Chương 37: Biết người biết mặt không biết lòng

Đào hố cho người nhảy, kết quả bản thân không cẩn thận một chút liền lọt vào… Thái sư tổ câm nín.
Chỉ trách, ban đầu Hạo Khí dẫn trước liền đắc ý hất mặt, ở phút cuối thế mà bị Ác Nhân vượt điểm, chuyển bại thành thắng.


Nói không đắng lòng là gạt người, cực cực khổ khổ đánh gần nửa tiếng, kết quả lại là thua, Tống Tu Văn thật sự muốn đem mấy tên trong đội hung hăng K một phát.
(K: kill, bạn Văn đòi giết người cho hã giận ấy mà)


Bất quá, cậu thắng Kiếm Chỉ Thiên Hạ đã là sự thật không cần bàn cãi, cái này xem như chút an ủi trong nửa tiếng ăn hành đi.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ta không biết nên tỏ thái độ gì…


Tống Tu Văn nghĩ nếu như bản thân gửi một cái mặt cười to, chính cậu cũng thấy không hợp, dù sao cứ lãng phí nửa tiếng như vậy, cuối cùng suýt chút đã thắng thì lại thua, cậu đau lòng; nếu như gửi một cái mặt khóc, trong lòng cậu lại thấy có chút vui vẻ, thắng Kiếm Chỉ Thiên Hạ, hắn phải đồng ý một điều kiện của mình, chuyện này cậu đã có kế hoạch từ sớm, chính là không tìm được cớ nào.


[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta cực kỳ nghi ngờ có phải đoạn cuối là cậu cố ý nhường khiến ta thua
 Anh đây không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi vậy nhé!
 cậu phải, vì thắng ta cậu đã mất trí luôn rồi


Tống Tu Văn suýt chút đã phun một ngụm máu, lời như vậy tên này cũng có thể nói, thật sự…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Anh đây là cố ý thì thế nào, ta thắng mi thua, thành tâm nhận thua, không nhiều lời!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Được rồi


available on google playdownload on app store


[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:……
 cậu trực tiếp tới sờ thử là có thể biết mỏng hơn bức tường hay không
Một luồng khí nóng tràn lên mặt Tống Tu Văn, đây là đùa giỡn trắng trợn nha!
Đây tuyệt đối là đùa giỡn!


Tống Tu Văn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác trêu đùa, cái tên này chắc là đột nhiên não rút hoặc là uống say trong lúc không phòng bị bộc lộ bản tính, chắc chắn là vậy… khiến người ta phát điên mà.
Cứ thế lặp lại.
Trong đội đột nhiên thêm một tên.


 mấy người làm gì vậy
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Sao mi lại qua đây
[Đoàn][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: …. Chiến trường thiếu người, anh mật chú còn gọi chú trên kênh đồng minh mà chú chẳng thèm trả lời
 thiếu người thì gọi trong bang


 Anh đây nếu tìm được người còn lết xác qua đây tìm chú hã
[Đoàn][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: Không đúng, anh không tìm chú, anh qua xách đệ tử đi, chú có đi không không quan trọng, thả đệ tử anh là được
 Nói hay ghê cứ như chú là sư phụ người ta ấy


 thì ta vốn là sư phụ cậu ấy mà, thân truyền nha
[Đoàn][Kiếm Chỉ Giang Sơn]:…..
Tống Tu Văn nhìn ID hai tên này thì cảm thấy choáng váng, một Giang Sơn một Thiên Hạ, thật ra thì hai người mới là couple tiêu chuẩn đó!


Hiếm khi chiến trường bang hội lại thua một trận, mà cái bản đồ như Cửu Cung cũng chẳng được người ta yêu thích, bất quá so với Con Đường đầy bẫy còn đỡ hơn, ở bản đồ này, hốt đầu người xem như là thỏa thích.


Lúc Tống Tu Văn cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ vào đoàn, trong đoàn chỉ còn ba chỗ là đầy, Trì Vãn Tình cùng Mộc Thiên Trạch cũng có mặt, Tống Tu Văn quyết định xem như chả nhìn thấy bọn họ.


Không biết có phải nguyên nhân do Tống Tu Văn xem họ như không khí hay không, lúc vào Cửu Cung cậu và Mộc Thiên Trạch lại được phân vào cùng một nhóm, bọn họ bị sai đi canh điểm, phần lớn Ác Nhân cũng bay đến chỗ này, từ đầu tới cuối, Mộc Thiên Trạch chưa từng đút cậu miếng sữa nào.


Phóng sinh rõ rành rành!
Tống Tu Văn thầm nghĩ: Nếu không phải em gái anh đây đang ngủ, bản thiếu gia cũng chả thèm sữa của cô.
Thực tế thì, chiến trường không buff, ch.ết rồi thì phải bay, từ doanh địa bay đến chỗ đài đó, khí lực khinh công lúc nào cũng chả đủ.


“Ở giữa giữ lại hai buff một Độc một Tú, Thần Cung đi phía tây góc chín giờ.” Kiếm Chỉ Thiên Hạ cứ như có thần giao cách cảm, lập tức đưa buff Hoa Thần Cung Lạc đến góc chín giờ.


Sau khi Thần Cung Lạc đến gọc chín giờ thì Tống Tu Văn vượt qua cái ch.ết, tuy rằng Ác Nhân một ch.ết thì lại tới tiếp một người, thế nhưng đều là acc nhỏ, sức chiến đấu chả đáng nhìn. Góc Tây chín giờ nhất thời cực kỳ đông vui, ở giữa cũng có vài người Ác Nhân đi tiêu hao, hình như Ác Nhân có ý muốn đánh “câu giờ”, kết quả góc chín giờ ch.ết tiệt ch.ết liên tục.


Từ lúc có buff yêu thương thì Tống Tu Văn cực kỳ thích ý đi gom đầu người, cậu thích nhất là lúc kẻ địch còn vài giọt máu thì đi nổ khí trường, sau đó nhìn bọn họ ch.ết cả đám, cảm giác thật là sảng khoái.


Về phần lúc trên đài ra rương, Ác Nhân cắm vô địch, vất vả đến khi thời gian vận công mở rương kết thúc, kết quả vô địch bị nổ, cái cảm giác đó quả thật đắng mề.


Lúc này đánh thắng, Tống Tu Văn đột nhiên nhớ tới trước đó cậu chưa đòi nợ đặt cược từ Kiếm Chỉ Thiên Hạ!


Sau khi truyền tống khỏi chiến trường Tống Tu Văn định khếu Kiếm Chỉ Thiên Hạ để hắn thực hiện yêu cầu, kết quả mới gõ hai chữ, một cái trò chuyện riêng của Mộc Thiên Trạch đã đập nát tâm tình vui vẻ của cậu — — –
[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Sư điệt, làm người phải an phận


[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Sư tỷ nhận ngươi làm đệ tử không phải để cho ngươi đi dụ dỗ sư phụ


Cái giọng điều này một chút cũng chẳng e dè, không chỉ có thẳng mặt, trong lời còn có ý chế giễu cậu, giống như đâu đó trên người cậu đã được gắn một cái “kẻ thứ ba lẳng lơ”.


Tống Tu Văn khinh bỉ chả thèm trả lời, bị một đứa con gái hiểu làm là dụ dỗ chồng nhà người ta, à không, phải là người thứ ba dụ dỗ tình duyên nhà người ta, cậu thật chẳng biết nên làm cái phản ứng gì. Cậu chơi trò chơi chỉ để giết thời gian, buồn chán thì chơi cho vui, nói mấy chuyện yêu đương sến súa tất nhiên không phải tôn chí chơi game của cậu. Cậu càng không hiểu được, mấy cô gái này chơi game thôi làm sao chơi ra được nhiều suy nghĩ như vậy.


Cùng cô ta hơn thua? Tống Tu Văn từng được ba ba giáo dục qua, phải tôn trọng đối với phái nữ, cho dù mấy cô nàng đó không cần, cũng không thể không chừa mặt mũi cho mấy cô đó. Thế nên, Tống Tu Văn không thèm nhìn lời của Mộc Thiên Trạch. So sánh với mấy cô gái này, cậu cảm thấy vẫn là nhỏ em nhà mình cực kỳ đáng yêu.


Tống Tu Văn cũng lười giải thích với Mộc Thiên Trạch, càng giải thích thì càng chứng tỏ bản thân chột dạ.
Vừa thoát trò chơi, Kiếm Chỉ Thiên Hạ liền gọi cậu trên YY.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Sao lại thoát rồi?
Kiếm Chỉ Dương Tuyết:….
Kiếm Chỉ Dương Tuyết: Hơi mệt
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Đi ngủ đi


Kiếm Chỉ Dương Tuyết: Ừ… ngủ ngon
Kiếm Chỉ Thiên Hạ: Ngủ ngon

Hôm sau, Tống muội rửa mặt xong vẫn còn đau đầu chút, hai ly rượu liền khiến nhỏ không phân rõ đường đi, sau đó thật sự kiên quyết không thèm uống rượu nữa, quả thật có chút đáng thương.


Sau một đêm Tống Tu Văn dường như đã quên Mộc Thiên Trạch cùng cái nỗi lòng của cô ta, kết quả hôm nay vừa lên mạng, liền thấy nhật ký trò truyện đêm qua của cô ta, so với hai câu trước càng làm cậu tức giận — –
[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Chột dạ nên im lặng hả


[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Dám làm cũng đừng sợ nói với người khác
Cậu mờ mịt mình chột dạ vì cái gì, mà cậu đã làm cái gì chứ?


Trước đây cậu không thấy Mộc Thiên Trạch có chỗ nào đáng ghét, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng… Có lẽ là cùng cô ta ói chuyện quá ít, nếu không cái loại tính tình như vậy, cậu đã sớm tránh xa ra rồi.
Cậu cũng chả thèm chấp nhất gì đứa con gái, hạ thấp giá trị bản thân.


[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: Anh!
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]:… Không phải luyện thay à?
[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: =, = ứ phải
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: Chuyện giề
[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: Cái acc này anh chơi giùm em đi, em chơi Tú Tú cùng Minh Giáo =, =


 anh đây không phải luyện thay cho mi
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: Còn nữa không phải nhà ngươi đang chơi Cái Bang sao, sao giờ nổi hứng chơi Minh Giáo rồi


Nhìn thấy cái chữ “loli” Tống Tu Văn suýt chút đã dùng xà phòng rửa rửa hai mắt, cậu không nhìn lộn chữ chứ, nhỏ em trước giờ luôn thích chơi đại nữ thế mà lại đi chơi Meo loli, chơi loli, em gái cậu? Tống Tu Văn nghĩ sao cũng thấy câm nín, mà suýt chút cậu cũng quên, nhỏ chơi Cái Bang cũng là loli.


Những lời này rất có đạo lý…


Hai anh em cậu đều chơi buff, tất nhiên rõ sự chênh lệch trong cách buff của cả hai, quen chơi buff Tú chuyển sang buff Độc, chỉ cần vận công thôi đã đủ buồn muốn ch.ết, (Ly Kinh: ┭┮﹏┭┮), với lại đi so sánh cùng buff Tú có bốn cái giải khống, buff Độc giải khống quả thật là ít ỏi, tuy rằng thời gian CD ngắn.


Nói thật thì, cậu nghĩ lúc đánh JJC thì buff Độc so với buff Tú càng hành người hơn.
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: Giúp nhà ngươi chơi không phải không thể
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: Bất quá nhà người phải đồng ý với anh đây một chuyện
 Chuyện gì…


Sao cứ cảm thấy có chút bất an vậy nè?
Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: Nhà ngươi theo anh đánh 33, phải lên được 2000
[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: ┭┮﹏┭┮
[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: Anh nghĩ em được sao!


Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyêt]: Không được cũng phải được, nếu không ta đánh nhà ngươi
[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn:….
….
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: Đệ tử
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:….
Từ khi nào cậu từ đồ tôn biến thành đệ tử vậy?


[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: Con đang ở đâu, chuyển phát một ít Nạp Nguyên Đơn qua đây
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: À, chờ chút
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ với bạn: Còn Huỳnh Thạch nữa, mang một ít qua đây
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừ


Năm ngoái trong Kiếm Tam đã có hệ thống tẩy luyện trang bị, tẩy luyện có thể dùng Huỳnh Thạch đổi thuộc tính trên trang bị thành một loại thuộc tính khác, có thể giúp người chơi phối trang bị tốt hơn.


Tẩy luyện trang bị cũng cần nhìn mặt, người tẩy luyện thuộc tính có thể tẩy từ cấp 1 – 9, cấp 9 là cao nhất, cấp 1… nên rửa tay rồi tẩy lại một lần nữa đi nha.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ không tẩy ra cấp chín thề không bỏ qua, kết quả chính là hết tu vi, hết Huỳnh Thạch.






Truyện liên quan