang của trụ sở quân sự, các sĩ quan và văn thư* chậm rãi bước đi, thấy người kia cũng không ngạc nhiên mà nhường đường, lúc người nọ sượt qua mấy sợi tóc còn bị thổi tung lên.
(*)
“Kia không phải là Lạc Du của Falcon à?”
“Đúng vậy, lại đến chỗ Huyết Hoàng Hậu đấy.”
“Chạy nhanh thế, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì!”
“Anh không biết à? Mấy tên chi đội trưởng bên Falcon* chuyên gia tranh đua cướp người vỡ đầu, chỉ đi trễ thôi cũng có thể phải chọn người khác…”
(*)
Tinh thần lực cấp SS đủ để Lạc Du nghe thấy rõ ràng màn nghị luận phía sau, nhưng anh không tốn công giải thích rằng tuy Falcon tranh đua là thật, nhưng chưa bao giờ vì thế mà đánh nhau vỡ đầu.
Chỉ thấy anh nhẹ nhàng quẹo qua khúc ngoặt, khéo léo như cánh chim én chao liệng trên bầu trời.
Ở khúc cuối của hành làng là phòng làm việc của Huyết Hoàng Hậu.
Nhưng vào đúng lúc này, một người bất thình lình xuất hiện ngay khúc ngoặt.
Nếu là như bình thường, khả năng phản xạ nhạy bén của Lạc Du không đến nỗi để anh cứ thế đâm vào.
Nhưng vì đến cướp người, anh xông lên phía trước với tốc độ nhanh nhất, đột ngột phanh gấp lại, đôi giày ma sát trên đất để lại tiếng động chói tai.
Dù đã hạ khả năng va chạm xuống mức thấp nhất cũng không tránh được vụ việc xảy ra.
Người ra vào trong trụ sở quân sự, dù chỉ là sĩ quan lo việc bàn giấy cũng đã được huấn luyện đối kháng, cú va chạm vừa rồi nhiều lắm cũng chỉ lảo đảo một chút.
Mà người trước mặt này lại ngã hẳn xuống, Lạc Du trợn mắt há hốc mồm.
Anh đơ ra một lúc mới phát hiện, người nọ thậm chí còn không có đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo mưa đen thùng thình, áo mưa có dáng rộng, nếu không có chiếc áo mưa này che lại, cơ thể bên trong có lẽ rất gầy, cũng rất yếu ớt.
Anh không có thời gian, đụng ngã người ta cũng chỉ có thể tự nhận mình xui, ngồi xổm xuống đưa tay ra: “Này, không sao chứ?”
Người trên mặt đất giơ tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Du.
Lúc thấy rõ diện mạo của đối phương, Lạc Du ngây ngẩn.
Là một gương mặt rất trẻ tuổi, như vẫn còn ở độ vị thành niên, cho dù đã trưởng thành rồi đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng chỉ vừa mười tám.
Sắc mặt thiếu niên trắng nhợt, mái tóc và đôi ngươi đen nhánh, sống mũi và cằm có phần sắc bén, đồng tử sâu thẳm như màn sương mù xoáy tròn đen đặc, không thấy đáy.
Trong đầu Lạc Du chợt hiện lên một từ —— đẹp đến nao lòng.
Quân khu 9 không chú trọng giáo dục văn hóa, cụm từ đẹp đến nao lòng này là anh đọc sách mà biết được.
Vẻ đẹp của thiếu niên nọ không thể bàn cãi, đó gần như là một vẻ đẹp trung tính, xinh đẹp không đủ để diễn tả cảm giác vồ vập ập đến kia, kiều diễm thì lại có vẻ dung tục.
Lạc Du nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có từ đẹp đến nao lòng này là chính xác nhất.
“Không có gì.” Thiếu niên đứng dậy, tay phải ôm lấy bụng.
Lạc Du vừa nhìn đã nhận ra, mình làm người ta đau bụng rồi.
Thế nhưng chiều cao của thiếu niên khiến anh có hơi ngạc nhiên, anh vốn cho rằng thiếu niên cao lắm cũng chỉ một mét bảy, đứng lên lại không thấp hơn anh bao nhiêu, chỉ là gầy, gầy như sào tre vậy, bọc bên ngoài là lớp áo mưa rộng thùng thình.
“Chỗ này khó chịu?” Lạc Du chỉ chỉ vào bụng mình, “Để tôi xem thế nào?”
Nói rồi đưa tay ra, thiếu niên lại né sang một bên, đôi mày cau chặt lại, dường như rất không muốn bị người khác chạm vào.
Lạc Du có chừng mực, biết va chạm vừa rồi không xảy ra vấn đề lớn gì, nếu người ta không muốn cho anh xem vậy anh sẽ không tò mò, Huyết Hoàng Hậu vẫn đang chờ anh.
“Vậy tôi đi trước, có việc gấp.”
Thiếu niên gật đầu: “Ừm.”
Lạc Du vừa đi được một bước đã đột nhiên lùi về, chắn trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên nhìn anh đầy nghi hoặc.
Anh kéo quân hàm trên ngực mình: “Tôi là Lạc Du, đội trưởng chi đội 3 của Falcon, nếu như vẫn đau nên đi kiểm tr.a một chút, có vấn đề thì đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Khóe môi thiếu niên nhếch nhếch lên, nhưng trước khi mở miệng, Lạc Du đã phóng đi.
Lúc này Lạc Du vẫn chưa biết, họ sẽ phải tức khắc gặp mặt nhau đây thôi.
Căn phòng lộn xộn chẳng khác nào phòng kho ở cuối hành lang kia là phòng làm việc của tổng tham mưu trưởng chiến đội Falcon.
Liên Minh tinh tế Bạch Phong là một bộ máy chính quyền quân sự, từng có mười quân khu lớn.
Quân khu 10 đã thất thủ trong trận chiến với trùng tộc Ước Nhân, và quân khu 9 trở thành tuyến đầu chiến đấu chống lại trùng tộc.
Cứ điểm là tiền tuyến, chiến sĩ tinh nhuệ được gọi là Falcon.
Người đứng đầu lực lượng tinh nhuệ này là một nữ tướng người khác vừa nghe tên đã sợ mất mật, cứ về trụ sở là sẽ phá banh phòng làm việc.
Huyết Hoàng Hậu là một trong những biệt danh ấy.
Bà còn có một cái tên khác, mụ điên.
“Có 28 lính mới, ký tên ở đây, ký xong thì nhận người.” Ưng Nguyệt suýt nữa nghiền nát mô hình chiến hạm cỡ lớn, bà muốn đuổi Lạc Du đi ngay lập tức để tiếp tục nghiên cứu mẫu tinh hạm mới do Viện Nghiên cứu Vũ trụ gửi đến này.
Máy chiếu ba chiều hiển thị đầy đủ hình ảnh của đội viện mới, bên cạnh là dãy chỉ số dày đặc.
Tố chất cơ thể của nhóm đội viên mới này thoạt trông không tệ, tinh thần lực thấp nhất cũng ở cấp A+++, mài dũa thêm chút nữa có thể thăng lên cấp S, cũng không có vấn đề gì lớn về thể lực, tốc độ cũng như kỹ năng.
Ngoài ra, còn có một số tài năng chuyên về kỹ thuật, thích nghi với đội dự bị một thời gian là đủ khả năng thực chiến và chấp hành nhiệm vụ.
Mà Lạc Du đếm đi đếm lại, vẫn thấy thiếu một người.
Là do anh học ngu toán, hay là do mụ điên kia bày trò chọc anh?
“Cái này không kí được rồi?” Lạc Du nói, “Tôi ứng nhận 28 người, bà đưa tôi 27?”
“Hả? Không phải 28 à?” Một tiếng rầm đinh tai vang lên, mô hình đổ sập xuống, Ưng Nguyệt nhảy bổ tới, “Không thể nào! Chẳng lẽ bà đây lại ăn mất mô hình người 28!”
Lạc Du di tay trên màn hình chiếu: “Một, hai, ba…, hai mươi sáu, hai mươi bảy.”
Ưng Nguyệt vỗ vào ót mình một cái, không đề cập đến chuyện mô hình nữa: “À đúng, còn một đứa nhóc.”
Lạc Du ngỡ mình nghe lầm: “Một đứa nhóc?”
Từ khi nào Falcon lại chiêu mộ binh sĩ chưa thành niên?
“Cộc cộc cộc —— “
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, Ưng Nguyệt kêu lên: “Ai đến đây? Vừa hay, cậu ta đến trễ, cậu cũng đến trễ, cậu làm đội trưởng của cậu ta lại chẳng hợp quá.”
Lạc Du vẫn đang miên man nghĩ rốt cuộc là ai, đã thấy cửa tự động mở ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.
Anh không phản ứng lại, đây không phải thiếu niên bị anh đụng ngã à?
“Giờ thì đủ rồi, 28 người, đến đây ký tên, mau lên!” Ưng Nguyệt gọi thiếu niên vào, “Từ hôm nay trở đi, cậu huấn luyện cậu ta.”
Đầu Lạc Du ù đi, thiếu niên còn chưa kịp bước vào đã nhanh tay đóng cửa lại.
Thiếu niên bị nhốt ngoài cửa: “…”
“Tôi đã nói với bà tôi muốn những chiến sĩ có thể ra trận! Không phải một thằng nhóc vừa bị đụng phải đã ngã chổng vó!” Lạc Du chống hai tay lên bàn, vừa vội vàng vừa bực tức.
Hai năm nay, trùng tộc Ước Nhân thường xuyên hoạt động ở hoang mạc vũ trụ, đôi lúc sẽ đến cứ điểm tập kích bất ngờ.
Mỗi lần Falcon ra trận đều sẽ có thương vong nhất định, buộc phải bổ sung nguồn nhân lực mới liên tục.
Đám văn thư nói mấy đội trưởng của Falcon cướp người đến đánh vỡ đầu nhau, chuyện đánh vỡ đầu dù là bốc phét, nhưng cướp người không phải chuyện bịa đặt.
Tân binh Ưng Nguyệt đưa đến đây mỗi đợt có hạn, tuy đều trải qua vòng tuyển chọn đầu nhưng vẫn có người mạnh kẻ yếu, ai lại chẳng muốn kéo người mạnh nhất vào đội mình?
Ưng Nguyệt không bao giờ phân phối tân binh đều vào các chi đội, người tới trước lấy trước, người tới sau lấy sau.
27 người vừa rồi không phải những người có năng lực mạnh nhất trong đợt tân binh này, nhưng Lạc Du có thể nhận được, chỉ cần mang về huấn luyện, bỏ công luyện tập ắt sẽ trở thành những chiến thần.
Mà người cuối cùng này lại nực cười như vậy?
“Cậu ta không phải nhóc con, ấy, cậu nhìn tài liệu xem, tròn 18 tuổi.” Ưng Nguyệt chiếu ảnh của thiếu niên lên, Lạc Du như muốn dán mắt mình lên những chỉ số và hình ảnh kia.
“Đến từ tinh cầu thủ đô, có đủ nhân lễ nghĩa trí tín, lễ phép hơn nhiều so với đám các cậu.” Ưng Nguyệt đeo mắt kính lên, chuẩn bị tiếp tục săm soi nghiên cứu mô hình.
“Đủ nhân lễ nghĩa trí tín…” Lạc Du cảm thấy mình sắp lây bệnh điên đến nơi rồi, “Tôi cần người có nhân lễ nghĩa trí tín làm gì? Đợi cậu ta nói với người của trùng tộc Ước Nhân “Xin chào ngài” chắc?”
Ưng Nguyệt phì cười thành tiếng.
Lạc Du ép mình bình tĩnh lại, ôm chút hy vọng thiếu niên chỉ được điều đến cho đủ chỉ tiêu.
Cột tinh thần lực rỗng không, kỹ năng thể chất hỏng bét, giống như chỉ số của một người buôn bán nhỏ bất kỳ có thể vơ đại ở thành phố An Tức vậy.
Không, mấy người họ còn mạnh hơn cậu ta.
Chí ít người ta còn sống ở nơi như quân khu 9, không đánh giặc cũng đã sống trong bầu không khí đánh trận, từ tinh cầu thủ đô tới thì biết cái thá gì!
“Không được đâu?” Lạc Du nói lý với Ưng Nguyệt, “Lục quân* không cần tinh thần lực thì không nói làm gì, chúng ta là quân không gian, không có tinh thần lực làm sao lên được chiến hạm?”
(*)
Nhân loại tiến hóa không ngừng, tuổi thọ đã lên đến hai trăm năm, thời kỳ trẻ trung mạnh mẽ kéo dài.
Sau khi thời kỳ này kết thúc, mỗi người có thể tự chọn cái ch.ết hoặc đi vào giai đoạn tuổi già.
Trong quá trình tiến hóa, một bộ phận loài người sở hữu tinh thần lực, tuy tinh thần lực không liên quan trực tiếp đến vũ trụ, nhưng tinh thần lực càng mạnh thì khả năng khống chế chiến hạm càng cao.
Ở phương diện tinh thần, người có tinh thần lực mạnh mẽ có thể dồn ép ức chế người có tinh thần lực thấp.
Trong toàn thể Falcon, không một đội viên nào có tinh thần lực dưới cấp A.
“Ai nói với cậu đứa nhóc này không có tinh thần lực?” Ưng Nguyệt nói, “Không thể thăm dò được trạng thái tinh thần lực của cậu ta.”
Lạc Du: “Hở?”
“Cậu cho rằng cấp trên của cậu là người vô trách nhiệm như vậy? Đem một thằng nhóc đến tinh thần lực cũng không có vào đội cậu? Tôi điên à?” Ưng Nguyệt hừ một tiếng, “Tinh thần lực không thể phát hiện được, là có.
Cậu biết điều này nghĩa là gì không?”
Lạc Du lập tức nghĩ đến vị thống chế huyền thoại của liên minh đã đánh tan hạm đội chủ lực của trùng tộc 100 năm về trước, thống chế* Cassius.
(*)
Nhân vật lớn kia lúc vừa vào quân đoàn, thẩm định tinh thần lực cũng là trống không như vậy.
Ưng Nguyệt bí hiểm nói: “Nghĩa là có khả năng chúng ta đang có trong tay một Cassius thứ hai.”
Lạc Du không khỏi nín thở trước khao khát về người anh hùng của mình.
Huyết Hoàng Hậu đúng lúc này lại chuyển đề tài, cười ha hả: “Đã đến trễ còn mơ đẹp nhỉ! Cậu ta cũng có thể là phế vật vĩnh viễn cũng không thể thăng lên cấp D.”
Lạc Du: “…”
“Được rồi được rồi, đừng phí thời giờ của bà đây nữa, cậu nhận người về đi, muốn dạy kiểu gì thì dạy.” Ưng Nguyệt tháo động cơ của mô hình ra, trong lòng bàn tay lóe lên một tia lửa.
Bà nhìn Lạc Du, chớp mắt: “Tất cả khả năng nằm trong tay cậu.”
Lạc Du không phải không dẫn tân binh được, nhưng người ngoài cửa nọ cũng quá là khó nói.
Da dẻ trắng nhợt mỏng manh, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ, là một đóa hồng nhỏ.
Đóa hồng đẹp đến nao lòng nên được trồng ở hoa viên của tinh cầu thủ đô, tránh xa chiến trường khói lửa, đây là tiền tuyến, là nơi mà mạng sống con người có thể mất đi trong nháy mắt.
Đóa hồng không chịu nổi sức tàn phá của bom đạn.
Khi Lạc Du muốn tiếp tục tranh luận, thái độ của Ưng Nguyệt đột ngột thay đổi, thu lại giọng điệu vui vười, tựa như nữ chiến thần điềm nhiên phát lệnh trên tàu chỉ huy: “Lạc Du, tôi cho cậu phụ trách nhiều tân binh như vậy, cậu cũng nên bồi dưỡng ra một hai nhân tài.
Cậu nhận cậu ta về, một năm sau, tôi muốn cậu ta tiến vào đội chủ lực của cậu.”
Mụ điên còn đang bận nói khùng nói điên, mắt Lạc Du đã tối sầm lại.
Quân nhân nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, phản kháng không có kết quả.
Anh đứng trong hành lang, giương mắt nhìn đóa hồng nhỏ.
Vẫn là đóa hồng nhỏ mở miệng trước: “Chào anh.”
Giọng rất lạnh, hẳn là vì được dạy dỗ rất tốt mới bằng lòng mở lời bằng hai chữ này.
Lạc Du chợt nhớ, vừa rồi chỉ toàn để tâm đến chỉ số của đối phương, quên cả nhìn họ tên của người ta.
Tên là Quý… Quý cái gì nhờ?
“Cậu tên gì?” Trên đường trở về trại Falcon, Lạc Du lúng túng hỏi.
Phi thuyền họ ngồi đã rất cũ rồi, một vài linh kiện đã bung vít, phát ra mấy tiếng ma sát động cơ.
Lạc Du đã quen với việc này, nhưng dường như thiếu niên không ổn lắm, ngồi ở hàng ghế chật hẹp, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt dưới ánh mặt trời gần như trở nên trong suốt.
Nghe thấy anh nói, thiếu niên nọ chần chừ trong chốc lát mới nghiêng mặt sang nhìn, trong mắt là vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.
Buồng lái khá lớn, Lạc Du bất đắc dĩ quan sát thiếu niên ở khoảng cách gần.
Vừa nãy ở trụ sở quân sự anh chỉ cảm thấy thiếu niên này rất đẹp, mỏng manh yếu đuối.
Bây giờ mới phát hiện vẻ đẹp của thiếu niên cũng khác với mọi người đẹp cả nam lẫn nữ anh gặp trước đây, nhất thời không hình dung được bằng lời.
Giống như, dù con người có đẹp đến đâu cũng không nên đẹp đến mức này.
Thiếu niên không vui nhìn anh, biểu cảm mờ mịt.
Anh thầm nghĩ trong lòng —— Yếu ớt.
Giọng thiếu niên không yếu ớt, lại trầm và nặng nề, nhưng vẫn chưa đạt đến chất giọng đã vỡ của một người đàn ông trưởng thành: “Quý Tửu.”
“Tửu gì?”
Thiếu niên càng cau chặt mày, như thể rất kinh ngạc trước sự bất lịch sự của anh.
Anh cũng kinh ngạc, không hiểu nhóc con họ Quý này sao lại để ý lắm như thế, anh không biết là Tửu nào, hỏi một câu thì có sao đâu?
Người từ quân khu 1 đến đều phiền thế này à?
“Tửu trong tế tửu.” Thiếu niên không nhìn anh nữa, đuôi mắt toát ra sự hững hờ.
Lạc Du: “…”
Nói cũng như không nói.
Thiếu niên lại lên tiếng: “Tửu trong ẩm tửu.”
“Ờ, là rượu trong sâu rượu chứ gì.” Lạc Du thờ ơ đáp lời.
Ở tiền tuyến không thiếu sâu rượu, mỗi lần đánh xong một trận lại có vài binh sĩ thích mượn rượu giải sầu.
Hai chữ thưởng rượu nho nhã này, anh lại bất giác đổi thành sâu rượu, không có ý gì khác, vậy mà thiếu niên lại bất mãn hừ một tiếng.
Vì vậy anh lại dán thêm một cái mác cho Quý Tửu —— Ngạo kiều.