Chương 9
Hơi nước từ thùng gỗ bốc lên nghi ngút, tạo cho gian phòng phong cảnh như chốn bồng lai mờ sương mờ mây. Lăng Lam thần thừ quay lưng lại phía Càn Long, nàng bắt đầu giở nút áo…
- Lam nhi…- Càn Long cất tiếng gọi, Lăng Lam giật mình dừng động tác.- Mùi trầm hương của nàng… lạ quá.- Hắn nói, tiến tới cái lư hương mở ra xem thử rồi cười nhẹ.- … quả nhiên…- hắn ném lư hương ra ngoài sân vỡ choang. Lăng Lam run lên khe khẽ, lần này hình như làm hắn giận thật rồi…- Nàng sẽ chẳng bao giờ chịu yên phận ở bên ta!- Hắn khinh cước tới bên nàng, Lăng Lam bất giác lùi lại.-… hết lần này tới lần khác, cho dù ta có tha thứ cho nàng, nàng vẫn chỉ muốn giết ta!
Lăng Lam lặng câm nhìn hắn, nét mắt phượng tràn ngập sự đau xót khiến nàng có chút động lòng…
- Nhất định phải thế sao…?- hắn quỳ gục xuống dưới chân nàng, ngước đôi mắt chua xót xói thẳng vào tim nàng.- Nàng nhất định phải giết ta sao…?
Lăng Lam mím môi, nét giá băng của nàng đang tan chảy. Dường như có tiếng rạn nứt nho nhỏ của lớp băng đang bao phủ trái tim nàng…
- Giết ta đi…- Càn Long rút bội kiếm đặt vào tay nàng, nắm tay nàng chĩa mũi kiếm đặt lên ngực trái của mình.- Nàng hãy đâm cho mạnh vào! Hãy đâm xuyên thấu trái tim ta!
Lăng Lam phát hiện có những giọt nước nhỏ lách tách xuống sàn phòng, sờ lên má mới biết nước mắt nàng đang rơi. Nước mắt có vị mặn nhưng chẳng hiểu sao khi thấm qua môi, chảy xuống cổ họng nàng lại đắng ngắt…
Nàng nhắm mắt, cầm thanh kiếm bằng cả hai tay, khẽ dùng lực đâm, máu Càn Long chảy ra nho nhỏ, nàng buông rơi kiếm, vang lên thanh âm sắc sảo của kim loại quẹt mũi nhọn xuống sàn.
Mặc kệ vết thương đang âm ỉ chảy máu, Càn Long dang rộng vòng tay ôm lấy bờ vai đang run rẩy của nàng, giọng hắn nhẹ nhàng cất lên:
- Khóc đi Lam nhi… Từ giờ nàng không cần gồng mình lên nữa… Đã có ta bảo vệ nàng…
Lăng Lam thổn thức trong vòng tay hắn, ngả đầu lên khuôn ngực rộng vững chắc. Phải, có lẽ từ giờ tâm tư nàng sẽ nhẹ gánh hơn… Tại sao không thể quên tất cả để bắt đầu lại từ đầu? Tại sao không thể để bản thân trôi nổi cùng biển tình yêu mà nam nhân này hiến dâng cho nàng?
Lăng Lam nhắm mắt, một giọt nước long lanh lăn ra, trượt trên gò má náng, thấm xuống áo hắn.
Phải, từ giờ mọi chuyện đã khác, nếu nàng khóc, sẽ có người giúp nàng lau đi nước mắt…
—o0o—
Huệ phi ngồi thêu trước song cửa, chốn ở của nàng tiêu điều xơ xác, phủ rợp lá khô. Thân phận của một cung tần bị thất sủng là thế, mãi chốn quạnh hiu, một thân một mình…
Đôi uyên ương nàng thêu ríu rít bên nhau, mãi không xa rời, luôn quấn quýt làm nàng bất giác nhớ tới Cự Dã… Hai người đã lớn lên bên nhau, mọi thứ vẫn sẽ tốt đẹp như thế nếu như gia đình Cự Dã không khuynh gia bại sản, phụ thân nàng kiên quyêt từ hôn và đẩy nàng vào cung cấm, hòng mong chút hư danh rạng rỡ cho dòng họ. Mọi việc đều không như phụ thân dự liệu, nàng bị thất sủng, Cự Dã theo nàng mà lao vào chốn gần vua nguy hiểm như kề miệng cọp. Con người ấy vẫn luôn một lòng hướng về nàng, trái tim nàng cũng đã trao cho người ấy… Chi tiếc là tấm thân này không còn vẹn nguyên để nàng có thể hiến dâng…
Mũi kim đâm vào ngón tay nàng đau nhói, Huệ phi đánh rơi khung thêu, hững hờ nhìn đầu ngón tay mình chảy máu… Đau ư? Thế này mà đã là đau sao? Vậy khi Cự Dã bị nàng bỏ rơi thì còn đau tới mức nào?
Giờ nàng đã là vợ vua, kiếp này không thể báo đáp tấm chân tình ấy… Vậy đành xin hẹn kiếp sau, nàng nguyện trở thành kẻ có thể nâng khăn sửa túi cho người…
Huệ phi giơ cao cây kéo sắc, nàng mỉm cười, một hàng nước mắt chạy dọc má trái.
Kéo đâm xuống mạnh bạo…
Làn mi tiều tuỵ khẽ khép lại…
Gió thổi một làn điệu lạ lẫm dường như đang khóc than…
—o0o—
Sự gắn kết giữa nam và nữ mang tên “tình yêu” dường như là thứ gì mong manh lắm. Lăng Lam chớp mắt, cảm nhận tiếng thở đều đều của Càn Long đang nằm bên cạnh mình. Hắn ôm chặt nàng trong vòng tay cho dù đã thiếp ngủ say, dường như hắn sợ nàng sẽ lại chạy trốn khỏi vòng tay hắn, nàng sẽ lại bay nhảy nơi phương trời nào đó mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hắn có thể tìm thấy được. Giang sơn của hắn rộng lớn tới nhường ấy mà người con gái hắn yêu lại nhỏ bé tới nhường này…
Nàng dùng ngón tay chạm lên bờ mi đang khẽ rung của Càn Long. Hắn ngủ dường như không ngon giấc, thỉnh thoảng lại mở mắt, thấy nàng vẫn kề bên mới yên tâm tiếp tục say giấc nồng. Lăng Lam không tin tưởng vào tình yêu của nam nhân. Dường như đối với họ, tình yêu là thứ quá dễ để trao gửi… và cũng quá chóng tàn lụi. Cũng như phụ thân vứt bỏ mẫu thân chỉ vì vài vạn lượng bạc, cũng như Càn Long vứt bỏ các cung phi khác để đến với một thái giám giả trang như nàng… Rồi cũng sẽ có ngày hắn vứt bỏ nàng, tới bên một đoá phù dung khác.Namnhân cũng chỉ như những chú ong đi hút mật, ong đâu có chung thuỷ với riêng một bông hoa nào…
Canh bạc này nàng chắc chắn thua, nàng hiến dâng mình để có thể dựa vào đôi vai vững chắc của hắn. Nàng đã quá mệt mỏi bởi những năm tháng không sống đúng với bản thân, đã kiệt sức bởi những toan tính để có thể giết hắn,… vậy mà cuối cùng nàng lại ngã vào vòng tay hắn. Không do dự nhiều và cũng chẳng lưỡng lự, nàng trao gửi hắn bản thân mình… Giờ nàng không còn muốn ám sát hắn nữa, ý định đó dường như quá xa vời với năng lực của nàng… Lăng Lam không yêu hắn, nàng chỉ đơn giản trao thân cho hắn, nếu nàng đã cho Càn Long cái hắn muốn, hắn có lẽ sẽ buông tha nàng… cho nàng tự do rời khỏi Tử Cấm Thành, cho nàng tung cánh vút bay rời khỏi chốn ngột ngạt đáng sợ này…
Vòng tay ôm của Càn Long khẽ siết chặt hơn khiến Lăng Lam rùng mình, nàng co người lại…
Liệu có thật nàng sẽ được thoát khỏi nơi đây
—o0o—
Phúc Khang An bưng khay tới đặt trước mặt Lăng Lam. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, không hỏi vì biết chắc hắn sẽ nói nguyên do.
- Hoàng thượng tự tay nấu chè sen cho ngươi.- Hắn nói, vẻ mặt tỏ rõ vẻ khó chịu.- Người định đích thân mang đến nhưng ra tới cửa thì bắt gặp Thái hậu nên đành tiếp chuyện, bảo ta mang tới cho ngươi ăn kẻo nguội.
- Hoằng Lịch nấu?- Lăng Lam ngạc nhiên hỏi lại. Nghe thấy tên của hoàng thượng bị nàng thốt ra không chút ngần ngại khiến hắn cau mày, nhưng rồi cũng gật đầu thay cho câu trả lời.
Lăng Lam khuấy khuấy bát chè, màu sắc… hơi lạ, nàng cho thử một thìa vào miệng. Ngọt sắc! Vậy thì đúng là Hoằng Lịch tự tay nấu rồi, trong cung chắc chắn chẳng có ai nấu chè sen dở như hắn!
- Ngon không?- Càn Long cuối cùng cũng thoát khỏi thái hậu vội vàng phóng tới chỗ nàng, hỏi Lăng Lam với vẻ mặt hồ hởi của đứa nhóc muốn nhận lời khen.
- Bào ngư, vi cá, tổ yến thì chẳng thấy đâu, toàn chọn thứ rẻ mạt nấu cho ta ăn!- Lăng Lam lườm nguýt.
Càn Long cười ha hả:
- Ta biết ngay là nàng sẽ không khen ta được câu nào mà! Nàng mà khen “ngon” thì đã không phải Lăng Lam!
- Là “Vương Lam” thưa hoàng thượng.- Phúc Khang An nhắc nhở.- Người đã ra chiếu đổi họ tất cả các thái giám thành họ Vương rồi mà.
- Ai bảo nàng là thái giám?- Càn Long quắc mắt nhìn Phúc Khang An.- Nàng chính là nữ nhân của trẫm!
- Vớ vẩn quá!- Lăng Lam bực dọc thốt lên.
- Cái gì mà vớ vẩn? Ta nói sai sao?- Càn Long lay vai nàng.- Lam nhi à, ta đã tính rồi, ta sẽ phong nàng làm vương phi, để sau này con chúng ta có thể đường đường chính chính thừa kế ngai vàng!
Câu nói của hắn làm Phúc Khang An đứng bật dậy, Lăng Lam thì thờ ơ coi chuyện Càn Long nói chỉ là nhảm nhí.
- Ai nói ta sẽ sinh con cho ngươi?- Lăng Lam lên giường nằm đắp chăn, dáng điệu rõ ràng là mệt mỏi.
- Lam nhi à…
- Về điện Dưỡng Tâm đi. Ta muốn yên ổn sống với thân phận thái giám này.
Nói tới đó, nàng nhắm mắt ngủ liền. Càn Long ngồi đó, chờ nàng mở lời với hắn vài câu, dù sao mãi hắn mới xong việc mà tới thăm nàng, vậy mà nàng lại nỡ lạnh lùng với hắn thế… Ngồi được một lát, nghe thấy tiếng ngáy của nàng, hắn đành buồn tủi ra về.
Vừa đi hắn vừa tính kế để bế nàng lên ngôi hoàng hậu. Ban đầu, phải làm thế nào để kiếm cho nàng một danh phận chính thức, đâu thể đột nhiên một thái giám biến thành cung nữ được! Như vậy nàng sẽ mắc tội lừa dối vua, theo luật nhà Thanh sẽ bị chặt đầu. Vấn đề này chắc chắn hắn sẽ phải tính thật kĩ lưỡng, cân nhắc thật cẩn thận, hắn đâu muốn Lam nhi bị tổn hại gì, cho dù chỉ là rụng một sợi tóc!
Đêm về, ve kêu rả riết, hắn canh cho lính gác đã tới lúc mệt mỏi, lén rời khỏi long sàng, mò sang chỗ ở của thái giám, vào phòng Lăng Lam, trèo lên giường.
- Mệt lắm!- Lăng Lam quát khi nhận thấy vòng tay ôm của Càn Long. Hắn thỏ thẻ vào tai nàng như đứa trẻ con:
- Ta cũng mệt mà. Chỉ ôm thôi, không làm gì khác đâu.
- Xuống đất mà ngủ! Chật chội ch.ết đi được!- Nàng đạp hắn.
- Vậy lạnh lắm, ta ốm mất!
- Liên quan gì tới ta?- Lăng Lam quắc mắt, cả trong đêm tối không trăng thế này cũng biết được nàng đang bực.
- Ta mà không khoẻ, sau này con chúng ta sẽ ốm yếu liên miên cho coi!- Hắn lí sự.
- Đã bảo sẽ không sinh con cho ngươi cơ mà!- Nàng lại quát lên.
- Không được!- Càn Long cãi.- Chúng ta sẽ sinh ít nhất bốn đứa!
Lăng Lam ngồi bật dậy khỏi giường, ôm chăn gối ra tràng kỉ nằm. Thấy vậy, Càn Long lại lon ton đi theo.
- Ngươi mà còn tính chuyện con cái ở đây nữa…- nàng hăm doạ.-… ta sẽ “xoẹt”!
- Vậy thì nàng thiệt!- Càn Long tự tin nói.
- Đời này thiếu nam nhân chắc?!
- Nhưng chẳng có nam nhân nào được như ta cả!- Hắn lại khẳng định.- Như lần ta dẫn nàng tới kĩ nam viện đó, cuối cùng nàng có động thủ nổi đâu…
Lăng Lam lặng im không nói gì khiến Càn Long khoái trí ra mặt, hắn mân mê tới gần nàng:
- Lam nhi à… ta muốn…
Nàng lập tức giơ chân vào mũi hắn, cái mùi nồng nặc bốc lên khiến Càn Long thoăn thoắt bật ra xa.
- Nữ nhân chân thối, nàng hại ta điếc mũi tới nơi rồi!
- Chân này ta ủ nửa tháng rồi chưa rửa chỉ để dùng đối phó với ngươi thôi mà lại…- Lăng Lam cười giảo hoạt, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Càn Long, nàng không nhịn được mà bật cười lớn.
Thấy chân nàng vẫn giơ lên, sẵn sàng dứ dứ vào mũi mình, Càn Long đổi chiến thuật.
- Lam nhi thích ngân lượng không?
- Hỏi ngu thế!- Nàng gắt.
- Nếu ta cho Lam nhi một nửa số vàng bạc châu báu trong quốc khố thì sao?
Trời ơi, đêm tối không có nổi ngọn nến nào thế này, thế nào mà hắn thấy mắt Lăng Lam lại loé lên sáng lên ngời ngời như sao ấy nhỉ?
- ừ thì nếu ngươi đã hảo tâm thì ta cũng xin nhận!- Rồi nàng dí chân mình vào hắn gần hơn.- Đưa mau cho ta! Nhanh lên!
- Với một điều kiện…- hắn tiến lại gần, gạt chân nàng ra khỏi mặt.-… hãy làm hoàng hậu của ta…
- Ư hử?- Lăng Lam trợn mắt.
Nhân cơ hội nàng còn đang bị cái tin ngang với sét đánh làm bất ngờ, Càn Long gỡ nút thắt xiêm y khiến nó trôi tuột khỏi người nàng.
Lăng Lam cười khổ. Chẳng lẽ muốn có một nửa quốc khố, nàng phải sinh con cho hắn thật sao?