Chương 76: Tham Gia Thi Viện, Lại Diệt Thôi Thị
Vừa vặn ngày thứ hai, Lý Tam đem toàn bộ tư liệu về thiếu niên thiên tài Trần Bình này viết ra, hiện ra ở trước mặt Đỗ Biến.
Vì biến thành đệ nhất sĩ tộc tỉnh Quảng Tây, nhà họ Thôi dùng hết mọi chiêu trò.
Hai mươi năm trước, bọn họ dùng hết mọi tài nguyên đẩy ra một thiếu niên thiên tài Thôi Nham, hôm nay thiếu niên này thiên tài đã trở thành tri phủ Dương Châu, hơn nữa còn là học trò thủ phụ hiện nay, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm đến mười năm, vị Thôi Nham này nhất định vào nội các.
Sau Thôi Nham, Thôi thị gia tộc lại hao hết tài nguyên bồi dưỡng người nối nghiệp đời kế tiếp, cũng chính là Thôi Phu.
Lúc đầu hết thảy đều là hoàn mỹ không sứt mẻ, Thôi Phu không đến hai mươi tuổi liền trở thành giải Nguyên thi hương Quảng Tây, thiếu niên danh thiên tài truyền khắp toàn bộ phía nam.
Nếu như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, hai năm sau đó hắn sẽ tham gia thi hội, đồng thời rất có khả năng làm nhất giáp tiến sĩ tiến vào Hàn Lâm Viện.
Như vậy, người lãnh đạo đời kế tiếp của gia tộc họ Thôi cũng liền thành công bồi dưỡng được tới nơi.
Nhưng mà. . . Ra một tên Đỗ Biến thiên sát, ở kỳ thi tam đại học phủ đem Thôi Phu đánh cho đầy bụi đất, hơn nữa còn là ở ngay lĩnh vực hắn xuất sắc nhất là thư pháp cùng hội họa.
Không chỉ có như vậy, bởi vì bậc thầy Trương Dương Minh vạch ra, Thôi Phu này vẫn lưng đeo sự nghi ngờ khi đạo tranh của Đỗ Tiểu Xương tiên sinh.
Kể từ đó, danh tiếng thiếu niên này thiên tài Thôi Phu đã vẩn đục, mặc dù sẽ không bị đày vào lãnh cung, thế nhưng tương lai muốn tấn thăng địa vị cao hơn thì có trở lực rất lớn, tình hình chung tập đoàn quan văn không có ý bồi dưỡng loại vãn bối có điểm tỳ vết này.
Thế là, Thôi thị gia tộc thì đưa ánh mắt rơi vào đứa con trai khác, trên người Thôi Niên.
Nói đến tên Thôi Niên này cũng là tài hoa hơn người, không thua gì Thôi Phu, năm nay vừa vặn mười sáu tuổi, thế nhưng trình độ khoa cử cực độ xuất sắc.
Như vậy, Thôi thị gia tộc liền đem tất cả tài nguyên dồn trên người đứa con trai này, ở ngắn ngủi mấy tháng bên trong, thanh danh của hắn thì truyền khắp toàn bộ Quảng Tây hành tỉnh, không biết có bao nhiêu cái danh sĩ quan viên vì hắn khen ngợi, thậm chí hoa khôi trong thanh lâu ở đây hát mấy bài thơ của hắn.
Ngay sau đó, hắn thi huyện, thi phủ liên tiếp đoạt giải nhất, nếu như kế tiếp ở thi viện đoạt giải nhất, đây là tiểu tam nguyên.
Hai năm sau đó tham gia thi hương, Thôi thị gia tộc biết tốn hao tài nguyên lớn hơn, tất để cho Thôi Niên này đoạt được Quảng Tây giải Nguyên.
Nếu như tất cả thuận lợi, như vậy Thôi thị gia tộc có thêm một người thừa kế xuất sắc được bồi dưỡng ra. Hắn và Thôi Phu hai người, chẳng khác nào hai cái mũ bảo hiểm cho Thôi thị gia tộc
Cho nên, lần này, thủ khoa kỳ thi viện tỉnh Quảng Tây, Thôi thị gia tộc là nhất định phải được.
Nguyên bản, Thôi Niên bằng vào thế lực của mình cũng rất có thể đoạt giải nhất thi viện , nhưng mà thật không ngờ hắn dĩ nhiên gặp thiếu niên thiên tài khác, một Trần Bình sinh trưởng ở nông gia.
Nếu như nói thành quả của Thôi Niên sáu phần dựa vào thiên phú, bốn phần dựa vào gia tộc hoạt động.
Còn tên Trần Bình này, chính là một thiếu niên thiên tài thuần túy.
Hắn đọc sách vừa đủ bốn năm, mà nay năm tham gia thi huyện, thi phủ đoạt được thủ khoả hoàn toàn là dễ dàng, ngay cả học chính đại nhân đã đối với văn của hắn khen ngợi không ngớt, liên tục khích lệ giải thích ta Quảng Tây hành tỉnh vừa ra một thiên lý mã, mười năm sau đó đây cũng là một Trương Dương Minh.
Thế là, gã Trần Bình này liền trở thành hòn đá chặn đường Thôi thị gia tộc.
Thôi Niên viện thử đoạt giải nhất, toàn bộ Thôi thị gia tộc đã nhất định phải có bằng được. Bọn họ không phải là không có nghĩ tới ở quan chủ khảo trên người mở ra chỗ hổng, nhưng mà vị này quan chủ khảo là em họ Trấn Nam công tước Tống Khuyết, căn bản không để ý Thôi thị gia tộc và quan văn tập đoàn.
Thế là, có người đối với thiếu niên thiên tài Trần Bình này hạ độc thủ.
Hơn nữa còn tìm không được bất luận nhược điểm gì cả, vị thiếu niên thiên tài này sau khi đắc tội với một thiếu nữ di tộc tỏ tình, mới bỗng nhiên phát bệnh ngã xuống.
. . .
"Đê tiện, vô sỉ, đám người kia đơn giản là muốn làm gì thì làm. . ." Đại tông sư Ninh Tông Ngô giận dữ.
Mà lúc này, thiếu niên thiên tài Trần Bình vẫn hơi thở mong manh như cũ, hấp hối, hơn nữa cổ độc đã bắt đầu tập kích khuôn mặt của hắn, xuất hiện thật là nhiều huyết ban.
Cha mẹ với chị gái của hắn, đã khóc không ra hơi, Trần Bình này là hy vọng cả nhà bọn hắn.
Đại tông sư thở dài nói: "Khoảng chừng hơn nửa năm trước, ta đã từng tá túc ở nhà này. Trong nhà đã không có lương thực, nhưng bọn hắn lại đi mượn gạo trắng, đồng thời giết một con gà tới chiêu đãi ta, đại ân đại đức như vậy, ta có thể nào không báo?"
Đỗ Biến nói: "Thiếu niên này thầy Ninh quả thực có thể cứu trở về à?"
Đại tông sư nói: "Đem hết toàn lực phải cho phép, thế nhưng hắn tỉnh lại tối thiểu phải nửa tháng, rời giường khỏi hẳn tối thiểu muốn nửa năm trở lên. Cổ này quá độc, ta giết ch.ết cổ độc cũng ít nhất phải giết ch.ết một nửa sức sống cùng nguyên khí thiếu niên này."
"Cho nên, hắn muốn tham gia lần này viện thử, là tuyệt đối không thể nào."
Kể từ đó, âm mưu của Thôi thị gia tộc sẽ thực hiện được, biệt danh thiên tài Thôi Niên sẽ từ thủ khoa thi viện mà bắt đầu.
. . .
Đỗ Biến mặc dù đối với thiếu niên này thiên tài Trần Bình tràn đầy đồng tình, thế nhưng hắn hợp lại không chuẩn bị xen vào việc của người khác.
Hắn muốn ở trong vòng mười ngày, đọc thuộc lòng toàn bộ bài văn của tất cả trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa tham gia khoa cử, cái này cộng lại thì ước chừng hơn mấy trăm bài.
Nhưng mà, cái này chẳng qua là một bộ phận.
Sau đó đại tông sư vừa đưa đến một đống lớn bài văn bát cổ nghệ, ước chừng hơn một nghìn bài.
"Nhìn mỗi một giáp còn chưa đủ, còn phải xem hai giáp tiến sĩ, còn phải xem mỗi một tỉnh văn chương thi hương giải Nguyên. Đối với học viện Yêm Đảng thi tốt nghiệp cuối năm mà nói, khả năng càng có thể dùng bài văn của thi hương giải Nguyên." Đại tông sư nói: "Đương nhiên, tất cả thuộc hết là không thể nào, có thể thuộc bao nhiêu thì thuộc."
Sau đó Đỗ Biến nhìn thư phòng của mình, những án văn cộng lại ước chừng cao khỏi đầu hắn, tầm mấy nghìn bài.
"Thầy Ninh, cái này ngài từ xó nào lấy được a." Đỗ Biến thở dài nói.
Ninh Tông Ngô nói: "Đông xưởng các ngươi, thứ gì làm không được."
Thế là, Đỗ Biến lần xà quần với vô số bát cổ văn, liều mạng nhanh chóng lật xem.
Dựa vào ban ngày nhất định là đọc không xong, cũng căn bản không khả năng học thuộc, cho nên chỉ có thể rất nhanh lật xem, sau đó tiến vào mộng cảnh đọc thuộc lòng cho kỹ.
Nhưng mà, nguyên buổi sáng, Đỗ Biến cũng chỉ lật xem một nghìn bài.
Sau đó, hắn trực tiếp nằm trên mặt đất, ôm vô số bát cổ văn này đi vào giấc ngủ, tiến vào trong mộng cảnh!
. . .
Nhưng mà, ở trong mộng cảnh hắn cũng không có tiến vào đọc và học thuộc lòng bát cổ văn, mà là lại một lần nữa xuất hiện vầng sáng quỷ dị kia.
"Nhiệm vụ đoạt thủ khoa thi viện khởi động, mục tiêu: Thay thế thiếu niên thiên tài Trần Bình tham gia thi viện, đồng thời đánh bại Thôi Niên, thu được tên đứng đầu."
"Phần thưởng nhiệm vụ: Thu được sự thuần phục của thiếu niên thiên tài, được lương thần suốt đời."
"Phần thưởng nhiệm vụ 2: Thu được thuật dịch dung đẳng cấp từ đại tông sư."
"Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?"
Đỗ Biến không khỏi kinh ngạc, khoảng cách thi viện tỉnh Quảng Tây cũng chỉ có 9 ngày a, mà Đỗ Biến vừa vặn chỉ là một tay mơ về bát cổ văn, làm sao có thể ở trong kỳ thi viện đoạt giải nhất a?
Thế nhưng, phần thưởng này vừa thực sự đặc biệt mê người a.
Lương thần suốt đời, hiện tại Đỗ Biến vẫn không hiểu tốt bao nhiêu. Nhưng thuật dịch dung đỉnh cấp, thật tình là phần thưởng siêu cấp tốt.
"Nhận. . ." Đỗ Biến nói.
Quang ảnh quỷ dị nói: "Nhiệm vụ đoạt thủ khoa thi viện chính thức bắt đầu."
Sau đó, Đỗ Biến mới tiến vào đọc thuộc lòng vô số bát cổ văn ưu tú trong mộng cảnh.
Thuộc hết bài này đến bài kia, từ bài kia sang bài nọ.
Ở trong giấc mộng tầm nửa tháng thời gian trôi qua, Đỗ Biến khai phá bộ não gấp mười lần, ước chừng thuộc lòng mấy trăm bài bát cổ văn.
. . .
Ngày kế tỉnh lại, Đỗ Biến tìm đại tông sư.
"Thầy Ninh, nghe nói ngài có thuật dịch dung thần kỳ, ta nghĩ muốn thế thân Trần Bình đi tham gia thi viện chín ngày sau." Đỗ Biến nói.
Đại tông sư tức khắc sợ ngây người, nói: "Cái này, cái này là vì đâu a?"
Đỗ Biến nói: "Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ. Huống hồ ngài cho ta chương trình quốc học cũng cũng chỉ có mười ngày, nếu ta có thể đủ thay thế Trần Bình tham gia thi viện, đồng thời thành công đoạt giải nhất, đây chẳng phải là hoàn mỹ thông qua chương trình quốc học?"
Đại tông sư nói: "Chính là, ngươi cũng chỉ có chín ngày, mà đám thư sinh tham gia thi viện kia có thể nói là cao thủ nhiều như mây, nhất là gã Thôi Niên kia, là chân chánh bát cổ thiên tài."
Đỗ Biến nói: "Nếu nhỡ ra ta thành công, chẳng phải là cũng làm cho âm mưu của gia tộc họ Thôi thất bại sao?"
"Thời gian quá ngắn, quá ngắn. . ." Đại tông sư nói.
Đỗ Biến nói: "Đại tông sư, nghe nói ngài có đỉnh cấp thuật dịch dung đúng không?"
Đại tông sư do dự một lúc lâu nói: "Không chỉ là thuật dịch dung, còn cần một loại da dị thú thần kỳ, như thế mới có thể chế tạo ra mặt nạ gần như không có lỗi, còn yêu cầu mặt của hai người có nét tương tự. Da dị thú này là vô giá, là bảo vật thu được ở quốc gia phương Tây."
Đỗ Biến nói: "Đã quý giá như vậy, thầy không thể lấy ra dùng ."
Đại tông sư rơi vào trầm tư, sau đó cắn răng nghiến lợi nói: "Thôi thị gia tộc hành vi thứ đẳng, ta thực sự cảm thấy trơ trẽn. Như thế, năm ngày ngày sau ta đối với ngươi tiến hành thử thách, ta ra một đề, ngươi làm một phần bát cổ văn, nếu như đủ ưu tú, hơn nữa có thể hoàn toàn bắt chước được bút tích của Trần Bình, ta liền đáp ứng ngươi thay thế hắn tham gia thi viện, đồng thời đem da dị thú này tặng cho ngươi."
Đỗ Biến tức khắc khom người nói: "Cảm ơn thầy Ninh."
. . .
Kế tiếp, Đỗ Biến không ngủ mà đọc thuộc lòng hết bài bát cổ này đến bài bát cổ văn ưu tú khác.
Sau bốn năm này, đã đem mấy nghìn bài văn thuộc làu.
Năm ngày sau, Ninh Tông Ngô đại tông sư ra một đề, để xem thử khả năng văn chương của Đỗ Biến.
Đại tông sư sau khi xem, trong lòng thở dài một tiếng.
"Nhóc con, bát cổ văn của ngươi tiến bộ biên độ cực đại, tài nghệ này có thể khá xuất sắc. Nhưng mà. . ." Đại tông sư nói: "Muốn bằng vào trình độ này nổi danh trên bảng thi viện, cũng chỉ có khả năng năm thành. Muốn đoạt giải nhất, là tuyệt đối không thể nào."
Đại tông sư chung quy có chút thất vọng. Đỗ Biến mặc dù là thiên tài, nhưng trình độ bát cổ văn, quả thực không phải một sớm một chiều có khả năng đủ tăng lên.
"Thôi thôi thôi. . ." Đại tông sư nói: "Dù cho Trần Bình chữa trị được, gương mặt của hắn cũng bị huỷ hoại, khuôn mặt xấu xí dữ tợn sẽ thấy cũng không tham gia khoa cử được nữa. Cho nên lần này là cơ hội duy nhất, nếu hắn không đậu tú tài, cả nhà của hắn thì đã phá hủy. Mặc dù hy vọng xa vời, nhưng ngươi đi thay hắn đập đánh một trận cũng là có thể, tối hôm nay ta dịch dung cho ngươi, ngày mai xuất phát đi Quế Lâm, thay thế hắn tham gia thi viện."