Chương 26: Mất chi thược vẫn đến cổ thành - hé chút một từng điều bí ẩn
Một lúc lâu sau đó, dù công phu nội lực của Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà đã hoàn toàn phục hồi nhưng cả hai vẫn không dám tự tiện tiến ra ngoài trận.
Họ sợ Bắc Cương Lão Tổ chỉ giả vờ bỏ đi nhưng thật ra vẫn đang đợi họ Ở bên ngoài.
So về công phu thực lực, cả hai dù có liên thủ cũng không phải là đấu thủ của mụ lão bà Bắc Cương, nên họ đành phải ẩn mình bên trong trận và chờ đợi. Ngẫm nghĩ lại mọi việc, nhất là việc lấy lại Thạch Phong Thành Chi Thược tại Lâm Sơn tự này kể như bất thành, Ngọc Hà buột miệng than:
- Uổng bao tâm huyết của gia phụ và Nhị bá bá, cái ch.ết của Đại bá bá và Tứ thúc thúc cũng là cái ch.ết uổng, Thạch Phong Thành Chi Thược rốt cuộc cũng bị Bắc Cương Lão Tổ đoạt mất.
Được Ngọc Hà gợi chuyện Viên Kỳ Hải bèn hỏi:
- Ngọc Hà muội ! Thực sự giữa võ lâm Trung Nguyên và bọn người Bắc Cương đã xảy ra những chuyện gì. Tại sao song phương phải cừu thù lẫn nhau?
Ngọc Hà lưỡng lự một lúc lâu mới đáp lại mập mờ:
- Muội cũng chỉ nghe gia phụ thuật lại mà thôi. Nghe đâu, hơn ba mươi năm về trước bọn Bắc Cương có dã tâm tiến nhập Trung Nguyên với ý đồ xưng bá. Để thực hiện ý đồ này, bọn Bắc Cương dưới sự thống xuất của Hắc Sát Lão Đồ Vương đã gây nhiều thảm họa cho đồng đạo khắp võ lâm Trung Nguyên.
Viên Kỳ Hải động tâm hỏi:
- Là Hắc Sát Lão Đồ Vương ư? Nghe nói lão ác ma này đã bị Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang diệt trừ rồi mà?
Ngọc Hà gật nhẹ đầu:
- Thì muội cũng đang định nói với đại ca như vậy. Lúc đó Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang vẫn chỉ là một trong những nhân vật vô danh tiểu tốt, không được thập đại môn phái nhất là Cái Bang nể trọng. Nhưng sau lần diệt trừ được ác ma Hắc Sát Lão Đồ Vương, thanh thế của Vô Vi Thanh Ngưu Bang bỗng vượt trội, đem đén nhiều rắc rối cho Bang chủ này.
Viên Kỳ Hải ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy? Thanh thế lẫy lừng như vậy thì kẻ nào dám quấy rối Vô Vi Thanh Ngưu Bang?
Ngọc Hà liếc nhìn Viên Kỳ Hải và thở ra :
- Đại ca tuy thông tuệ hơn người, đến gia phụ cũng phải khâm phục, nhưng về lịch duyệt giang hồ đại ca còn phải tìm hiểu nhiều hơn?
- Tại sao muội bỗng dưng phê phán ta? Ta đang hỏi muội về chuyện của Vô Vi Thanh Ngưu Bang kia mà?
Ngọc Hà lại liếc mắt:
- Vì đại ca hỏi về chuyện của Vô Vi Thanh Ngưu Bang như vậy, nên muội không thể không phê phán.
- Tại sao chứ?
- Vì đại ca hoặc là quá trung hậu hoặc quá si ngốc nên đại ca mới không nghĩ được nguyên nhân.
Hơn nữa, đại ca lại để cho người dễ dàng lừa gạt.
- Lừa gạt ta? Có phải muội muốn nhắc chuyện Bắc Cương Lão Tổ đã lừa ta và làm cho muội phải lâm nguy không?
Ngọc Hà gật đầu:
- Không riêng gì chuyện đó, còn nhiều lần nữa đại ca vẫn bị sơ xuất.
Viên Kỳ Hải ngơ ngác:
- Nhiều lần à? Là những lần nào?
- Thì đó, đại ca có biết tại sao Cao Thạch lại đùn cho đại ca việc lấy lại Thạch Phong Thành Chi Thược từ bên trong pho tượng phật không?
-...
- Là vì hắn sợ đại ca sẽ phát động cơ quan ám toán rồi là những bẫy rập khiến hắn phải thiệt mạng!
- Làm gì có bẫy rập ở đây?
- Đành là không có, nhưng đại ca cũng phải để tâm lưu ý đến điểm này. Phàm khi đã có bố trí cơ quan, người lập ra thường sắp đặt đi kèm theo nhiều cạm bẫy. Để khi có ai đó vì ác ý muốn phát động cơ quan để đoạt vật hay đột nhập cạm bẫy kia sẽ làm hại đến người đó, Cao Thạch sợ là vì lẽ này.
Viên Kỳ Hải gật gù ra vẻ tán thành:
- Được ! Ta sẽ lưu ý điểm này. Còn gì nữa không, Ngọc Hà muội?
Ngọc Hà cười đắc ý:
- Đương nhiên là còn. Đại ca có biết nguyên nhân nào muội đã để cho Cao Thạch dễ dàng bắt giữ được muội không?
Nghe nhắc đến việc này, Viên Kỳ Hải giật mình nhớ lại:
- Phải rồi ! Ta cũng lấy làm lạ về điều này. So về thân thủ, rõ ràng là hắn không thể hơn được, tại sao hắn lại bắt giữ được muội rồi dùng sinh mạng của muội để uy hϊế͙p͙ ta?
Ngọc Hà cúi đầu bẽn lẽn:
- Đại ca thử đoán xem?
Bảo Viên Kỳ Hải thiếu bề lịch duyệt thì đúng, nhưng bảo Viên Kỳ Hải thông tuệ hơn những thì càng đúng hơn. Sau một lúc ngẫm nghĩ và dựa theo cử chỉ có phần e lệ bây giờ của Ngọc Hà, Viên Kỳ Hải tỉnh ngộ:
- Là muội cố tình để cho hắn bắt ư? Để làm gì?
-...
- À ! Có phải muội nghĩ ta là hạng không xem trọng nghĩa, ta sẽ vì sợ mất Thạch Phong Thành Chi Thược mà bỏ muội nên muội muốn thử ta chứ gì?
Ngọc Hà bị Viên Kỳ Hải hiểu thấu tâm can càng đỏ mặt hơn nữa:
- Muội... ! Muội chỉ biết đại ca quan tâm đến muội như thế nào thôi. Đại ca không trách muội chứ?
Viên Kỳ Hải thở dài:
- Đã nhiều năm ta sống lênh đênh cơ khổ, không người thân thích. Được nửa năm chung sống cùng muội, được muội và lệnh tôn yêu vì, ta không quan tâm đến muội thì biết quan tâm đến ai đây?
Ta làm sao dám trách muội ! Ta chỉ sợ muội trách ta là đã làm cho tâm huyết một đời của lệnh tôn phải đổ sông đổ bể mà thôi.
Ngọc Hà ngước mặt lên nhìn Viên Kỳ Hải:
- Muội cũng không trách đại ca. Vả lại chính muội vì đi theo đại ca nên mới xảy ra cơ sự này. Giả như không có muội, đại ca nếu không là đối thủ của mụ lã bà, đại ca cũng dễ dàng thoát thân. Vì muội nên đại ca mới bị liên lụy.
Viên Kỳ Hải bỗng trở lại với tánh khí quật cường:
- Chúng ta bị mất Thạch Phong Thành Chi Thược vẫn chưa phải là mất hết. Năm xưa, nếu Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang một thân một mình dám xông vào Thạch Phong Thành, Viên Kỳ Hải ta việc gì mà không dám hành động như vậy?
Trở lại câu chuyện của Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang, Ngọc Hà chợt nói tiếp:
- Nhắc đến Thạch Phong Thành muội mới nhớ. Vì đây là mấu chốt xảy ra cừu thù giữa Bắc Cương và Hắc Sát Lão Đồ Vương và tiếp tục thực hiện mộng bá đồ, Bắc Cương Lão Tổ đã tìm đến Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang.
Bồi hồi theo câu chuyện kể, Viên Kỳ Hải hỏi vội:
- Giữa hai nhân vật này đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Hà từ tốn thuật lại:
- Theo gia phụ kể, Bắc Cương Lão Tổ đã ước hẹn một trận sống mái với Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang tại Thạch Phong Thành.
Viên Kỳ Hải vụt kêu lên:
- Tại Thạch Phong Thành ư? Ta nghe nói sau lần đó Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang đã an toàn rời khỏi Thạch Phong Thành. Vậy người bại trận phải là Bắc Cương Lão Tổ rồi.
Ngọc Hà kinh ngạc:
- Ai đã nói cho đại ca biết?
Viên Kỳ Hải cười khổ:
- Là Mông Diện Nhân. Một nhân vật thuộc Bắc Cương đã lợi dụng ta nhằm diệt trừ Quỷ Y Tử và Hoa Mãn Thiên tiền bối.
- Lão ác tặc đó ư? Vậy thì đúng rồi. Đại ca còn nghe được gì nữa?
Viên Kỳ Hải nhún vai:
- Thất tung.
- Ai thất tung?
- Là Bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang.
Ngọc Hà không hiểu sao lại bần thần nôn nóng:
- Đại ca ! Chúng ta phải ở đây đợi chờ bao lâu nữa?
Viên Kỳ Hải dù ngạc nhiên nhưng cũng lên tiếng đáp lại:
- Ta định đến tối sẽ lẻn ra bên ngoài dò xét thử. Nếu Bắc Cương Lão Tổ đã bỏ đi.
Ngọc Hà hối hả bảo chàng :
- Đừng chờ đến tối nữa, đại ca hãy đi dò xét ngay bây giờ đi.
Viên Kỳ Hải lo âu :
- Có việc gì thế muội?
Ngọc Hà lắc đầu bảo:
- Không có gì đâu. Là muội chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này và tìm cách đi nhanh đến Thạch Phong Thành.
- Muội đến Thạch Phong Thành làm gì? Không phải lệnh tôn đã bảo muội sau khi lấy xong Thạch Phong Thành Chi Thược thì phải quay về Hắc Lâm Kỳ trận sao?
Ngọc Hà lắc đầu:
- Muội không về đâu. Muội muốn đi theo đại ca thôi. Đại ca không thích sao?
Viên Kỳ Hải cảm nhận nhịp thở như hụt hẳng đi:
- Thích ! Ta thích lắm. Nhưng...
Ngọc Hà quẫy mạnh đôi chân:
- Vậy thì đi đi, còn nhưng gì nữa.
Viên Kỳ Hải cuống quýt, liền miệng đáp lại:
- Được rồi! Để ta đi ! Muội cứ ở đây, chờ ta ra ngoài dò xét qua đã. Ta sẽ quay lại ngay.
Không bao lâu, Viên Kỳ Hải hớn hở xuất hiện trước mặt Ngọc Hà:
- Chúng ta đi được rồi. Muội đoán không sai. Bắc Cương Lão Tổ bỏ đi lâu rồi.
Sau khi phá hủy trận đồ, kẻo di hại đến sinh linh, Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà liền tung người lao đi.
oo Dưới ánh dương quang chói chang của vùng giáp giói một Đại mạc rộng lớn ở phía Tây trung thổ, cạnh Tân Cương, một ngôi Cổ Thành hùng vỹ uy nghi cứ sừng sững đứng như một vị trí tiền tiêu cuối cùng và quan trọng của hai lãnh thổ:
Trung Nguyên và Tân Cương.
Đá và đá ! Toàn bộ ngôi Cổ Thành đều được kiến tạo bằng những khối đá này chất chồng lên khối đá nọ.
Và gió từ vùng Đại mạc thổi đến đã làm cho những khối đá của ngôi Cổ Thành thay vì rêu phong cổ kính thì lồ lộ màu xám bạc nguyên thủy của đá.
Vì lẽ này, ngay từ xa do ánh dương quang phản chiếu, ngôi Cổ Thành thật dễ đập vào thị tuyến của bất kỳ ai đi thẳng về phía tây.
Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cũng dễ dàng nhìn thấy ngôi Cổ Thành là vì lẽ tất nhiên này.
Và với tầm nhìn không bị một vật gì che chắn, khi còn cách ngôi Cổ Thành ngoài một dặm, nhờ thị lực cao minh hơn Ngọc Hà, Viên Kỳ Hải bỗng thất thanh kêu lên:
- Cuồng phong ! Bên trên ngôi Cổ Thành đang có một luồng cuồng phong xuất hiện kìa, Ngọc Hà muội !
Vũ Văn Ngọc Hà chỉ nhận ra điều này khi luồng cuồng phong kia lần lần phủ kín lấp ngôi Cổ Thành.
Vũ Văn Ngọc Hà kêu lên:
- Có người đi vào Thạch Phong Thành. Phải có người đi vào thì cuồng phong mới xuất hiện.
Chúng ta đến muộn rồi.
Viên Kỳ Hải bàng hoàng dừng chân lại. Nhưng sau đó, Viên Kỳ Hải vẫn tiếp tục tiến về phía ngôi Cổ Thành đang bị luồng cuồng phong che phủ hầu như là hoàn toàn:
- Đi thôi ! Đã đến đây rồi, chúng ta cũng phải đến được Thạch Phong Thành.
Thở ra một hơi dài có phần nào ngao ngán, Viên Kỳ Hải tán thành:
- Thạch Phong Cổ Trận quả là lợi hại. Nhân vật lập được trận này phải là người thông kim bác cổ, kiến thức uyên bác và còn thông thiên triệt địa. Bọn Bắc Cương dù có đủ hai mảnh họa đồ, ta e họ cũng khó lòng đạt được mong muốn.
Nghe Viên Kỳ Hải nói như vậy, Ngọc Hà mới có phần nào bình tâm. Nàng ta cũng tự trấn an bản thân:
- Đại ca nói đúng lắm. Nhờ có một mảnh họa đồ, gia phụ đã tìm được tên của trận thế là Thạch Phong Cổ Trận. Cách thức nhập trận như thế nào chỉ có gia phụ, đại ca và muội biết mà thôi. Bọn Bắc Cương tuy có họa đồ nhưng bọn chúng đâu thể lường hết được sự biến hóa muôn hình vạn trạng của Thạch Phong Cổ Trận. Hy vọng điều bí ẩn bên trong Thạch Phong Thành vẫn còn chờ muội và đại ca.
Vút ! Vút !
Và khi còn cách Thạch Phong Thành chừng năm mươi trượng, Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà lần thứ hai buộc phải dừng chân.
Sau khi tìm được một vị trí kín đáo để ẩn thân, Viên Kỳ Hải lào thào nói vào tai Ngọc Hà :
- Là bọn Bắc Cương ! Người vừa đi vào Thạch Phong Thành chắc chắn là một trong bọn chúng rồi.
Ngọc Hà cũng nhận thấy điều đó, nên hỏi:
- Đạic a có nhìn thấy Bắc Cương Lão Tổ không?
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Không !
- Chẳng lẽ chính mụ lão bà đã tự thân đi vào Thạch Phong Thành?
Viên Kỳ Hải phản bác lại:
- Như vậy thì chưa chắc. Dưới trướng mụ lão bà có rất nhiều môn hạ, mụ đâu cần phải mạo hiểm?
- Vậy mụ lão bà đâu?
- Có lẽ cũng như chúng ta, mụ lão bà đang ẩn thân đâu đoó và chờ kết quả của môn hạ.
Ngọc Hà lại hỏi:
- Ngoài bọn Bắc Cương, đại ca còn nhìn thấy ai khác không?
Viên Kỳ Hải hỏi ngược lại:
- Ý của muộn là muốn hỏi đến lệnh tôn và Mã tiền bối?
Ngọc Hà gật đầu:
- Đúng vậy ! Vì gia phụ và Nhị bá bá phải đến đây trước chúng ta.
Viên Kỳ Hải sau khi căng mắt ra nhìn bèn đề xuất:
- Ở phía trước chỉ là bọn Bắc Cương, không thấy người của chúng ta. Muội định lẽ nào, có cần tìm cách tiến lại gần và luôn tiện tìm lệnh tôn và Mã tiền bối không?
Ngọc Hà đáp lại sau một lúc ngẫm nghĩ:
- Đi thì đi, nhưng chớ để bọn Bắc Cương phát giác được chúng ta.
Men theo các gộp đá lô nhô, có rãi rác quanh khu vực này, Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà tìm cách vừa tiến lại gần Thạch Phong Thành mà không để cho bọn Bắc Cương môn hạ phát giác.
Cộp !
Một mẩu đá nhỏ bỗng va vào gộp đá mà cả hai vừa mới băng người đến, tạo ra một tiếng động tuy nhỏ nhưng lại quá đủ làm cho Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà cùng phải kinh tâm động phách.
Cả hai vụt quay lại và gương mặt liền giãn dần ra.
Họ cùng kêu thầm:
- Nhị bá bá !
- Vũ Văn Như Hóa tiền bối !
Thật vậy ! Tại một gộp đá chỉ cách Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà ngoài một trượng đúng là Mã Bình lão nhị và Vũ Văn Như Hóa lão tam.
Nếu không nhờ hai vị tiền bối này ném đá ra hiệu trước và nhờ có những dáng dấp quen thuộc có lẽ Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà không làm sao nhận ra được họ là ai.
Vì y phục của cả hai bây giờ thật kỳ quặc, không phải là những y phục thường thấy ở Trung Nguyên mà là hai tấm vải choàng có màu xám xịt.
Để cho Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà dễ bề nhận diện, hai vị tiền bối này đã tụt tấm vải choàng ra khỏi đầu. Và khi Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà đã nhận ra, họ lại nâng tấm vải choàng lên choàng kín cả khuôn mặt, chỉ chừa một khe hở đủ cho đôi mắt lộ ra thôi.
Khi đến cỗ của họ, Viên Kỳ Hải liền nghe lời trách mắng của Vũ Văn lão tam:
- Sao ngươi lại mang cả Ngọc Hà đến đây, tiểu tử?
Viên Kỳ Hải chưa kịp đáp và Ngọc Hà thì cũng chưa kịp phân minh thì cả hai lại nghe lão nhị Mã Bình trách:
- Bọn ngươi cứ thế này mà đi ư? Sao không kiếm lấy hai tấm vải choàng và ngụy trang như bọn ta? Bọn ngươi thật là liều lĩnh đó! Hừ !
Lúc đó ngôi Cổ Thành dần dần xuất hiện trở lại, do luồng cuồng phong lúc nãy đang từ từ tan biến đi vì không có thêm bóng người nào đi vào và khuấy động Thạch Phong Cổ Trận nữa.
Nhóm bốn người của Viên Kỳ Hải liền chú mục nhìn vào từng động thái của bọn Bắc Cương môn hạ đang lố nhố đứng cách ngôi Cổ Thành không xa.
Do vị trí đã gần hơn, Viên Kỳ Hải chợt nhìn thấy một nhân vật có vóc dáng quen thuộc đang đứng vào gần ba mươi nhân vật Bắc Cương. Chàng đưa tay chỉ cho Mã Bình nhìn thấy:
- Mã tiền bối hãy nhìn xem. Hắn có phải là Cao Phi, nhị đồ đệ của lão họ Tiêu không?
Bọn Bắc Cương môn hạ cho đến giờ vẫn luôn che kín chân diện và vì Cao Phi lúc đi đứng có điệu bộ rất ngông nghênh và trên đầu vai của hắn bây giờ là một đốc kiếm nên sau một lúc ngắm nhìn Mã Bình nghiến răng ken két:
- Quả nhiên là hắn. Vậy là bọn ta đã có đủ chứng cớ để tin rằng lão họ Tiêu đích thực là Bắc Cương môn hạ.
Ngọc Hà vội nói chen vào:
- Nhị bá bá đâu cần tìm chứng cớ thêm nữa để làm gì. Chính Bắc Cương Lão Tổ đã thừa nhận điều này trước bọn tiểu nữ. Mụ lão bà còn nói...
Vũ Văn Như Hóa kinh ngạc đến thảng thốt:
- Hà nhi vừa nói gì? Bắc Cương Lão Tổ ư?
Ngọc Hà gật đầu và nói tiếp:
- Lão họ Tiêu chính là đồ tôn của mụ lão bà.
- Sao lại là “mụ lão bà”? Bắc Cương Lão Tổ mà là nữ nhân sao?
Nghe Mã Bình hỏi như vậy, Viên Kỳ Hải ngạc nhiên:
- Không là nữ thì là nam sao? Rõ ràng vãn bối và Ngọc Hà muội đã chạm mặt mụ lão bà tự xưng là Bắc Cương Lão Tổ kia mà.
Thần sắc biến đổi, Mã Bình đưa mắt nhìn sang lão Tam Vũ Văn Như Hóa. Sau đó, Mã Bình chép miệng bảo:
- Đâu, tiểu tử, ngươi thuật lại mọi chuyện cho bọn ta nghe xem nào.
Nhanh miệng hơn và có lẽ vì muốn gia phụ cùng Nhị bá bá đừng trách Viên Kỳ Hải về việc Thạch Phong Thành Chi Thược, Vũ Văn Ngọc Hà vội vàng lên tiếng thuật thay cho Viên Kỳ Hải.
Càng nghe càng tỏ ra kinh hài, gương mặt của hai lão Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa cứ biến đổi liên tục.
Sau khi Ngọc Hà dứt lời, lão lão liền nhìn vào mắt nhau một lần nữa. Thật lâu sau đó, Mã Bình mới lên tiếng:
- Thảo nào từ sáng đến giờ, bọn Bắc Cương lại bạo gan, cử hết người này đến người khác đi vào Thạch Phong Thành. Thì ra bọn chúng đã lấy được Thạch Phong Thành Chi Thược.
Nghe thế Viên Kỳ Hải động tâm hỏi:
- Bọn chúng đã khám phá được gì chưa tiền bối?
Mã Bình thì lắc đầu, còn Vũ Văn Như Hóa thì buột miệng cười khẩy:
- Hừ ! Đâu phải dễ như chúng nghĩ. Có họa đồ thì có nhưng Thạch Phong Cổ Trận đâu phải chỉ bất động cho bọn chúng thả sức tung hoành.
- Bọn chúng vẫn chưa tìm được gì ư? Sao nhị vị tiền bối biết?
Hất hàm chỉ về phía Thạch Phong Thành cho Viên Kỳ Hải nhìn thấy, Mã Bình bảo:
- Ngươi thử nhìn xem! Tên lúc nãy đi vào cho đến giờ vẫn chưa quay lại, bọn chúng đang cử tên kế tiếp đi vào nữa kìa.
Nhìn về phía trước, Viên Kỳ Hải nhận thấy sự việc đang diễn ra như Mã Bình vừa nói.
Một tên môn hạ Bắc Cương, sau khi được một nhân vật cầm đầu chỉ bảo và căn dặn, đang lò dò chuẩn bị xông vào Thạch Phong Thành.
Có tiếng than dài não ruột của Vũ Văn Như Hóa vang lên ở phía sau Viên Kỳ Hải:
- Bọn ta rồi cũng như vậy thôi. Biết cách nhập Thạch Phong Cổ Trận nhưng lại không có Thạch Phong Thành Chi Thược, bọn ta cũng đâu thể đi vào Thạch Phong Thành. Di mệnh của chủ nhân xem ra kiếp này bọn ta khó mong hoàn thành được rồi.
Viên Kỳ Hải càng nghe càng chột dạ. Chàng ứng tiếng bảo:
- Vãn bối dù không có Thạch Phong Thành Chi Thược quyết cũng xông vào. Di mệnh gì mà tiền bối muốn hoàn thành xin cứ phó thác và tin tưởng vào vãn bối.
Vũ Văn Như Hóa lắc đầu:
- Để làm gì? Rồi ngươi cũng phải mạng vong thôi.
Viên Kỳ Hải đối với câu nói này của Vũ Văn lão tam tuy không giận nhưng hào khí can vân đột ngột dâng lên trong người chàng. Vừa há miệng định nói, Viên Kỳ Hải đành phải ngậm miệng tịt lại khi nghe một âm thanh khác lạ bỗng vang lên nói xen vào:
- Phải đó, lão Vũ Văn nói đúng lắm. Ngươi xông vào để làm gì?
Viên Kỳ Hải vội xoay người lại, nhìn về phía sau cùng với ba người chung bọn.
Viên Kỳ Hải không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy có đến năm nhân vật cùng một lúc xuất hiện, và năm nhân vật này đối với chàng hoàn toàn không xa lạ.
Viên Kỳ Hải thầm kêu lên:
- Sao Ngươn Trí đại sư, Nhất Trung Chưởng Đoàn Minh Tứ và vị nhân huynh họ Hà, hậu nhân của Hà Vị Giang lại đi đến đây? Sao họ lại đồng hành với Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược.
- Điệt nhi, Vũ Văn Ngọc Hà xin bái kiến Tú Hữu Nhị Can, nhị vị bá bá.
Tiền Huỳnh bật cười rồi chỉ vào vị thiếu hiệp anh tuấn họ Hà và nói:
- Hà nhi hãy lại đây, để ta dẫn kiến cho. Đây là Hà Vi Nghĩa, đồng truyền nhân của ta và Hữu Can bá bá. Hà Vi Nghĩa còn là truyền nhân của Đoàn Minh Tứ đại hiệp và Ngươn Trí đại sư.
Theo thứ bậc, Vũ Văn Ngọc Hà thi lễ trước:
- Ra là Hà Vi Nghĩa sư huynh. Hà sư huynh lại có đến tứ vị sư phụ ư?
Hà Vi Nghĩa bước tới đáp lễ:
- Tư chất của huynh kém cỏi, sợ rằng sẽ phụ lòng kỳ vọng của chư vị sư phụ thôi.
Tiền Huỳnh lại cười :
- Hắn đâu phải chỉ có bốn vị sư phụ? Ngoài sở học của bọn ta, hắn còn phải tiếp nhận sở học truyền gia của hắn nữa. Phụ thân của hắn chính là Đệ Nhất Kiếm Khách ở Lũng Tây là Hà Vi Giang đại hiệp.
Nhận thấy Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa từ khi thấy Ngươn Trí đại sư lẫn Hồ Nam Nhất Trung Chưởng Đoàn Minh Tứ hiện thân, vẫn cứ câm lặng đứng nhìn mà không một lần mở miệng, Chu Bất Nhược không chịu được bèn nói:
- Lão Nhị, lão Tam ! Hai ngươi vẫn hiềm vị chuyện năm xưa à? Hai ngươi có biết rằng vị chuyện của chủ nhân mà Võ Lâm Tam Kiệt:
Chưởng, Kiếm, Khí đã phải lao tâm khổ tử suốt thời gian qua không?
Mã Bình với gương mặt được phủ một lớp băng che chợt lên tiếng:
- Tả Hữu Âm Dương Nhị Can. Bọn ngươi đã suốt đời hầu cận bên chủ nhân cũng như bọn ta, chủ nhân có tính khí quật cường như thế nào không lẽ hai ngươi lại không biết? Nếu không phải bọn họ cố tình xui bậy và khích nộ chủ nhân, chủ nhân đâu phải đơn thân độc lực đi vào Thạch Phong Thành và thất tung cho đến bây giờ?
Vũ Văn Như Hóa cũng hậm hực bảo:
- Không ngờ hai ngươi là Tả Hữu Nhị Can lại không vì chủ nhân để báo hận, lại ung dung thỏa hiệp với Võ Lâm Tam Kiệt. Nếu chủ nhân biết được điều này, hai ngươi thử nói xem, chủ nhân sẽ có thái độ gì?
Những mẫu đối thoại này duù Viên Kỳ Hải có nghe được đi nữa thì chàng đâu khác gì một ngoại nhân, nghe nhưng không hiểu. Những danh xưng lạ tai, lần đầu tiên Viên Kỳ Hải nghe được là:
Âm Dương Tả Hữu Nhị Can, Võ Lâm Tam Kiệt:
Chưởng, Kiếm, Khí...
Tuy nhiên theo như Viên Kỳ Hải hiểu và đoán được, Võ Lâm Tam Kieệt chiính là để nói đến Nhất Trung Chưởng ở Hồ Nam là Đoàn Minh Tứ đại hiệp, là Nhất Kiếm Khách ở Lũng Tây là Hà Vi Giang đại hiệp, phụ thân của Hà Vi Nghĩa, là Ngươn Trí đại sư danh gia võ học thủ tọa La Hán Đường của phái Thiếu Lâm.
Còn Âm Dương Tả Hữu Nhị Can và tứ huynh đệ kết nghĩa của Mã Bình gồm Quỷ Y Tử, Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa, và Hoa Mãn Thiên đều có chung một vị chủ nhân.
Và vị chủ nhân này theo như sự Oán trách của Mã Bình, đã vì Võ Lâm Tam Kiệt xúi bẩy nên đã đi vào Thạch Phong Thành và bị thất tung.
Chẳng trách lần trước Mã Bình tựa hồ không muốn nhìn mặt và cũng không muốn quay lại tiếp tay cho Đoàn Minh Tứ, Ngươn Trí đại sư và Hà Vi Nghĩa.
Và cũng chẳng trách tứ vị huynh đệ của Mã Bình dồn hết tâm lực vào Viên Kỳ Hải và muốn chàng đi vào Thạch Phong Thành thay cho họ.
Tiếp đó, Viên Kỳ Hải đột nhiên hiểu được chủ nhân của họ là ai, khi nghe Vũ Văn Ngọc Hà nói xen vào:
- Phụ thân, Nhị bá bá ! Như Viên đại ca nghe được thì Bang chủ chủ nhân sau khi đi vào Thạch Phong Thành đã quay trở ra bình yên vô sự.
Tả Hữu Nhị Can, Võ Lâm Nhị Kiệt (do Đệ Nhất Kiếm Khách Hà Vi Giang đã bị hãm hại nên Tam Kiệt giờ còn Nhị Kiệt) và Mã Bình lẫn Vũ Văn Như Hóa đồng kinh ngạc kêu lên:
- Thật ư?
- Sao tiểu tủ biết?
- Là ai tung tin này?
- Ngươi nghe từ lúc nào, Viên Kỳ Hải?
Hiểu được chủ nhân của bọn Mã Bình là bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang, một nhân vật mà từ khi nghe biết Viên Kỳ Hải đã luôn luôn ngưỡng mộ, chàng phấn khích giải thích:
- Là do Mông Diện Nhân nói...
Chàng thuật lại tất cả cho họ. Nghe xong, mỗi người đều trầm tư ngẫm nghĩ. Như muốn lý giải xem là sau khi thoát khỏi Thạch Phong Thành, Bang chủ chủ nhân của họ đã đi về đâu? Và tại sao lại thất tung cho đến tận bây giờ? Hoặc giả có khi nào là do Mông Diện Nhân bịa chuyện nói ra không?
Đang lúc đó, tên môn hạ Bắc Cương nọ đã đi vào, cuồng phong liền xuất hiện ở bên trong tThạch Phong Thành.
Và bây giờ, luồng cuồng phong một lần nữa đã lặng đi nhưng bọn người Mã Bình vẫn không một ai lên tiếng.
Cho đến khi có tiếng Vũ Văn Ngọc Hà kêu lên:
- Mụ lão bà kìa !
Mọi người cùng len lén nhìn ra và đều nhìn thấy một lão bà lưng còng tóc bạc với cây trúc trượng trên tay, bên cạnh là Bạch y nữ lang.
Mụ lão bà nếu không là Bắc Cương Lão Tổ thì giải thích như thế nào trước sự hành lễ thật khiêm cung của bọn Bắc Cương môn hạ ngay khi mụ lão bà xuất hiện.
Nhìn thấy một nhân vật che kín chân diện đang lom khom nói điều gì đó vào tai mụ lão bà, Hồ Nam Nhất Trung Chưởng, Đoàn Minh Tứ suýt nữa đã gầm lên:
- Hắn kia rồi !
Ngươn Trí đại sư hạ thấp giọng hỏi lại:
- A di đà Phật ! Là ai vậy Đoàn thí chủ?
Đoàn Minh Tứ rít lên:
- Còn ai nữa ngoài vị nghĩa huynh kết bái của mỗ?
- Tiêu Đạt Nhân, Tiêu minh chủ ư?
Đoàn Minh Tứ cười lạnh:
- Đến lúc này đại sư còn gọi tên ác ma đó là Minh chủ ư? Năm xưa, nếu chúng ta không gặp may, bây giờ đại sư có còn sống để gọi tên bất nghĩa đó là Minh chủ không?
Vỡ lẽ ra, Viên Kỳ Hải len lén hỏi xen vào:
- Hóa ra năm trước, người đã xô Đoàn đại hiệp và đại sư xuống vực sâu là lão Minh chủ họ Tiêu ư?
Đoàn Minh Tứ không hiểu sao bỗng quắc mắt nhìn chàng:
- Sao ngươi biết? Hừ ! Thạch Phong Thành Chi Thược của ta đâu? Ngươi đã cố tình giao cho mụ Bắc Cương Lão Tổ phải không?
Giận cũng dở, mà không giận cũng không xong, Viên Kỳ Hải hết đỏ mặt lại tía tai khi nghe Đoàn Minh Tứ ngang nhiên phỉ báng chàng như vậy.
Vũ Văn Như Hóa bỗng lên tiếng bênh vực chàng :
- Vật đó vốn do tiểu tử nhặt được. Tiểu tử có đánh mất hay giao cho ai thì không việc gì đến ngươi. Bắc Cương Lão Tổ ở kia kìa ngươi có giỏi thì ra mà đòi lại đi. Hừ !
Và rồi bọn Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa lẫn Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cũng phải hoang mang khi nhìn thấy hết Đoàn Minh Tứ lại đến Ngươn Trí đại sư và Tiền Huỳnh, Chu Bất Nhược, Hà Vi Nghĩa đang lần lượt lao ra bên ngoài.