Chương 13

Edit: Diệp Nhược Giai
​“Đây là sân viện của cha.” Sau khi An Tam Lang ôm muội muội dạo qua một vòng, trở lại chỗ cũ, chỉ vào một sân viện bên cạnh viện của Thập Nhất Nương, nói.


Thập Lang béo hâm mộ, Tam Lang ca thật là lợi hại, ôm Thập Nhất Nương lâu như vậy mà mặt không đỏ thở không gấp. Nhất định là do Thập Nhất Nương rất nhẹ, phải không? Thập Lang nghiêng nghiêng bộ óc nhỏ, nghĩ.


Thập Nhất Nương thấy một mảnh rộng hoa hải đường đang nở rộ, đầy vẻ thư hương, còn có thoang thoảng hương hoa quế. Lúc này Thập Nhất Nương mới chợt hiểu ra vì sao lại ngửi được mùi hoa quế, cha nhất định là một...... sĩ tử nhã nhặn đi.


“Cha đâu? Bây giờ có đang ở Trung Châu không?” Thập Nhất Nương hơi do dự hỏi, nàng nghe nói thân thể An Tam gia yếu ớt, vậy thì nên ở nhà mới đúng.


Tay An Tam Lang hơi siết lại, sau đó như không có việc gì buông ra, “Lúc này cha không ở Trung Châu, đang cùng gia gia bố trí chiến lược, sắp xếp nhiệm vụ.”


Thập Nhất Nương chấn động. Tỉnh lại gần hai mươi ngày, nàng chỉ luôn đấu tranh với thân thể bất động của mình, không đặt nhiều tâm tư vào chuyện chiến tranh, “Có nguy hiểm không?” Nhớ tới vùng đất mênh mông không ai ở và những thành trì vắng vẻ, nàng có chút sầu lo hỏi.


available on google playdownload on app store


“Đừng lo lắng, không có việc gì.” An Tam Lang thấp giọng an ủi nàng, “Gia gia có hơn nửa đời người là đánh nhau với người Hồ, sẽ không thua bọn chúng.”


Thập Lang cũng phụ họa theo, “Thập Nhất Nương, yên tâm đi, nếu thật sự có nguy hiểm thì gia gia đã không để mấy ca ca cùng đi đến chiến trường.”


Phủ nguyên soái ở Trung Châu có diện tích rất lớn, mang theo vẻ thô kệch đặc hữu của phương bắc. An Tam Lang ôm nàng dạo quanh một vòng trong phủ, đến khi Thập Nhất Nương thấy trong một góc vườn có trồng cây cải củ cùng với loại rau khác thì vô cùng kinh hỉ.
“Đây là ai trồng vậy?”


“Trương bá trồng.” An Tam Lang nói: “Tây bắc không phải là nơi sản xuất lương thực. Gia gia nói, tuy rằng không thể học theo binh lính thời xưa đi làm đồn điền, nhưng trồng một chút rau dưa, tay làm hàm nhai thì vẫn được. Ở tây bắc hầu như trong nhà nào cũng tự trồng một ít rau, ngay cả binh lính cũng không ngoại lệ......”


Thập Nhất Nương mặt mày hớn hở, “Muội rất thích phong tục này. Ca ca, liệu Thập Nhất Nương có thể trồng rau không?”


Đối với loại sở thích không hề vĩ đại này của muội muội, An Tam Lang trầm tư thật lâu. Sau đó không cách nào nỡ nói không với đôi mắt trong sáng không lẫn một tia tạp chất nào của nàng, đành nhu hòa cười cười, “Đương nhiên, nhưng phải đợi thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hơn đã......” Muội muội đã chịu khổ quá nhiều, sở thích bình thường thì cứ bình thường đi, có sao đâu, cũng không có ai dám chỉ trỏ to nhỏ gì với An gia bọn họ.


“Ân, Thập Nhất Nương muốn trồng rau cho mọi người ăn, gia gia, cha, ca ca, Đại bá phụ Đại bá mẫu, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu......” Ở vùng tây bắc lạnh lẽo này, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của đứa nhỏ 6 tuổi sáng ngời, nụ cười rạng rỡ tỏa ra ấm áp như ánh mặt trời.


“Được, đến lúc đó ca ca cũng hỗ trợ......” An Tam Lang cảm thấy đây thật sự là một chủ ý tốt, khó có khi nào Thập Nhất Nương vui vẻ như vậy.


“Thập Nhất Nương, huynh cũng sẽ hỗ trợ.” Thập Lang cao hứng phấn chấn, “Huynh còn chưa được ăn qua mấy món đồ ăn tự mình trồng đâu.”
An Tam Lang yên lặng nhìn nhìn dáng người béo tròn của Thập Lang, “Thập Lang… Thịt, không thể trồng.”


?? Thập Lang không hiểu ra sao, đến khi hiểu ra được thì tức đến hổn hển, “Tam Lang ca thật quá đáng! Thi thoảng người ta cũng sẽ chịu ăn chút rau xanh mà!”
**********************
“Tam công tử, đại phu đến đây.”


“Thập Nhất Nương, ca ca bảo đại phu khám cho muội.” An Tam Lang cẩn thận đặt muội muội lên giường.
Mặt Thập Nhất Nương hiện rõ đau khổ, “Ca ca, cho đại phu khám cũng được, nhưng có thể đừng uống thuốc hay không......”


Ánh mắt An Tam Lang hơi mơ hồ, thật sự không có biện pháp nói lời dối lòng với ánh mắt trong suốt này, “Khụ, cái này thì phải tùy tình hình......”


Hồ đại phu tuy không nổi tiếng, nhưng y thuật tương đối cao, đương nhiên bề ngoài thoạt nhìn cũng không giống đại phu, sợi râu đen bóng thật dài, vạt áo đón gió, giống một đại nho hơn là đại phu.


Hồ đại phu nhắm mắt bắt mạch, Tôn thị và Phương thị đứng bên cạnh đều kìm lòng không đậu, lấy ra khăn tay vắt vắt vặn vặn, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hồ đại phu, chỉ sợ từ trong miệng hắn lại toát ra câu gì không tốt.
“Đổi tay trái.”


Thập Nhất Nương chậm rãi vươn tay trái, nàng vẫn luôn hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, nhiều nhất nửa năm là nàng có thể cử động toàn thân.


Thật lâu sau, Hồ đại phu thở dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tươi cười. Lúc này người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra, Tôn thị cũng mỉm cười đứng dậy, bây giờ bà chỉ hận không thể lập tức viết thư báo cho Nhị gia, nhất định ông ấy sẽ rất vui sướng.


“Quả thật quá khó tin, tình hình hồi phục đã vượt ra khỏi tưởng tượng......” Hồ đại phu hết sức kinh ngạc, trước kia không phải không có ví dụ như vậy, nhưng người hôn mê nhiều năm thường phải trải qua một thời gian dài huấn luyện mới có thể bình phục giống như người bình thường. Trong khi tốc độ hồi phục của tiểu nha đầu thì lại quá nhanh. Bây giờ mà nửa người trên đã có thể cử động, nhiều nhất 1 năm nữa là nàng không khác gì người bình thường.


Tin tức tốt! Mọi người đều hân hoan. Nếu không phải giờ phút này sắp xảy ra đại chiến, thì người một nhà cần phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng thật rình rang.
**********************************


Tiệc tẩy trần muộn và tiệc ăn mừng được An gia tổ chức cùng một lúc, khi mặt trời vừa xuống núi, hạ nhân trong quý phủ bắt đầu bận rộn.


Trời càng lúc càng lạnh, Thập Nhất Nương mặc quần áo màu phấn hồng, trên cổ áo và lay áo đều có một lớp lông mềm mại, khoác lên áo lông trắng, một lần nữa hóa thân thành thỏ. An Tam Lang kìm lòng không đậu xoa xoa đầu muội muội.


“Tư Đồ đại ca.” Nằm trong lòng An Tam Lang, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Tư Đồ Tứ Lang, “Huynh nghỉ ngơi tốt không? Sáng nay Thập Nhất Nương được ăn đồ ngon, ăn sơn dược cao, Tư Đồ đại ca có ăn qua chưa?”


Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười, nhu hòa như ánh trăng, “Ân, cũng không tệ lắm, ngọt mà không ngấy.”


Thập Lang cũng cao hứng, “Tư Đồ đại ca, huynh cũng ăn được sao? Tam ca nhà ta vậy mà lại ghét bỏ vì quá ngọt. Đúng là không có lộc ăn, sáng mai ăn hồng tảo cao, nhất định Tư Đồ đại ca sẽ thích.”


Tư Đồ Tứ Lang nhìn qua trông hơi buồn rầu, “Huynh không thích quá ngọt, có thể làm hồng tảo cao ít ngọt hơn được không?”
Thập Lang liên tục gật đầu, “Được, đệ sẽ bảo nhà bếp bớt đường lại.”


Lúc ngồi xuống ăn, Thập Nhất Nương bĩu môi. Thật là tàn nhẫn, nàng vẫn chỉ có thể nhìn không thể ăn. Hồ đại phu vô hùng hài lòng với hành vi ngược đãi ngày nào cũng cho muội muội uống cháo của An Tam Lang, lại còn cổ vũ hắn cố gắng tiếp tục ngược muội muội, cố gắng để Thập Nhất Nương uống nhiều cháo, ăn ít mấy thứ khó tiêu.


Người khác thì được ăn thịt, ta thì ngay cả canh cũng không đợc húp, chỉ có thể ngồi ăn cháo loãng ít muối ít dầu. Thế giới này thực tàn nhẫn. Thập Nhất Nương cảm thấy đau khổ bi thương ai oán đủ loại.


Thịt dê nướng trên bàn tỏa khói nghi ngút, mùi thơm nức mũi, đùi nai hầm này nhìn mê người như vậy, còn cả bánh Hồ như đang vươn tay ra vẫy gọi......


Thập Nhất Nương thực hận. Bây giờ tuy tay mình cử động được nhưng chân lại không thể di chuyển, khoảng cách với cái bàn quá xa, không có biện pháp ăn vụng chỉ vì tay quá ngắn. Đây quả là một chuyện xưa vô cùng ai oán.


Người một nhà cố gắng không nhìn về phía Thập Nhất Nương, sợ thấy cặp mắt to ngập nước kia thì sẽ mềm lòng. Thập Nhất Nương, cục cưng, con/muội chờ một chút đi, hiện tại thật sự không thể ăn, đợi đến ngày con/muội được ăn mặn, chúng ta nhất định tặng toàn bộ cho con/muội ăn, được không?


Buổi tối khi đi ngủ, cả một đêm Thập Nhất Nương đều lẩm bẩm lảm nhảm, Xuân Lan nghe được vừa muốn cười vừa thấy chua xót.
“Ô ô, thịt dê nướng, ô ô, đùi nai hầm......”
*********************************


Sáng hôm sau, An Tam Lang cùng tiểu trắng mập lại đến sân viện của Thập Nhất Nương cùng ăn sáng.


Ăn xong, hai người bày ra một ít trò chơi giúp Thập Nhất Nương cử động tay. Hồ đại phu nói, những chỗ có thể cử động được trên người Thập Nhất Nương cần phải được luyện tập thường xuyên.


Hai ca ca không bao giờ chơi mấy trò dành cho nữ nhân bây giờ lại ngồi nửa ngày cùng xé hoa với muội muội. Thập Nhất Nương nảy ra ý tưởng muốn làm tháp hoa, hai ca ca vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng, Thập Nhất Nương đặc biệt vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng.


Chơi một hồi, An Tam Lang có việc phải làm, nên đưa Thập Nhất Nương đến chỗ của Nhị bá mẫu. Dù sao Nhị bá mẫu trông một cái đứa nhỏ cũng là trông, trông hai đứa thì vừa vặn để cho hai tên tham ăn này cùng trò chuyện về sở thích chung, còn bớt việc đi ấy chứ.


Bởi vì Nhị gia xuất chinh mà Nhị bá mẫu Tôn thị bị mất ngủ, buổi sáng thức dậy đặc biệt muộn. Bà mệt mỏi duỗi người, ở trước gương chải mái tóc dài. Bây giờ An gia do An Đại gia và An Đại nãi nãi làm đương gia, sáng sớm bọn họ không cần thỉnh an trưởng bối, Tôn thị dứt khoát ngủ nướng.


Thấy Thập Nhất Nương, Tôn thị mặt mày hớn hở hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của nàng.
“Cục cưng, buổi tối ngủ ngon không? Nhị bá mẫu đang nhớ con thì con đã đến đây rồi. Đúng là thần giao cách cảm mà.”


“Mẹ ơi, son của mẹ dính hết vào mặt muội muội rồi kìa, hơn nữa thần giao cách cảm cũng không phải dùng như vậy.”


Tôn thị lập tức đằng đằng sát khí trừng mắt liếc nhìn con mình một cái, “Mẹ đã đọc sách, biết thành ngữ dùng như thế nào.” Sau đó vẻ mặt vô cùng từ ái nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, hồng tảo cao hôm nay ăn ngon không? Ta đặc biệt bảo người ta dùng mật hoa táo để chế biến đấy. Ngày mai ăn hoa quế cao được không? Ân, nơi đó còn có một lọ hoa quế mật, phối hợp rất tốt......”


Thập Nhất Nương sững sờ nhìn bà, “Cách chế biến hồng tảo cao là do Nhị bá mẫu nghĩ ra sao?”


“Ha ha, sơn dược cao hôm qua là do Nhị bá mẫu đích thân xuống bếp làm đấy.” Tôn thị thực tự hào, “Nhà mẹ đẻ của Nhị bá mẫu mở rất nhiều cửa hàng điểm tâm, tổ tiên còn từng làm điểm tâm cho hoàng đế tiền triều ăn nữa.” Tôn thị yêu thương nhìn Thập Nhất Nương. An gia từ trên xuống dưới đều là đàn ông, không có hứng thú với mấy thứ đồ ngọt của đàn bà con gái này. Nhưng bà lại rất thích làm điểm tâm, ngặt nỗi con bà quá béo, không thể cho hắn ăn nhiều như vậy. Bà đang phát sầu vì điểm tâm làm ra không ai ăn, Thập Nhất Nương ở đây thật sự là quá tốt.


Quả nhiên Thập Nhất Nương đầy hâm mộ nhìn Tôn thị, sum xoe nịnh nọt bà bằng một giọng nói so với mật còn ngọt hơn, tâng bốc sơn dược cao hôm qua cùng với hồng tảo cao hôm nay, bảo là trên trời có dưới đất không. Tôn thị cười phớ lớ, cảm thấy mình như trở thành người làm điểm tâm ngon nhất thế giới, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, “Ngày mai ăn hoa quế cao, ngày mốt bạch mễ cao, ngày kia bánh bí đỏ...... Nhị bá mẫu cam đoan với con mỗi ngày đều được ăn ngon......”


Thập Nhất Nương ngả rạp cả người vào trong lòng Tôn thị, “Con thích Nhị bá mẫu nhất! Nhất định mỗi ngày Thập Nhất Nương đều sẽ đến thăm Nhị bá mẫu. Nhị bá mẫu xinh đẹp như vậy có bản lĩnh như vậy, Thập Nhất Nương cùng Nhị bá mẫu mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nói không chừng có thể trở thành người đáng yêu được mọi người yêu quý giống như Nhị bá mẫu......”






Truyện liên quan