Chương 11: Anh hùng trên cái thế ngọn cân đẩu vân
Vy bước nhẹ trên con phố thân quen. Phố hôm nay đông hơn thường ngày. Có lẽ chưa bao giờ con phố này đông đến vậy. Phố không còn cô độc. Nhưng cô thì khác. Cô lạc lõng, bơ vơ giữa dòng người qua lại nườm nượp, lòng cảm thấy trống trải. Bỗng dưng, cô nhớ tới Lam, khóe mắt lại cay cay. Bất giác, cô đưa tay lên cổ, nhưng… sợi dây chuyền không còn ở đó nữa. Cô dừng chân lại, tay nắm chặt cổ áo, đôi mắt mở to.
3s…
Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô chạy ngược lại.
Trên con phố hôm ấy, cô gái mặc chiếc váy trắng hớt hải chạy, ánh mắt không ngừng đảo đi đảo lại như tìm kiếm một vật gì đó.
Trời càng về trưa, nắng càng gắt nhưng người trên phố lại mỗi lúc một đông. Vy đã phải rất khổ sở mỗi khi cố len lỏi qua từng người để tìm sợi dây ấy. Đôi mắt cô mệt mỏi dừng lại giữa lòng đường, nơi sợi dây của cô đang yên vị ở đó. Cô mỉm cười, gạt đi dòng nước mắt mặn chát, chạy ra giữa lòng đường. Cô cúi xuống, nhặt sợi dây lên, nắm chặt nó trong tay. Khi cô chợt nhớ ra mình đang đứng giữa lòng đường cũng là lúc một chiếc xe lao tới. Cô vội né sang một bên. Phù! May quá. Nhưng “ kì tích không lặp lại lần thứ 2”. Một chiếc xe khác lao đến, Vy chỉ kịp giơ tay lên che mặt rồi khép my mắt thật chặt
k….k….k…ét…
Chiếc xe phanh gấp lại. Vy ngã xuống, ngã thật mạnh nhưng cô không hề thấy đau. Khi cô nhận thức lại, cô thấy mình đang nằm trên một người con trai. Dòng máu đỏ loang dần trên đất, nhuốm màu chiếc váy trắng tinh khôi cô đang mặc. Chiếc kính cận rơi xuống đất, vỡ ra.
LÀ…….
……….LÀ DƯƠNG HẢI ĐĂNG
Đôi mắt Vy mở to. Người qua đường vây kín xung quanh. Vy bối rối tới mức không nghĩ được gì, đầu cô trống rỗng. Đăng nằm giữa vũng máu, thều thào nhỏ:
-Tớ rất vui vì cậu đã ko sao… nhưng… tớ ko ổn rồi
-Đừng nói vậy, cậu sẽ ko sao đâu, tin tớ đi
- Nếu tớ qua được, cậu sẽ cho tớ 1 điều kiện nhé
-Ừ_ Vy gật đầu
Đăng mỉm cười, mi mắt cậu dần khép lại. Chiếc xe cứu thương ai đó gọi đã tới