Chương 26: Cầu nguyện
Ánh mặt trời dát lên những con đường quen thuộc của Paris một màu bàng bạc. Paris vẫn như vậy, vẫn thật quý phái và xinh đẹp. Chẳng ai có thể tưởng tượng được sự kinh khủng của vụ khủng bố mà Paris vừa trải qua. Những gì khủng bố gây ra cho Paris là một tổn thất nặng nề về cả tinh thần và vật chất. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho những con người vô tội đã thiệt mạng trong vụ khủng bố để họ được về với Chúa và mong gia đình họ có thể vượt qua nỗi đau mất đi người thân dù biết như vậy là quá khó. Hãy cùng cầu nguyện cho những linh hồn oan khuất và cho một thế giới ko còn chiến tranh. Paris thức dậy sau một trận mưa lớn. Con phố thân thương ấy vẫn nhộn nhịp như trước. Lam mỉm cười bước ra phố. Cô thật ko ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến như vậy. Cô chỉ vắng mặt ở đây hơn tháng vì phải bí mật quay lại Việt Nam dự buổi tiệc kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ. Chỉ sau hơn tháng, Paris đã........... Cô quay lại Paris bỏ mặc sự can ngăn của gia đình. Đối với cô, Paris giờ đã ko chỉ đơn giản là nơi cô trốn tránh hiện thực, trốn tránh kí ức ở Việt Nam mà Paris còn là nơi xoa dịu vết thương lòng trong cô. Nó giờ đã trở thành quê hương thứ 2 của cô.
Lam đang bước đi trên con đường quen thuộc tới Bệnh viện Pitié Salpêtrière. Ko khí Bệnh viện đang hết sức căng thẳng, mọi người đều đang bận rộn với ko biết bao nhiêu công việc. Lam bước vào, nhanh chóng đến phòng quản lí điểm danh, nhận nhiệm vụ, thay đồ. Cô muốn giúp mọi người một tay. Nhiệm vụ của cô hôm nay là......
2. Đem kết quả khám cho Bác sĩ Robinson phòng 56
3. Nói chuyện cùng những bệnh nhân phòng 29
4. Dọn lại phòng cho các bác sĩ phòng 24, 18, 21
-"Có vẻ sẽ khá mệt đây"_ Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lam rồi nhẹ nhàng biến mất, cô bé vui vẻ bước đi. Không, cô sẽ chẳng thấy mỏi mệt. Đơn giản vì...... CÔ YÊU PARIS, YÊU NHỮNG CON NGƯỜI Ở ĐÂY VÀ CÔ MUỐN ĐƯỢC GIÚP HỌ.
.....................................Trời đã non trưa, Lam thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng 56. Bác sĩ Robinson thực sự là một người khó tính đúng như những gì mọi người vẫn từng nói ông. Thật là...... Chạy 5 vòng cầu thang để đưa cho ông ta mỗi tập giấy mỏng dính mà ông ta còn xét nét nhiều nữa. Lam chạy xuống tầng hai. Miệng khẽ lẩm nhẩm nguyền rủa những tên khủng bố đã phá hoại chiếc thang máy để giờ cô phải khổ sở, leo lắt như vậy. Cô vừa đẩy cửa vào thì "Tính toong",tiếng chuông vang lên âm thanh trong trẻo báo hiệu giờ ăn trưa đã đến.
.......................................................................
Lam chạy xuống căng-tin, chọn phần ăn bự thật là bự rồi khệ nệ bê tới chiếc bàn trống duy nhất. Nhưng, chiếc bàn đó đã bị một người khác cướp trắng trợn khi cô chỉ còn vài bước chân nữa là tới. Cô đứng im nhìn người con trai Việt Nam đang mỉm cười nhìn về phía cô. Nụ cười thiên thần ấy ko hiểu sao lúc ấy lại khiến cô có cảm giác ớn lạnh nơi sống lưng. Cậu con trai ấy chẳng ai khác, đó chính là Nguyên. Cậu đưa tay lên lắc mạnh:
- Bên này!!! Lại đây ngồi chung cho vui
Làm như một phản xạ tự nhiên và cũng như trong đầu cô đã có kế hoạch như vậy, cô chọn chiếc ghế đối diện Nguyên và ngồi xuống. Nhìn họ thật tự nhiên!!! Cứ hệt như những người bạn lâu năm vậy
- Sau giờ làm cô bé có bận gì ko_ Nguyễn bất giác ngẩng mặt lên hỏi khi Lam đang đưa dĩa mì Spaghetti lên miệng
Ko tiện để trả lời, Lam chỉ kịp lắc đầu
- Cô bé có thể cùng tôi đi đến một nơi chứ
Lam gật đầu thật mạnh. Có vẻ cô bé chưa kịp suy nghĩ gì nhiều. Nhìn Lam như vậy, Nguyên khẽ mỉm cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Đôi mắt Lam vô tình nhìn thấy sự duyên dáng ấy. Ánh mắt cô bé chợt trùng xuống. Đúng, cô mãi mãi ko thể trốn tránh. Những hình ảnh về Du như vẫn còn quanh đây. Người con trai trước mắt cô giống hệt như cậu ấy vậy. Điều đó khiến cô dường như càng chẳng thể quên
...........................................................................................................................
5h30",
Lam lặng lẽ bước ra và như chìm nghỉm giữa dòng người đang bước ra từ bệnh viện. Điều này khiến cô bé luôn thấy mình thật nhỏ bé, như một hạt cát mong manh, vô định giữa cuộc đời này.
- Bên này!!!!!_ Nguyễn đưa tay lên lắc mạnh
Lam đưa đôi mắt nhìn người con trai Việt Nam đứng cạnh chiếc BMW màu trắng đang vẫy cô. Nguyên mở cửa lịch sự mời cô bước vào. Chiếc BMW khởi động rồi xa dần Bệnh viện, Lam hồi hộp suy nghĩ về nơi mà cô sắp tới.
.............................................................................................................................................
Nơi họ đến chính là.........nơi có Chúa, nhà thờ
Họ chọn chiếc ghế đối diện với Chúa rồi ngồi xuống. Nguyên nhắm mắt lại, lẩm bẩm một điều gì đó. Lam cũng vậy. Họ ko hề để ý đến vạn vật xung quanh. Chúng ta ko thể biết cụ thể họ ước gì nhưng chắc chắn họ đang cầu nguyện cho những linh hồn oan uổng, để họ tìm đến với Chúa. Chúa sẽ soi sáng cho những linh hồn ấy. Trong mắt Nguyễn, một giọt nước mắt rơi xuống, quá khứ hiện về, như một bức tranh rõ nét khiến trái tim cậu đau hơn bao giờ hết. Lam đã nhìn thấy nó, giọt nước mắt trong veo đang lăn dài trên má người con trai luôn cười đùa vui vẻ