Chương 1-1: Tiết tử

Địa phủ —


Bốn phía căn phòng của diêm vương dưới ánh nến lộ vẻ âm trầm cổ xưa, ánh nến mang theo lửa xanh cứ đong đưa bất định bởi gió tà, dưới sự ấm áp của ánh sáng và bóng tối hòa quyên vào nhau chỉ có thể mang máng trông thấy chính giữa đặt một chiếc bàn lớn, phía sau bàn là một người, mặc quan bào, khuôn mặt chữ điền, đôi mặt dưới mái tóc dày trong bóng tối nhạt nhòa ngọn đèn lộ vẻ chói lọi hữu thần, không cần phỏng đoán, đích thị là người nắm quyền địa phủ – Diêm vương.


Lúc này hắn đang dùng bàn tay to lật quyển sách dày, mặt bàn hiện ra cực kỳ bừa bộn khiến có phần làm giảm đi uy nghiêm của hắn, bình thường lại tăng thêm một chút nhu hòa.


Một hồi trầm ngâm, diêm vương mới ngẩn đầu nhìn xuống, trước chiếc bàn cao là một người đang quỳ gối, y đã qua vong xuyên* sắc mặt giờ tái nhợt, hai mắt vô thần, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng đôi tay lại gắt gao mà nắm, tựa hồ như đang đấu tranh gì đó.


(Vong xuyên: là một con sông ở dưới địa phủ, linh hồi người ch.ết đi qua đó đều sẽ quên hết mọi chuyện trên dương gian khi còn sống)
“Dưới đài chính là Hạ Lân?”


“Bẩm diêm vương, đúng là Hạ Lân ngày hôm qua đã đến tử kỳ, ta đợi đúng giờ thì câu xuất hồn phách rồi dẫn y đến đây phục mệnh!” Hắc Bạch Vô Thường (thần ch.ết?) lập tức thưa lại, chuyện câu hồn bọn họ tuy là chủ quản, nhưng từ lâu đã để bọn đầu trâu mặt ngựa đi làm, chỉ có Hạ Lân này bị diêm vương đích thân điểm danh nên bọn họ mới đi bắt, thực không biết  người này đã phạm tội gì, sẽ bị phán đại hình nào?


available on google playdownload on app store


“Hạ Lân, đã tròn hai mươi tư tuổi, khi còn sống là hiệp khách trượng nghĩa cứu người, mặc dù giết người vô số nhưng nghĩ tới giết đều là kẻ đại ác, cho nên tội nghiệt không sâu, không đáng chịu trọng phạt, trước sống không đếm xỉa đến đạo đức luân thường mà hướng Bạch Hoằng Oản – huynh đệ kết nghĩa bày tỏ cõi lòng, khát khao được làm phu thê, có việc này không?”


“Bạch Hoằng Oản?”
“Đúng! Nhưng còn ấn tượng chứ? Mặc dù ngươi đã trải qua vong xuyên, nhưng tâm niệm lại rất mạnh mẽ, ngoại trừ quên đi nhưng chuyện vụn vặt ra, hình như ngươi vẫn giữ lại nhưng ký ức về người này!”


Diêm vương thấy trên mặt Hạ Lân thần sắc dần dần sáng tỏ, không khỏi vui vẻ, cũng do chính mình chưa nói rõ, Hạ Lân này kỳ thực không cần trải qua vong xuyên để quên những chuyện trước đây, may sao người này tâm niệm mạnh mẽ, nên cũng tiết kiệm sức lực hộ hắn.


“Còn nhớ! Huynh trưởng ta sao lại quên được… Chỉ là không biết hắn có thực sự vì ta mà thương tâm ba phần…” Cúi đầu suy nghĩ, Hạ Lân nghĩ đến đôi mắt thanh linh đã từng biến thành ánh mắt căm ghét không gì sánh được để trừng lại mình, còn cắt bào đoạn tuyệt tình nghĩa, sẽ không bởi vậy mà tâm như bị dao cắt, phần tình nghĩa hai mươi năm trời cứ thế bị chính mình phá hủy, cứ lặng lẽ che giấu ở trong lòng chẳng phải là được rồi sao? Thứ tình cảm không trong sạch ấy vì sao y lại muốn xuất ra để rồi sỉ nhục sự thanh cao tự ngạo của huynh trưởng, nhất thời kích động ý niệm ham muốn, ngay cả ch.ết rồi cũng không được huynh trưởng tha thứ, giờ đây đã tới âm phủ, mới biết thì ra chính mình đã bôi nhọ thanh danh của huynh trưởng.


“Vậy ngươi có muốn gặp lại Bạch Hoằng Oản?” Diêm vương nhìn nhìn Hắc Bạch Vô Thường, hai người thức thời liền ly khai, diêm vương hiện giờ hỉ nộ vô thường, lượng công việc rất lớn khiến lão nhân gia hắn thường thích bắt người để trút giận, lúc này dùng ôn nhu để đối đãi, nhất định là có âm mưu, bọn họ cứ ít nghe thấy là tốt nhất.


“Muốn… muốn thì đã sao, gặp lại không bằng không gặp a!” Hạ Lân cười khổ, gặp lại lần nữa ánh mắt căm hận kia sao? chẳng thà cứ thế này đã ch.ết là hết.
“Hiện có một cơ hội, có thể cho ngươi đến dương gian tiếp tục cùng Bạch Hoằng Oản gặp lại, ngươi có bằng lòng hay không?”


“Ngài là nói…”
Hạ Lân trong miệng tuy nói không gặp, thế nhưng vừa nghe tới còn có cơ hội, không khỏi kinh hỉ ngẩn đầu lên, nhìn vị diêm vương nghiêm minh kia, đáy mắt mơ hồ lộ ra tham vọng.


“Bạch Hoằng Oản kỳ thực là thiên nhân chuyển thế, thiên thượng Văn Khúc Tinh hạ phàm, hắn trí tuệ phi thường, đọc đâu nhớ đấy đủ thứ tinh thông, quả thực là hảo bang thủ* xử lý văn thư! Giờ ngươi cũng thấy đấy, vị trí phán quan ti liễu của quý phủ của ta đang thiếu, nhưng cả thiên thượng tìm không ra một nhân tài nào, đó là lý do ta cần ngươi giúp một chút…”


(Hảo bang thủ: người giúp việc, người trợ giúp)
“Ngài sẽ không là muốn ta đi giết huynh trưởng, rồi đem hắn đưa tới âm phủ đó chứ?” Hạ Lân ý nghĩ vừa chuyển, tâm lạnh muốn nứt ra, muốn sát hại huynh trưởng, y thà chịu hình phạt thiên lao vạn quả.


“Yên tâm, kẻ khác ta không động vào, cho dù hắn một mạng quy thiên rồi, thì cũng sẽ trở về với thiên thượng, hiện tại đang có ba lần đại kiếp nạn hắn phải gặp, hắn cần hạ phàm để gặp tai kiếp thiên mệnh, nên mới xuất hiện tại trong nhân gian.”
“Vậy lão ngài là muốn…”


“Ta đã nghĩ, ngươi đã là người ch.ết, dù ta cho ngươi thực thể, ngươi vẫn âm khí rất nặng, mà ta cần một trợ thủ, một trợ thủ thông minh tài giỏi, có khả năng qua lại giữa địa phủ và dương gian, bởi vậy, ta dự định cho ngươi đi mang thai hài tử của Bạch Hoằng Oản, quỷ thai sinh ra đương nhiên sẽ là quỷ tử, có khí tức của tiên, nhân, quỷ, không cần tu luyện cũng có thể qua lại giữa tam giới, mà ngươi cũng được bồi thường tâm nguyện, Bạch Hoằng Oản chỉ có một kiếp người này, kiếp sau các ngươi đã mất duyên gặp lại, mà do bởi Bạch Hoằng Oản hạ phàm chịu kiếp nạn, hắn đã không có con nối dõi cùng nhân duyên, cho nên cũng sẽ không làm hỏng bản tử* của Nguyệt lão thiên cung, đây thực sự là nhất cử tam đắc*, mỗi người đều được lợi.”


(Bản tử: nó có nghĩa là “sách”, theo mình thì nguyệt lão trong này khi se duyên cho ai đều sẽ ghi chép lại vào một cuốn sách chăng?
Nhất cử tam đắc: tức là làm một mà được ba)


“Ngài! Ta là nam nhân, mặc kệ ta còn sống hay đã ch.ết, đấy cũng là điều không thể, ngài đây là ý nghĩ gì vậy?” Hạ Lân nghe vậy liền ngẩn người thật vất vả mới hoàn hồn lại được,  nhìn diêm vương đang chờ y gật đầu, y không khỏi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đây là cái loại biện pháp thối tha nào vậy!


“Việc này ngươi có thể yên tâm! Ta đã mời một vị thượng tiên là bằng hữu tốt tinh luyện ra dược hoàn giúp thay đổi thế chất của ngươi, hơn nữa sau khi quỷ thai thành hình ta sẽ tìm một chuyên gia đi theo ngươi, đảm bảo ngươi không có bất cứ phiền não nào, chỉ an tâm chờ đợi đem hài tử sinh hạ! Sau khi sinh hạ xong, ngươi cũng có cho mình một thân thể bất diệt, khỏi cần phải đến âm phủ đầu thai làm gì, đây chính là biện pháp riêng của ta, cho ngươi cùng Bạch Hoằng Oản song túc song phi*!”


(Song túc song phi: cùng ở cùng bay)
“Ngài…”


Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diêm Vương, cái miệng vụng về của Hạ Lân cũng không biết nên nói gì mới tốt, chửi thì không dám chửi, đáy lòng cũng quả thực hy vọng có thể về lại nhân gian, cho dù không có cách nào cùng huynh trưởng ở cùng một chỗ, ít nhất cũng còn có thể bảo hộ được hắn, giúp cuộc sống của hắn được như ý…


“Nếu ngươi thật không đáp ứng, ta đây tìm chọn người khác, vốn niệm ngươi luôn dốc lòng cuồng dại, cho ngươi một cơ hội, bây giờ…” Diêm vương xảo quyệt dừng lại nhìn về phía Hạ Lân khuôn mặt đang có đủ màu sắc, trong lòng càng lúc càng vui vẻ, đã bao nhiêu năm rồi, hắn không thấy được vẻ mặt người nào lại sinh động đến vậy, tất cả đều là một bộ dạng dại ra, nhìn phiền muốn ch.ết, hơn nữa Hạ Lân này, hắn dám đánh cược, y nhất định sẽ đáp ứng!


“Không, không được để cho người khác đi…” Còn chưa có nghĩ tốt, trong tai đã nghe được diêm vương muốn chọn người khác, điều này sao có thể, y nào có thể để con quỷ khác đi hại huynh trưởng được, hơn nữa y trước giờ vô phương nhìn huynh trưởng cùng thân thiết với người khác, chỉ là nghĩ thôi, y cũng đã chịu không nổi rồi!


“Vậy ngươi đáp ứng?”
“…Đúng… Ta đi, có điều ngài phải nói cho ta biết, thân thể ma quỷ của ta nếu tiếp xúc với huynh trưởng, có gây tổn hại cho huynh trưởng không?”
“Yên tâm! Ngươi vẫn như trước có thân thể, có toàn bộ cảm giác!”


“…Ta hiểu rồi! Vậy ta đây lúc nào thì đi, mà dùng thân phận nào để đi?”


“Ta để Hắc Bạch Vô Thường đưa ngươi về dương gian, thân thể của ngươi đã mai táng rồi, may mắn thời gian ngắn ngủi, tự mình cẩn thận bò ra là được… Bất quá ngươi đã là người ch.ết, cầng kiêng kị ánh nắng gay gắt của mặt trời, thân thể ở dương gian giờ tất nhiên không linh hoạt như trước đây, nếu bị thương sẽ rất khó lập tức khỏi hẳn, đã hiểu chưa?”


Nhìn dáng vẻ Hạ Lân chăm chú lắng nghe, diêm vương mỉm cười, tay áo phất một cái, một trận gió tà thổi qua, Hạ Lân chỉ cảm thấy cơ thể không tự chủ được mà lui về phía sau, một mực lùi về hướng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay đã bị người ta kéo đi, phía trước mây khói tầng tầng đến hoa mắt, như đằng vân hạ vụ bàn, trong nháy mắt thân thể vốn không có cảm giác rốt cục lại đau buốt dâng lên, thân thể cũng bắt đầu có tri giác.


“Cố sức đẩy đỉnh trên quan tài ra, giờ là lúc nửa đêm, không ai thấy ngươi sống lại đâu!”


Thanh âm âm tế vọng tại bên tai, Hạ Lân nghe vậy liền cố sức hướng về đỉnh đầu, quả thực đỉnh kia được y mở ra, dùng sức đem thân thể còn tê tê nhảy ra ngoài quan tài, chỉ thấy một cái động lớn ở trên, ngoài động lấp lánh vô số ánh sao, bóng đêm mờ mịt, đúng là nhân gian rồi…


“Thật không ngờ, ta thật không ngờ đã trở về…”
lẩm nhẩm một câu, Hạ Lân bò ra khỏi động, đem bùn đất san phẳng lại, giang hồ đại hiệp Hạ Lân trước đây đã ch.ết, y hiện tại, chỉ là một Hạ Lân từ cõi âm sống lại, một Hạ Lân muốn sinh hạ quỷ tử, nhưng mà…


Vỗ về tấm bia phía trên có viết ‘Nghĩa đệ Hạ Lân chỉ mộ’, lại nhìn về phần lạc khoản* có ba chữ: Bạch Hoằng Oản.


Hạ Lân si ngốc đi tới mơn trớn một lần lại một lần, hắn vẫn còn nhận mình làm nghĩa đệ, hắn vẫn đối với mình có tình nghĩa, chính mình đây một phen ch.ết đi sống lại, quả là đáng giá... Đáng giá...
(lạc khoản: phần đề chữ, có thể hiểu là chữ ký)






Truyện liên quan