Chương 22
Buổi sáng, Maddy tự tìm đường ra tới tận gian sảnh trung cổ khổng lồ với những thanh xà đen sẫm và tường đá. Nó nom đáng sợ chẳng kém đêm qua là mấy với độ cao choáng ngợp và sàn nhà vang vọng những tia sáng lặng lẽ rơi xuống từ các khe cửa sổ. May mắn thay, nàng gặp Đại tá Fane vừa ra đến đó cùng lũ chó và được họ đưa tới sảnh ăn sáng. Durham đã ở đó, đang vừa mải mê đứng ăn cháo vừa nhìn qua cửa sổ mở ra quang cảnh thôn quê bát ngát bên dưới.
“Chào buổi sáng, quý bà,” anh ta vui vẻ nói. “Dùng chút cơm rang chứ? Trà Ấn Độ hay trà Tàu? Cà phê?”
Bằng cách nào đó, anh ta xếp nàng ngồi vào đầu chiếc bàn phủ vải lanh, tự mình lấy đĩa bạc ở kệ cạnh tường phục vụ nàng, cử chỉ vẫn luôn hoạt bát như vậy. Anh ta ngồi xuống cạnh nàng và ra hiệu cho Đại tá Fane kéo ghế ngồi.
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng ở đây, sẽ không có người hầu trừ phi ta rung chuông.” Anh ta chuyển kem cho nàng. “Đến bây giờ cô thấy thế nào?”
“Tôi không biết,” Maddy đáp. “Tôi cảm thấy quá... kỳ cục.”
Fane vươn người tới đập lên bàn tay nàng. “Bồn chồn thôi. Đám cưới mà. Đêm đầu tiên luôn tệ nhất.”
Durham hắng giọng. “Thật là, Fane. Tinh tế một chút đi.”
“Xin thứ lỗi!” Viên đại tá đỏ mặt và cắm cúi nhồi cho Devil một chiếc xúc xích. “Tôi quên mất.”
“Mà cậu biết gì về cưới xin chứ?”
Viên đại tá cụp mắt xuống. “Chị em gái. Mẹ tôi nói điều đó với họ. Xin lỗi, thưa quý bà.”
“Không sao đâu,” Maddy đáp. “Tôi rấy vui có được lời khuyên của mẹ anh. Tôi không có mẹ nhiều năm rồi.”
“Tôi rất tiếc, thưa quý bà.” Vẻ ngượng ngùng ban nãy của anh ta biến hẳn. “Quá tệ là mẹ tôi không ở đây. Chỉ vẩy tay một cái là bà ấy sẽ cho cô thấy rõ như ban ngày.”
“Ồ, bà ấy không có đây,” Durham nói. “Ơn chúa.” Anh ta nhìn Maddy. “Shev sẽ xuống đây ngay, cô nghĩ vậy không?”
“Tôi không biết.” Nàng nhìn xuống món cháo đặc trong đĩa của mình. “Sau khi hai người rời đi, anh ta ngủ quên trên ghế. Ông quản gia nói rằng thường thì anh ta không muốn có người phục vụ khi đi nghỉ, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là để vậy - nên tôi nghĩ...” Nàng đẩy đĩa của mình đi. “Vậy nên tôi để anh ta ở đó!” Nàng nói tiếp luôn. “Mà lẽ ra tôi không nên làm vậy! Chỉ vì tôi sợ lão quản gia và không muốn hỏi Công tước sẽ ngủ ở đâu nên tôi chỉ đến chỗ tôi được đưa tới, rồi anh ta không đến mà tôi thì không thể tìm đường trở lại!”
Một khoảng yên lặng khó chịu chào đón tin tức này. Maddy đứng lên tới bên cửa sổ. Qua ô kính lượn sóng theo lối cổ xưa, nàng có thể thấy toàn bộ thung lũng bên dưới, cây cối và những cánh đồng trong sớm mai còn mờ tối, ánh phản chiếu nhấp nháy của một con sông giữa sắc xám và nâu.
“Nhìn xem,” nàng bất lực nói. “Nhìn nơi này đi. Sẽ không có ai nghĩ rằng tôi thuộc về đây. Ôi... Tôi muốn về nhà!”
Nàng áp trán lên khung cửa sổ. Devil bò tới dúi mũi vào tay nàng. Nàng đẩy nó đi, vòng tay ôm lấy người.
“Archimedea,” Durham nói. “ Shev đang ngày càng tiến triển, phải không?”
“Phải.”
“Tôi có thể thấy điều đó. Thậm chí chỉ là sau vài ngày.”
Nàng nhìn đăm đăm ra ngoài. “Mỗi ngày lại một tốt lên. Lần đầu tôi gặp anh ta ở Blythedale, anh ta không hề nói một từ.”
“Vậy, có lẽ sớm thôi, cậu ấy sẽ khỏe hẳn. Cậu ấy sẽ qua được cái buổi xét xử chó ch.ết đó và chuyện này cũng kết thúc.”
Nàng không nói gì.
“Có một số vật cản ngay trước mũi chúng ta.”
Durham thận trọng. “Gia đình cậu ấy sẽ đến đây ngay khi nghe tôi thông báo. Phu nhân de Marly, nhưng cô quen biết bà ấy rồi. Shev nghĩ rằng bà ấy sẽ chẳng bận tâm lắm đến đám cưới này đâu, tôi không biết, nhưng tốt nhất là cô nên chuẩn bị cho bất cứ sự gì có thể xảy đến. Những người còn lại... chắc chắn rồi.. Sẽ là nói dối nếu tôi bảo cô rằng không có vụ om sòm kinh dị nào đâu, nhưng nếu cô cứ trụ vững vàng, tôi chắc chắn họ không thể làm gì được. Không thể làm gì. Nếu họ cố gắng dùng bạo lực lôi cậu ấy đi thì có sao, chúng ta sẽ gọi hạt trưởng tới.”
“Shev chính là hạt trưởng,” Fane nhắc.
“Quỷ thần ơi, phải rồi. Cậu ấy sở hữu cả cái hạt khốn khiếp này. Thế cậu ta có phải là quan tòa luôn không? Nhưng chẳng sao, tôi sẽ tìm ra cách. Cứ bình tĩnh là chúng ta sẽ vượt qua để đến bờ bên kia thôi.”
Nàng lắc đầu nguầy nguậy. “Bờ bên kia là gì? Không có bờ bên kia cho tôi. Tôi không thể kết hôn cùng anh ta. Tôi không thể là nữ công tước!”
Durham chăm chú quan sát nàng. “Cô không muốn là nữ công tước... hay cô không muốn cưới Shev?”
“Anh sẽ không hiểu đâu!” nàng gào lên. “Tôi không thể! Tôi không thể cả hai. Tôi sẽ bị khai trừ nếu Hội biết chuyện này.”
Durham chậm rãi gật đầu. “Tôi hiểu rồi.” Anh ta thở một hơi dài. “Tôi không biết điều đó. Tôi biết cô khá do dự vì tín ngưỡng của mình.”
“Do dự!” Maddy nhắc lại. Nàng quay về cửa sổ và khe khẽ cười. Devil nhảy lên bệ cửa sổ áp mình vào nàng. Nàng không thể làm gì ngoài vuốt ve chú chó, đó là cách duy nhất để ngăn chú ta khỏi cắm móng vào vai nàng và ɭϊếʍƈ mặt nàng.
“Đám cưới này...” Durham ngần ngừ. “Sẽ không bù đắp được cho mất mát của cô?”
Anh ta hỏi điều đó một cách nhẹ nhàng nhưng nàng có thể thấy giọng điệu anh ta có mùi tranh luận. Anh ta nghĩ gia sản kếch xù, lâu đài và tước hiệu nữ công tước có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.
“Anh không hiểu,” nàng khẽ đáp. “Anh sẽ không hiểu.” Nàng vuốt ve đôi tai mềm mượt của chú chó. “Tôi sẽ không bao giờ thuộc về nơi này.”
“Cô phải cho mình chút thời gian. Cô chưa quen. Nơi này to lớn, cổ xưa và ám ảnh, tôi biết. Lạnh phát khiếp nữa. Tất cả chúng tôi đều từng bị lạc ở đây.”
“Ôi,” nàng nói, giọng nàng run rẩy. “Tôi thì đang lạc ngay lúc này đây.”
“Cậu ấy cần cô.”
“Cần tôi? Anh có thực sự nghĩ rằng tôi có thể ngăn bất kỳ ai làm bất kỳ điều gì không? Nhìn tôi đi. Ở pháo đài này. Sẽ không ai nghe tôi!”
Nàng cắn mạnh môi. Nàng sẽ không đắm chìm trong những giọt nước mắt yếu đuối về việc đã xảy ra. Nhưng nếu việc đó không hẳn là thực sự...
Nàng nói mà không quay đầu lại. “Tôi hỏi anh, có cách nào để hủy đám cưới này bây giờ không? Đã quá muộn chưa?”
Một khoảng lặng.
“Cô muốn hủy đám cưới?”
“Vâng.”
“Nghe tôi đây,” Durham nói. “Chỉ trong một khắc, quên tôn giáo của cô đi. Quên mọi thứ ngoài Shev. Gia đình của cậu ấy sẽ tìm ra cậu ấy ở đây, dù tôi có nói cho họ hay không. Khi họ đến, tôi và Fane sẽ làm tất cả những gì có thể, nhưng nếu cậu ấy không thể nói được, nếu cậu ấy chưa thể hành động để bảo vệ bản thân - họ có thể xách tai ném chúng tôi ra cửa. Nhưng cô - nữ công tước Jervaulx - cô có thể ném họ ra. Cô có thể bảo vệ cậu ấy. Một cách hợp pháp. Cho tới khi cậu ấy lại là chính mình.”
“Anh có dám chắc không?” Nàng đăm đắm nhìn dòng lấp lóa trước mắt cho tới khi đôi mắt nàng bắt đầu nhức nhối. Devil đột nhiên rời nàng, giằng ra nhảy từ bệ cửa sổ xuống.
“Điều ấy hợp lý, không phải sao?” Durham hỏi lại. “Hãy để mọi sự như bây giờ. Ít nhất cho tới khi cậu ấy đủ khỏe để bảo vệ bản thân.”
“Rồi sau đó sẽ có cách hủy chuyện này.”
“Có lẽ.”
“Anh phải cho tôi biết bằng cách nào chứ.”
“Vậy cô hứa là sẽ ở lại chừng nào cậu ấy còn cần cô?”
“Cho tôi biết đi đã.”
“Vì chúa, Maddy. Cô có rời cậu ấy không?”
“Nói cho tôi đi!” Nàng siết chặt nắm tay lại. Dòng sông khiến mắt nàng rơi lệ, nó quá sáng và ánh bạc trong quang cảnh mùa đông. Nàng không thể rời mắt khỏi nó.
Durham khẽ nói giọng thờ ơ, “Cô chưa ngủ với cậu ấy.”
Đó mới chỉ là một nửa câu hỏi. Maddy cảm thấy má mình nóng giãy. Nàng lắc đầu.
“Vậy thì đừng. Đừng đi quá giới hạn. Và khi cô quyết định không thể chịu đựng việc làm nữ công tước và làm vợ cậu ấy thêm nữa thì hãy tìm đến chỗ tôi, thưa Lệnh bà.” Giọng anh ta trở nên cay đắng hơn. “Và tôi se nói nốt cho cô những gì cô cần để vô hiệu hóa lời thề cô đã thực hiện.”
Nàng nghe thấy tiếng ghế của anh ta miết trên sàn. Rồi anh ta khẽ chửi thề.
Nàng quay lại thì nhìn thấy Jervaulx, Devil và Cass quấn dưới chân, đứng ở ngưỡng cửa ngay gần đó, nhìn nàng.
Mỗi khi muốn ở một mình Christian lại ra sân thượng. Gã nắm rõ tất cả sân thượng ở noi đây, luôn cho tu sửa và giữ chúng cho riêng mình, nắm tất cả chìa khóa mỗi cửa cầu thang dẫn đến nóc pháo đài. Càng cao càng tốt, và tháp cao nhất ở Jervaulx cho phép gã đứng trên mọi thứ mà gã có thể nhìn thấy. Bọc người trong áo choàng, gã tựa vào bờ tường răng cưa bằng đá sơn trắng. Từ chỗ này, gã nhìn xuống vòng tường bảo vệ vây quanh tháp Phu nhân Trắng, cổ xưa nhất, vuông vắn thấp lùn, một bông bách hợp nối với tháp Hiệp sĩ, xa hơn, uốn lượn kéo tới tháp Tây Bắc là ngọn tháp mang tên Phượng hoàng cùng những căn phòng từ thời Elizabeth đã được kiến trúc sư Christopher Wren thiết kế và xây dựng lại, chính là nơi có phòng của mẹ gã mà tối qua họ đã đưa Maddy tới, và còn cả Beauvisage cùng Mirabile khuất dưới đường lượn của Belletoile mà gã đang đứng.
Gã biết chúng. Gã yêu chúng. Khi thức giấc vào sáng nay, gã thậm chí còn không nhớ rằng mọi sự giờ đã khác, rằng gã là bất kỳ ai trừ Công tước Jervaulx và chủ nhân của cuộc đời mình, chủ nhân lâu đài này cũng như số phận của chính mình. Rồi gã cố gắng nói với người hầu bưng trà tới.
Gã mừng vì mình chẳng thể nói gì. Chúng sẽ nghĩ là gã lạnh lùng chứ không phải là một thằng ngốc. Nhưng đó chỉ là sự trì hoãn, gã không thể im lặng mãi mãi với kẻ hầu người hạ xung quanh.
Và Maddy. Gã đặt tay lên tường và cúi đầu nhìn xuống.
Nói thật, phải mất một lát gã mới nhớ ra nàng. Đó là khi gã ra khỏi giường và thấy mình vẫn mặc đồ tối hôm qua, gã mới nhận ra. Và thậm chí cả khi đó, gã cũng không thật sự lo âu lắm, chỉ hơi buồn lòng là đã ngủ gật vào đêm tân hôn. Gã tắm rửa và thay đồ, có tên đầy tớ ban nãy hầu hạ, hắn làm rất thành tạo và ngoài mặt điềm tĩnh chấp nhận sự im lặng khó chịu của Christian, rõ ràng hắn đã được tuyển chọn cho vị trí đòi hỏi sự ứng biến tốt này trên cơ sở có khát vọng trở thành người hầu.
Trên đường xuống nhà, Christian đã nghĩ xem sẽ xử lý chuyện phòng ốc cho nàng như thế nào. Thậm chí phải đối diện với nguy cơ để kẻ khác nghe mình lắp bắp như một thằng ngốc, gã vẫn quyết định làm rõ chuyện vợ gã ngủ ở đâu. Gã đã tự hỏi sẽ thực hiện việc đó ra sao thì bước vào phòng ăn sáng đã thấy Durham đang khuyên nàng đừng ngủ với gã.
Christian vờ như không hiểu. Quá dễ với gã. Gã chỉ đứng đó và bọn họ coi gã như một thằng đần. Câm điếc. Đần độn.
Nàng áy náy nhìn gã. Nhưng gã mỉm cười với nàng tới tủ bếp tự rót sô cô la cho mình.
Ta hiểu, bé-Maddy.
Giữa những phiến đá trắng và bầu trời xám pha xanh, những trận gió hun hút quất quanh Belletoile, thổi phần phật cổ áo của Christian. Quả là chuyện trong tiểu thuyết khi ai cũng có thể rũ bỏ Jervaulx. Không phải rũ bỏ mà là từ chối nó. Và gã.
Gã có thể hiểu được vế sau, dù lúc này có tàn tạ thế nào, nhưng dù sao sự thấu hiểu ấy cũng không khiến vết thương bớt đau. Gã đã nghĩ, đã giả sử rằng thứ mà gã đang mất sẽ được bù đắp dư dả bởi thứ mà gã đã phải hiến dâng. Là bản thân pháo đài Jervaulx và tất cả những gì đi kèm với nó: một gia sản không hề nhỏ. Gã đã nghĩ, khi nàng ở đó, khi nàng ngắm nhìn nó, nàng sẽ thấy ở nó điều mà gã thấy.
Ồ, nếu nàng không thấy thì sao... nàng không thấy.
Bé-Maddy. Khi ấy em sẽ bỏ đi?
Gã nhìn đăm đăm lên bầu trời. Gã cảm thấy vô năng, đau đớn, cáu giận và bất lực.
Với một tiếng chửi thề, gã thúc mạnh nắm tay vào áo măng tô. Nếu nàng muốn hủy bỏ những điều nàng đã làm, hãy để chúng được hủy bỏ. Durham cầu xin nàng ở lại cho tới khi gã không còn nhất thiết phải có nàng nữa, nhưng Christian thậm chí không yêu cầu điều đó. Biến nàng thành vợ gã quả là một quyết định dựa trên sự yếu đuối và u mê. Nàng là một tín đồ phái Giáo hữu. Một người bình thường. Nàng không như nàng đơn giản tuyên bố, thuộc về nơi này.
Để nàng đi.
Gã đã khá hơn. Gã sẽ trở lại hoàn hảo như xưa. Để cho nàng đi. Gã không cần nàng hay sự bảo vệ mong manh mà nàng đem lại. Gã sẽ không nhớ nàng. Gã sẽ hầu như chẳng biết nàng đã đi rồi, bướng bỉnh bé bỏng nghiêm nghị đôi môi ngọt ngào.
Gã trân trối nhìn những ngọn đồi mùa đông. Gã đã thản nhiên tiếp nhận nó, pháo đài này, tài sản thừa kế của gã. Gã đã cố không làm thế nhưng cuối cùng lại làm. Coi nhẹ việc cải tạo, chơi đánh trận giả, luôn an toàn trong tòa tháp vững chắc của mình. Luôn không biết mình có một tài sản vô giá đến chừng nào.
Gã có thể mất nó lần nữa. Gã lại cảm thấy ớn lạnh thấu xương. Giờ đây nó còn là của gã không? Gã chạy đến Jervaulx theo bản năng, nơi này tuân theo lệnh gã bởi cái phong tục truyền đời. Nhưng ở Tòa Đại pháp, bọn chúng sẽ lột trần gã thành một kẻ vô danh. Nếu chúng tới đây, nếu chúng cố bắt gã đi...
Bị cầm tù, bị xiềng xích, bị đánh bại. Bị nghiền nát. Gã sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Gã biết mọi thứ cần biết về Jervaulx. Gã biết rằng nó cao hơn tám ba mươi ba mét từ thành lũy Belletoile đến mặt đất. Gã giữ chìa khóa tháp.
Gã tìm thây Maddy một mình trong thư phòng của lão công tước phu nhân, nàng đang ngắm nhìn bức chân dung phu nhân Herodias bên cái đầu của thánh Gioan Tẩy Giả. Bên dưới bức tranh ấy treo một thánh giá đầy những hình thù máu me chói rỡ.
“Vui,” gã nói cộc lốc.
Nàng quay đầu nhìn gã. “Một căn phòng lộng lẫy.”
“Cảm ơn.” Gã dám thách nàng khăng khăng rằng đó không phải là một lời khen.
Nàng quay sang một bức chân dung khác, hai cậu bé dựa vào một chú chó lớn còn cao hơn cả hai cậu. “Bức này đẹp.”
Gã hơi cúi đầu. “Em”
“Em của anh?”
Gã nhìn bức họa. James rất thật, chính Christian mới có vẻ nhòe nhoẹt, mất một lúc gã mới có thể bắt mình tập trung, đưa tay chỉ về phía cậu bé tóc quản mặc ao khoác ngắn. “Tôi... tôi và... em... Mười. James... sáu. ch.ết... lâu. Hồng... hồng... sốt tinh hồng nhiệt.”
Gã nhớ lại lúc ngồi để người ta vẽ bức họa đó. Khốn khổ làm sao khi phải ngồi im như phỗng trong khi đó bao nhiêu trò chơi, đồng cỏ và cóc nhái. “Chó là... Killbuck.” Gã mỉm cười. “Không bao giờ giết... con chó đó... không một con bướm.”
Nàng lặng lẽ đăm đăm nhìn bức họa. Sáng nay nom nàng rất giản dị, tóc cuộc cao, như thể nàng muốn càng tách biệt khỏi khung cảnh xung quanh càng tốt.
“Em muốn... hủy.” Gã không thể tiếp cận chủ đề kia tinh tế hơn thế. “Đám cưới?”
Nàng lập tức nhìn gã và chắp tay sau lưng.
“Hiểu,” gã nói. “Bữa sáng... Durham hủy... đám cưới.”
“Tôi tin rằng... thế là khôn ngoan.” Nàng giữ cho mắt mình nhìn thẳng vào gã. “Nhưng tôi sẽ ở lại đến khi anh đủ khỏe.”
“Giờ. Đủ khỏe! Đi... bây giờ.”
“Anh sẽ để tôi đi bây giờ?”
Gã nghiến răng trước cái nhiệm vụ trình bày quá đỗi gian nan này. “Tôi... không nói. Em. Bữa sáng... Durham... đám cưới hủy.” Gã đi qua nàng. “Đừng ngủ với. Tôi nghe thấy.” Gã quay người lại. “Giường... Đêm qua... không. Nên. Hủy. Gọi Durham... bây giờ... hủy.” Gã với tay về phía tây chuông.
“Họ đi rồi,” nàng nói. “Họ đợi anh nhưng không tìm thấy anh đâu.”
“Đi rồi.” Sự thất ấy đã đánh bại gã, khiến gã đột nhiên không còn một mục đích thực tiễn nào nữa, bị tước đi hành động để giải thoát cuộc chiến trong gã. Christian thả rơi tay xuống. “Đi rồi.” Gã nhận ra điều đó có nghĩa gì. “Quá muộn! Họ... đến. Báo cưới. Gia đình. Quỷ tha ma bắt cả hai!”
“Tôi suy nghĩ rồi.” Nàng ngồi xuống ghế và đặt chồng tay lên nhau trên đùi. “Tôi tin rằng tôi phải ở lại - ít nhất là cho đến buổi hầu tòa của anh. Nếu anh đồng ý... “ Những ngón tay nàng đan vào nhau và siết lại. Gã nhìn thấy chiếc nhẫn dấu của mình trên tay nàng. “Tôi đề nghị... nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ không... động phòng trong đám cưới này... và rồi nó sẽ được hủy bỏ khi anh khỏe lên.” Nàng ɭϊếʍƈ môi. “Lúc đó anh sẽ không cần tôi nữa. Tôi sẽ chỉ là gánh nặng và nỗi khổ của anh. Tôi không thuộc về thế giới của anh. Khi anh trở lại như xưa, anh sẽ thấy.”
Gã muốn tranh cãi với nàng, nhưng gã không có nền tảng ngôn ngữ. Đó là một thất bại khủng khiếp của gã, một nỗi khổ tâm mà gã không biết cách nào diễn tả. “Nếu... không khỏe?” gã hỏi lại. “Nếu... không bao giờ như xưa? Rời đi?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ ở lại cho đến phiên tòa mới.”
“Đến... mới?”
“Phiên tòa của anh. Trước Đại pháp quan.”
Cả cơ thể gã dường như hóa đá. “Lần nữa?”
“Phải. Anh sẽ đi lần nữa.”
“Bao giờ?”
“Tôi không chắc. Vài tháng gì đó. Phu nhân de Marly sẽ biết.”
Gã sải hai bước tới chỗ nàng thì dừng lại. “Mới! vì sao?”
Sự hung hăng của gã khiến nàng giật mình. Nàng ngồi ngay ngắn lại trên ghế. “Các em rể của anh. Họ khăng khăng đòi xử lại việc anh không còn đủ sức khỏe.”
Christian trừng trừng nhìn nàng. Gã đã nghĩ rằng...
Gã đã nghĩ rằng xong xuôi cả rồi.
Gã bắt đầu thở hồng hộc, không thể khiến cho từ ngữ đang xoay mòng mòng trong đầu mình kết thành một câu hỏi. Gã quay ngoắt người, đi quanh phòng rồi đảo ngược trở lại.
“Nghĩa khỏe... bây giờ?”
Nàng có vẻ không hiểu.
“Bây giờ!” gã gào lên. “Khỏe... bây giờ? Tự do... bây giờ?” Gã chộp vai nàng và cúi người về phía nàng. “Nói!”
“Cho tới phiên tòa của anh,” nàng đáp, ngồi yên lặng dưới đôi bàn tay thô bạo của gã, “anh bình đẳng với tất cả những ai được luật pháp bảo vệ.”
Gã trân trối nhìn nàng, không thể thả nàng ra, không thể cử động.
“Nếu không thì làm sao anh kết hôn?” nàng hỏi lại.
Tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi. Gã đã quá mụ mị, gã thậm chí không băn khoăn về điều đó. Gã nghĩ rằng gã đã bị tước bỏ sự tồn tại hợp pháp, bị biến thành một kẻ đần độn. Gã đã trốn sau Durham, Fane, Maddy và chính pháo đài Jervaulx, trốn một cách ngu ngốc hoang mang, như thể bất kỳ ai trong bọn họ cũng có thể cứu gã khi những kẻ kia đến đưa gã đi.
Một phiên tòa khác. Vài tháng.
“Maddy.” Gã siết nàng chặt hơn. “Giúp... tôi... Khỏe. Như xưa. Tôi muốn... đồng ý... không giường. Ở lại giúp. Đồng ý. Cô đi... khi tôi... như xưa. Phiên tòa.”
Nàng ngước mắt nhìn gã. “Sẽ không động phòng?”
Gã tìm thấy bàn tay nàng, nắm lấy mà bóp chặt.
“Không. Phiên tòa. Như xưa. Không... độn... phòn... giường. Hủy đám cưới.”
Nàng cụp mi, đôi hàng mi khêu gợi ấy. Gã nhìn xuống nàng, ghì siết bàn tay nàng, hối hận vì những gì mình vừa hứa hẹn thậm chí trước khi nàng khẽ gật đầu xác nhận.
Thỏa thuận kia khiến mọi thử trở nên dễ dàng hơn giữa họ. Maddy không còn cảm thấy quá thiếu thoải mái với xung quanh, biết rằng đây chỉ là việc nhất thời và không phải cam kết thực sự. Khi Công tước đề nghị dẫn nàng đi xem pháo đài, nàng vui lòng đi cùng gã. Thậm chí nàng còn ưng thuận để người ta sửa lại một bộ váy đơn giản của lão Công tước Phu nhân cho vừa với nàng vì nàng không thể chỉ mặc độc mãi cái váy lụa xám.
Chiếc mà nàng chọn bằng xa tanh màu xanh lơ sẫm. Trong tủ quần áo, trông nó không quá xa hoa so với những chiếc khác, đặc biệt khi nàng khăng khăng yêu cầu cô hầu gái bỏ đi hết phụ trang trên đó, nhưng khi nàng mặc nó lên và soi mình trong gương giữa ánh sáng ban ngày, màu sắc kỳ ảo của chiếc váy vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ.
Cô hầu gái chờ đợi. “Rất đẹp, thưa Lệnh bà,” cô ta nói, cầm hộp kim chỉ.
Nó rất đẹp. Trong đời mình, Maddy chưa từng mặc thứ gì như vậy. Nàng vuốt tay lên lớp vải lộng lẫy. “Phải,” nàng nói, băn khoăn dán mắt vào chính mình trong gương. “Tôi... váy rất đẹp.”
Với chân váy được hạ xuống hơn nữa, ren bèo, hạt đính bỏ cả và một chiếc khăn bằng lụa Ấn Độ trắng phủ lên hai ống tay phồng cùng đường cổ xẻ, nàng đã sẵn sàng gặp Jervaulx trong phòng tranh. Khi thấy gã, nàng hơi ngần ngừ, chắc mẩm rằng gã sẽ nghĩ nàng ngu ngốc khi chọn một chiếc váy xa hoa đến vậy, nhưng gã chỉ nhìn nàng lâu hơn cần thiết rồi nhếch mép cười khi đón lấy cánh tay nàng. Chiếc váy vừa hợp với màu mắt gã.
“Maddy,” gã nói. “Rất tiếc tôi... đồng ý... không động.”
Nàng nghĩ có lẽ mình hiểu điều gã muốn nói, nhưng cứ bỏ qua mà không hỏi lại.
Từ tường phòng tranh, những bức chân dung chằm chằm nhìn xuống phản đối, một sự gợi nhắc lạnh sống lưng về nỗi sợ hãi mà nàng trải qua ở đây ban đêm. Gã dừng lại trước một trong những bức ấn tượng nhất, một bức tranh to vĩ đại vẽ một nhân vậy nếp trắng to đừng, đầy ngọc ngà và vẻ đế vương, tay cầ một cây quyền trượng thể hiện địa vị rất cao. “Đức ông Jervaulx,” gã giới thiệu. “Đầu tiên. Thống trị... bá tước vĩ đại.”
“Ông ấy rất khác biệt,” Maddy nói khẽ.
“Cưới mười bảy. Một cô gái... ông... cưới thừa hưởng nhiều. Trước đó bà viết... thư... cho ông. Tôi có nó. Bà viết tình yêu ngọt ngào của em... nêu ý em... cân nhắc tiền cấp. Cầu nguyện khẩn cầu anh... tình yêu dịu dàng... bà muốn... hai ngàn sáu trăm góc tạ.”
“Ồ,” nàng hồ nghi hỏi. “Đó chẳng phải là một khoản lớn vào thời ấy sao?”
“Rất... lớn?” Jervaulx nhe răng cười. “Và cũng để làm rõ... bà viết... em muốn ba con ngựa... hai thị nữ... mỗi người đều có ngựa, sáu đến tám cận thần... hai xe ngựa... nhưng... mỗi xe bốn ngựa... hai... hầu nam... người dẫn đường... sáu trăm góc tạ từ thiện... tất cả đều...ông trả.”
“Rất có tính toán,” Maddy bình luận và bắt đầu mỉm cười.
“Còn... mỗi năm... bà ấy muốn hai mươi bộ trang phục... tám ở nhà... sáu tốt... sáu đặc biệt tốt. Còn... sáu nghìn mua nữ trang... bốn nghìn dây ngọc trai. Còn.. cả mấy căn nhà đầy đồ... phòng... hợp... giường... ghế... đệm, thảm... treo... màn trưởng. Còn... ông có thể vui lòng trả... tất cả nợ của bà. Còn... mua đất. Còn... không cho vay tiền... Đức ông Chamberlain. Còn... cầu xin... khi đến chức... bá tước... thêm hai nghìn nữa... người hầu gấp đôi.”
“Tất cả nằm trong lá thư đó sao?” Maddy cố nén tiếng cười bởi phần kết câu chuyện, không còn sợ hãi lắm quý ông đế vương đáng thương kia.
“Phải. Ông ấy đồng ý,” Jervaulx đáp. “Tất cả. Và không bao giwof cho vay... Chamberlain. Lời khuyên tốt. Bá tước ch.ết... ủy viên hội đồng... quản kho của nhà vua. Giàu. Quyền lực. Ông xây... Tháp Đông Bắc. Vợ tốt.”
Nàng nhăn mặt. “Xem cái ý kiến của anh về vợ tốt kìa!”
“Phải! Giàu. Khôn. Hư. Quần áo đẹp. Tham vọng. Vợ tốt.”
“Vậy chắc chắn anh cưới sai người rồi.”
Gã nhìn nàng cân nhắc. Nàng cảm thấy người mình nóng lên, thầm ước mình đừng nói câu vừa rồi. Thấy nàng cụp mắt xuống. Gã liền nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng.
Nàng giằng người ra, thở gấp gáp.
Gã lắc đầu khi nàng bắt đầu phản kháng, cười như một kẻ lưu manh. “Giường... chỉ hứa.”
Gã lại nắm lấy cánh tay nàng và đi tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.