Chương 20: Hạnh phúc là khi bạn tự kiếm tìm chứ không đợi đối phương bắt lời trước
Thời gian cứ trôi hoài chẳng nghỉ. Ngày của"Lễ hội đầu Đông" đã tới. Vy ngồi trong lớp chuẩn bị lời thoại. Mấy bữa nay, mọi người ráo riết chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, nhìn ai cũng có vẻ mệt mỏi nên nếu lần này diễn ko xong thì thật có lỗi với mọi người. Căn phòng chỉ còn có cô. " Kẹt"
Châu Giang bước vào. Cô nhìn Vy. Đôi mắt cô bé lạnh lùng, thất vọng. Vy chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đó của Châu Giang. Châu Giang bước từng bước nặng nề vào căn phòng. Cô bé nhìn Vy một hồi lâu
- Mình ra ngoài nói chuyện nhé
Vy gật đầu. Hai cô gái len qua từng đám đông rồi dừng lại ở một khu đất trống sau trường. Châu Giang nhìn Vy:
- Hôm ấy cậu đã từ chối anh tớ à
- Hả Mình ko hiểu. Anh trai cậu là ai_ Vy hỏi lại Châu Giang nhưng thực chất chính bản thân cô cũng chẳng hiểu chuyện gì
- Anh tớ là........ LÂM KHÁNH THIÊN_ Châu Giang nhấn mạnh tên của người anh hàng xóm mà từ bé cô đã luoon coi là anh ruột của mình- Hôm ấy cậu ko thấy tớ sao Chẳng lẽ cậu ko nhìn thấy người con gái quay mặt bước đi
- Mình...... mình ko thấy_ Vy hơi ngạc nhiên, Trái Đất này thật là tròn với những mối quan hệ phức tạp
- Hôm đó mình đã định tới nhà cậu.....và rồi nhìn thấy anh đang đặt hộp quà trước nhà cậu
- Ừ......
- Cậu ko thích anh tớ à
- Mình............_ Vy cúi mặt xuống, cô ko nói thêm gì nữa
- Tớ nghĩ là cậu vẫn còn thích anh tớ và anh ấy cũng vẫn còn thích cậu rất nhiều. Mặc dù anh ấy ko muốn tớ nói nhưng tớ vẫn phải nói. Nếu cậu còn thích anh tớ thì làm ơn hãy nói thật lòng mình. Hãy dũng cảm lên, hạnh phúc và tình yêu ko dành cho những kẻ nhút nhát. Chỉ có những kẻ dám dũng cảm chiến đấu vì nó mới xứng đáng nhận được nó mà thôi
Vy bất ngờ nhìn Giang. Giang giờ khác quá. Chẳng còn nhút nhát như ngày xưa nữa rồi. Cô bé mỉm cười thật tươi. Họ nhìn nhau 1 hồi lâu. Giang khe khẽ gật đầu, Vy chạy thật nhanh....và rồi... cô dừng lại, chạy về phía Giang, đưa chiếc vương miện cho Giang rồi gật đầu:
- Giúp mình nhé
Rồi cô bé bỏ chạy, Giang nâng chiếc vương miện trong tay lên, khuôn mặt băn khoăn.
Cô bé ko hay, đằng sau chiếc tường phía sau lưng cô là 1... người con trai. Cậu ta lẩm bẩm:
- Thì ra là vậy_ Khóe môi cậu nở 1 nụ cười- Hoàng Châu Giang, cô bé khá lắm. Một người bạn à_ Rồi cậu rút chiếc điện thoại ra, bấm dãy sổ mà trong điện thoại cậu chưa bao giờ có- Hãy tới đây nói chuyện với tôi với tư cách là 1 người anh trai
.......................................................Vài phút sau
Người con trai xuất hiện như đúng những gì mà Khánh Du nghĩ. Khuôn mặt Khánh Du giờ ko còn tươi cười như mọi khi, cậu ta lạnh lẽo dựa vào gốc cây, khi này mới là lúc cậu ta nghiêm túc nhất. Hai người con trai nhìn nhau, Khánh Du khẽ lên tiếng:
- Tôi ko ngờ bây giờ anh lại hèn nhát như vậy. Dám theo dõi, tặng quà, có gan tỏ tình nhưng lại ko mong Vy chấp nhạn. Đó là ý gì
- Chuyện của tôi ko liên quan đến cậu_ Thiên bỏ tay vào túi quần toan cất bước đi
- Nhưng nếu nó liên quan đến người tôi thích thì sao_ Du khép đôi mắt nói. Câu nói ấy khiến Thiên xoay người lại nhìn cậu.
- Đừng nói dối nữa, màn kịch đã kết thúc lâu rồi, bây giờ cậu có nói thì cũng ko ai tin đâu nhóc à._ Rồi cậu lại bước tiếp
- Ko, những điều ấy là sự thật
_Ý cậu là....
- Tôi thích Vy, vì vậy tôi càng ko thể chấp nhận được khi cô ấy buồn. Vy đang rất cần anh, nếu thích cô ấy thì hãy mau đến bên cạnh cô ấy ngay bây giờ, trước khi cô ấy gục ngã.
- Cậu...._ Như ko tin vào mắt mình, vào những gì mình vừa nghe thấy, cậu nhìn Du ngạc nhiên.
Du ra dấu kêu cậu đi, cậu gật đầu. Bước chân sải dài trên con đường dải nhẹ những tia nắng đầu đông yếu ớt........