Chương 62

Edit: Diệp Nhược Giai​
Tây bắc tháng 1 rất lạnh, nhưng không ngăn nổi nhiệt tình của mọi người trong An gia đối với vận động, vì thế tần suất sử dụng sân luyện võ cũng cao hơn.


Cho dù Phương thị có bận cỡ nào cũng sẽ chạy tới luyện một chút. Từ khi Thập Nhất Nương và Thập Lang thường xuyên xuống bếp mò mẫm nấu ăn, khuôn mặt của bà liền tròn chưa từng thấy, vốn đã đủ tròn rồi, giờ lại càng giống cái mâm.


Tôn thị thích làm đẹp cũng vô cùng cảnh giác, mập mạp chính là kẻ địch lớn của nữ nhân, bà cũng không dám lơi lỏng, ngày nào cũng đến sân luyện võ múa roi. Nghe người gỗ phát ra âm thanh ‘chát chát’, Thập Lang phản xạ có điều kiện cũng cảm thấy đau.


“Thập Lang, hôm nay đi tập nhảy à?” Tôn thị nhìn con trai mặc bộ đồ hồ ly đỏ, hỏi. Tết cần phải náo nhiệt, cho nên trong mấy ngày này, đám Thập Nhất Nương toàn mặc đồ động vật lấy màu đỏ làm chủ đạo.


“Giờ này không có nhảy. Mẹ, con định đắp người tuyết cùng với Thập Nhất Nương và Vinh Nhị ca, mẹ có muốn đến xem không?”
“Ồ, năm ngoái đắp thỏ tuyết, năm nay định đắp con gì?”


Thập Lang tự hào ưỡn ngực, “Đắp hồ ly! Con thỏ quá đơn giản, Thập Nhất Nương muốn cách tân, nói cái gì mà cách tân là linh hồn của dân tộc gì gì ấy.”


available on google playdownload on app store


Đắp hồ ly chính là cách tân? Tôn thị không có ý định làm gì khác, nối gót đi theo, thấy Thập Nhất Nương với Vinh Nhị cũng mặc đồ hồ ly đỏ, ba con hồ ly đỏ ríu rít thảo luận, muốn đắp bao nhiêu hồ ly, có thể đắp một con màu đỏ hay không.


“Không phải muốn đắp người tuyết à? Sao còn chưa bắt đầu?” Tôn thị cười tủm tỉm nói, “Nào, các con đắp đi, ta vẽ cho.”
Ba đứa nhỏ thường xuyên tập thể dục nhanh chóng đắp được một con hồ ly thật lớn, lại còn rất sống động nữa.


Thập Nhất Nương vô cùng tiếc nuối, “Nếu có thể nhuộm màu thì tốt rồi.”
Thập Lang lắc đầu, “Muội mơ đi, thuốc nhuộm quý lắm, Đại bá mẫu sẽ không để cho chúng ta nghịch đâu.”


Tôn thị cũng thấy hồ ly trắng không được đẹp lắm, “Đi lấy miếng vải bố màu đỏ mặc vào cho hồ ly không phải là được rồi à. Ta vừa vặn có một mảnh lụa đỏ đây.”


Lụa đỏ được cầm đến, hồ ly thật lớn mặc quần áo lụa đỏ, từ xa nhìn lại đẹp đến mức khiến người ta không nỡ chớp mắt. Tôn thị cười, vẽ lại hồ ly đỏ cùng với ba đứa nhỏ vui vẻ vào trang giấy.
****************************


Tây bắc tháng 2 càng lạnh hơn, tuyết vẫn còn đang rơi, băng đóng dưới mái hiên còn to hơn cả cẳng chân Thập Nhất Nương, cứ ba ngày hai bữa là hạ nhân lại phải cầm gậy đập cột băng xuống.


Trong kiểu thời tiết này, Thập Lang khó tránh khỏi lười hơn lúc trước một chút. Đương nhiên Trữ Bị Lương cũng thế, trời càng lạnh ngủ càng ngon.


Thể trọng của Thập Lang như cây mè nở hoa nối tiếp nhau tăng lên, Tôn thị không thể nhịn được nữa, vung một roi đến. Thập Lang thấy tình hình không ổn, vội vàng đá một cước gọi Trữ Bị Lương dậy. Nữ vương đến, muốn ch.ết trùm à, chúng ta chính là người cùng cảnh ngộ đó nha.


Éc éc, Trữ Bị Lương đi vào bên trong sân luyện võ, kháng nghị kêu hai tiếng.
Thập Lang không hề áy náy, “Ta muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi mà béo thêm nữa thì bảo đảm không thể nào biểu diễn trong Bách Vị lâu được. Xong rồi đến khi Nhị Lang ca về, ngươi nhất định sẽ vô cùng xui xẻo.”


“Thập Lang, mau tới nhảy đi. Ai da, bụng của Trữ Bị Lương thế này là sắp sinh rồi.” An Nhị gia cười tủm tỉm nhìn, “Nếu sinh ra mấy con heo sữa hương thì thật sự rất tốt.”
Thập Lang buồn bực, “Cha, Thiên Bồng Nguyên Soái là đực.”


An Tam gia không có việc gì làm đến xem nữ nhi nhảy múa ngồi trên ghế dựa, điểm tâm bày đầy trên bàn trước mặt. Không thấy Vinh Nhị đâu, An Tam gia hơi lấy làm lạ, “Hôm nay Vinh Nhị công tử không tới à?”


“Vinh Nhị ca nói phải đi xem rau hẹ.” Thập Nhất Nương bội phục nói, “Huynh ấy nói hôm nay phải xem xem rau trồng trong phòng lớn đến đâu rồi, không có thời gian đến.”
An Nhị gia cảm thán, “Vinh Nhị công tử thật sự là một đứa trẻ ngoan, làm việc lại còn nghiêm túc như thế......”


Tôn thị ở một bên gật đầu, “Đúng vậy, đứa nhỏ này còn giảm béo thành công nữa.” Nghĩ đến đây, Tôn thị lại buồn bực. Hồi trước Vinh Nhị cũng không gầy hơn Thập Lang là bao, rõ ràng còn vận động ít hơn Thập Lang, kết quả hắn ốm đi còn Thập Lang thì càng béo, thật là không có thiên lý.


Da đầu Thập Lang run lên, cả người cũng không được tốt lắm. Quả nhiên, nữ vương đại nhân rút roi ra, quất lên mặt đất ‘chát chát’ vài cái, “Thập Lang, hôm nay con nhảy thêm nửa canh giờ, sau đó nâng tạ đá thêm nửa canh giờ......”


Thập Lang trưng ra vẻ mặt đau khổ cầu xin nhìn về phía mẫu thân hắn, “Mẹ à, nhiều quá. Hay là chỉ nhảy thêm nửa canh giờ, còn nâng tạ đá thì thôi......”


Nữ vương đại nhân vô cùng tàn khốc nói, “Đâu phải là đang bảo con chọn. Không nâng tạ nửa canh giờ cũng được, nhưng phải bớt một nửa phần cơm.” Vừa đến mùa đông, lượng cơm Thập Lang ăn liền tăng thêm đáng kể, mỗi bữa cơm ăn gấp ba Tam Lang, có giảm một nửa thì vẫn là cái thùng cơm.


Thập Nhất Nương cổ vũ nhìn hắn, “Thập Lang ca, cố lên, nửa canh giờ trôi qua nhanh lắm. Không phải huynh muốn ăn thịt đông pha à? Dùng hành hương, hồi, xì dầu, đường, thêm khoảng một cân rượu vàng, cho vào kho, thịt ba chỉ béo mà không ngấy, hương thơm đầy miệng...... Đợi đến khi thịt kho xong, dùng đũa kẹp một cái, thịt đàn hồi, vào miệng tan ngay, ăn cùng với một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt và rau xanh mơn mởn......”


Thập Lang chảy nước miếng tí tách, xoay qua nhìn Tôn thị, “Mẹ, con luyện thêm nửa canh giờ nữa, đồ ăn tăng thêm một nửa, được không?”
Tôn thị không hé răng, chỉ quăng một roi đến, cười lạnh một tiếng, nói, “Mẹ quyết định, từ hôm nay trở đi, huấn luyện tăng gấp đôi, lượng cơm giảm một nửa.”


Thập Lang gào khóc liều mạng trốn, “Mẹ à, người mà mẹ đang đánh chính là con trai ruột của mẹ đó, là do mẹ sinh ra chứ không phải là mẹ kế nuôi dưỡng đâu......”


Nữ vương đại nhân càng tức giận, “Vì chính là con ruột cho nên mới phải đánh. Nếu con không phải là con ruột, mẹ không cần phải hao tâm tốn sức như vậy đâu.”
Không cẩn thận bị roi đánh trúng, Thập Lang kêu thảm thiết liên tục, “Mẹ, nhẹ chút nhẹ chút......”


Thập Nhất Nương trợn mắt há mồm, cuối cùng thì nàng đã biết ‘không làm sẽ không ch.ết’ nghĩa là thế nào.
“Được rồi, ta thấy hôm nay tụi con cũng không tập được, ngồi xuống uống trà đi.” An Tam gia lắc đầu, than trong bếp lò nhỏ trên bàn cháy đỏ rực, nước sùng sục reo vang.


Éc éc, Trữ Bị Lương thích thú kêu hai tiếng, lê ‘bụng bầu’ đi đến trước khay trà, chảy nước miếng nhìn điểm tâm trên bàn.


Tôn thị thở hồng hộc ngừng lại, ừ, hôm nay vận động đủ rồi, hình như đem Thập Lang ra luyện roi là một chủ ý không tồi? Ít ra cũng tốt hơn là đánh người gỗ không thể cử động.
“Mẹ, nghỉ một chút đi, con nghỉ ngơi ăn điểm tâm một chút rồi nói sau.”


Nhìn Thập Lang không đau không ngứa sáp lại gần cười hì hì kêu Thập Nhất Nương để cho hắn làm thịt kho đông pha, tay cầm roi của Tôn thị lại giơ lên. Thằng con ch.ết tiệt này, mình sắp mệt ch.ết rồi mà một tên béo như hắn còn có thể vui vẻ đến thế, rõ ràng là sức lực vẫn còn tràn trề. Tôn thị cảm giác cả người không được tốt lắm, chẳng lẽ mình già rồi, cho nên sức chiến đấu bị giảm?


“Phu quân, có phải là người ta già rồi hay không. Chàng xem, thiếp mệt thành như vậy mà Thập Lang còn hoạt bát sôi nổi thế kia.” Tôn thị cực kỳ đáng thương hỏi An Nhị gia.


An Nhị gia đau lòng gần ch.ết, vội vàng bưng đến chén trà ngon mà An Tam gia vừa rót, “Phu nhân, nghỉ một chút đi, nàng sao mà già đi chứ, rõ ràng là do dạo này tinh lực của Thập Lang quá dồi dào. Chắc là do điệu nhảy thỏ của Thập Nhất Nương có công dụng lớn trên phương diện tăng cường thể lực.”


Thập Nhất Nương chậm tay, chén trà lão cha rót cho nàng lập tức bị Nhị bá đoạt đi mất, nàng bĩu môi nhìn An Tam gia.
An Tam gia cười cười, rót thêm một ly đưa cho con gái.


Thập Nhất Nương hớn hở uống trà ăn điểm tâm xem diễn, ừ, mấy cảnh buồn nôn nóng bỏng ở cổ đại thế này cũng chỉ có thể xem được ở An gia.


Quả nhiên, Tôn thị làm nũng với phu quân, “Ừ, người ta quên khuấy đi mất. Nhất định là bởi vì tiểu tử Thập Lang này không gầy nổi, nên thiếp mới hiểu lầm là do điệu nhảy thỏ này có tác dụng không lớn. Phu quân, chàng nói xem, người ta có cần phải nhảy chung luôn không? Thiếp cảm thấy dạo này béo quá rồi, không còn đẹp như hồi trước nữa.”


An Nhị gia dùng biểu cảm thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tôn thị, “Phu nhân, nàng vẫn cứ mười năm như một ngày, xinh đẹp động lòng người, hệt như thời điểm mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đẹp đến mức khiến người ta không thể thở. Nàng có thể nghi ngờ khắp thiên hạ, điều duy nhất không nên nghi ngờ chính là sắc đẹp của nàng cùng với tấm lòng của ta đối với phu nhân......”


Thập Lang thấy thịt mình đau nhức, đối với chuyện lão cha lão nương hắn ba ngày hai bữa là ân ân ái ái, hắn thật sự bẽ mặt đến mức không thèm đếm xỉa. Nhưng rõ ràng gần đây bị cách nói chuyện khoa trương nhiệt tình của Thập Nhất Nương ảnh hưởng, trình độ nói chuyện buồn nôn của An Nhị gia tăng thêm một bước dài, điều này làm cho Thập Lang không thể nào tiếp nhận nổi.


“Cha, mẹ, hai người mà nói thêm gì nữa thì con không ăn nổi cơm tối luôn quá.” Thập Lang bưng chén trà lên, uống một ngụm lớn để áp chế cơn buồn nôn của mình. Lão ông lão bà trung niên diễn tiết mục của thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, thật sự khiến cho người ta choáng váng.


Chia rẽ nhân duyên người khác, không đúng, quấy rầy vợ chồng người ta ân ái sẽ bị thiên lôi đánh. Tôn thị hung tợn nhìn về phía con, “Vừa khéo có thể tiết kiệm cơm tối.”


Thập Lang oa oa kêu to, “Mẹ, mẹ không thể làm vậy. Mẹ đang ghen tị với tuổi trẻ của con, mẹ thừa nhận đi, mẹ tuổi già sức yếu sao có thể so sánh với người trẻ tuổi như con chứ.”
Tôn thị giận dữ quăng thêm một roi qua, Thập Lang còn cầm nửa khối điểm tâm trong tay, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn né tránh.


Thập Nhất Nương không nói gì, hôm nay Thập Lang ca không cần nhảy không cần nâng tạ thì lượng vận động cũng đã đủ rồi.


An Nhị gia dứt khoát mò đến uống trà ăn điểm tâm. Cách thức trao đổi tình cảm của vợ con mình quả thực là mười năm như một ngày, đây chính là cái mà Thập Nhất Nương nói là “ngược luyến tình thâm” sao?


Éc éc, Trữ Bị Lương ăn xong một khối điểm tâm, kêu lên tỏ ý muốn ăn thêm một khối nữa.


Thập Nhất Nương bối rối nhìn nó, “Trữ Bị Lương, dạo này ngươi béo quá rồi, không được ăn nữa. Béo đến mức này, bây giờ còn được bao nhiêu người nhìn ngươi mà vẫn nhận ra ngươi là heo sữa hương chứ.”


Éc éc, Trữ Bị Lương chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt to tròn ngập nước, cố gắng tỏ ra đáng yêu.
Hai mẹ con bên này cũng đã đánh đủ, sáp lại nghỉ ngơi ăn điểm tâm.


“Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi đừng ăn nữa, tốt xấu gì cũng phải chừa lại cho ta một ít chứ.” Thập Lang đặt mông ngồi xuống, nhíu mày nói với nó, “Dạo này ngươi vận động quá ít, trách không được ngươi béo dữ vậy.” Tết chính là khoảng thời gian Bách Vị lâu nghỉ bán, Trữ Bị Lương không cần biểu diễn, đương nhiên càng ngày càng béo.


An Nhị gia cười tủm tỉm vỗ vỗ mông béo của nó, “Ta thấy món thịt kho đông pha tối nay không cần phải ra ngoài mua nữa, có sẵn nguyên liệu thượng hạng ở đây rồi.”


Thập Lang cũng nhịn không được, chảy nước miếng nhìn nó, “Thập Nhất Nương nói cần thịt ba chỉ, nửa nạc nửa mỡ, con thấy Thiên Bồng Nguyên Soái là thích hợp nhất.”


Trữ Bị Lương éc éc kêu, quay mông lại với điểm tâm, ù té chạy ra ngoài, còn thần kỳ nhảy vụt qua cửa, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Mọi người trầm mặc.
Một hồi lâu, An Tam gia cảm thán nói, “Xem ra môn chạy bộ vẫn là thích hợp với Thiên Bồng Nguyên Soái nhất.” Thân thủ kia nhìn mạnh mẽ cỡ nào.


Thập Nhất Nương gật đầu đồng ý, “Sau này muốn Trữ Bị Lương chạy bộ thì cứ bảo người cầm dao mổ heo rượt theo nó là được.” Chắc Trữ Bị Lương sẽ nhanh chóng giảm béo thành công thôi.


Bị tốc độ trốn chạy của Trữ Bị Lương làm cho kinh hoảng, Thập Lang tự lẩm bẩm: Muội muội nói, có áp lực mới có động lực, xem ra thật có lý.


Tôn thị không có ý tốt nhìn chằm chằm tiểu trắng mập: Đến lúc đó nếu cho người cầm roi rượt theo quất đằng sau, không biết Thập Lang có thể chạy nhanh hơn hay không?






Truyện liên quan